Chương 30

Trước đây Tiểu Hổ Tử vẫn luôn cảm thấy Vân Thư tỷ tỷ của nhà Nguyễn thẩm là thiên tiên, nhưng hôm nay nhìn thấy Nguyễn Dư mới phát hiện trước kia mình vẫn còn quá nhỏ. Mặc dù hai tỷ tỷ của Nguyễn gia đều có dáng vẻ xinh đẹp, nhưng hắn vẫn thích tỷ tỷ Nguyễn gia trước mắt này hơn, cũng chẳng thể nói rõ nguyên nhân, chỉ là cảm thấy nàng rất thân thiết, làm cho người ta nhịn không được mà có ấn tượng tốt với nàng.

“Này, Hoắc Thanh Hành, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn đồng môn, sao nhìn thấy ta cũng không thèm chào hỏi một tiếng?”

Nguyễn Dư nghe thấy giọng nói đó, hơi dừng bước chân, vẻ mặt cũng trở nên sững sờ, bối rối... Hoắc Thanh Hành? Là cùng tên cùng họ hay là? Nàng nhìn lại theo tiếng nói, lập tức nhìn thấy cách đó không xa có mấy thiếu niên đang chặn đường một thiếu niên áo xanh.

Thiếu niên áo xanh bị chặn lại đưa lưng về phía nàng, dáng người cao thẳng như như cây trúc mọc trong tuyết.

Cách không xa lắm nên nàng có thể nghe thấy lời nói nhạo báng của những thiếu niên kia một cách rõ ràng: “Thường huynh khen hắn quá mức rồi, người như hắn làm sao có thể xứng làm bạn đồng môn của huynh chứ?”

“Đúng vậy, huynh là cử nhân lão gia mà họ Hoắc này chẳng là cái thá gì cả.”

“Này, Hoắc Thanh Hành, hôm nay Thường huynh mời khách, sao ngươi lại không đến? Có phải ngươi khinh thường Thường huynh không?”

...

Cả đám người trò qua chuyện lại một hồi lâu, Nguyễn Dư vẫn không hề nghe thấy thiếu niên áo xanh kia lên tiếng, nhưng Tiểu Hổ Tử bên cạnh lại đỏ bừng mặt, căm giận nói: “Nhóm người này lại bắt nạt Hoắc ca ca, ta đi giúp huynh ấy.” Nói xong, lập tức xắn tay áo xông qua.

Nguyễn Dư ngăn cản không kịp, đành phải bất đắc dĩ đi qua theo, còn chưa tới gần thì đã nghe thấy thiếu niên áo xanh kia cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Nhường đường.”

Hai chữ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến khuôn mặt của cả đám người đối diện trở nên u ám.

Cuối cùng Nguyễn Dư cũng nhận ra giọng nói này.

Đây không phải là giọng nói của người ở cách vách tối hôm qua sao? Giọng nói giống nhau, ngay cả tên cũng giống nhau, cho dù Nguyễn Dư có cảm thấy khó tin hơn nữa thì cũng không thể không tin, người này thật sự là trượng phu kiếp trước của nàng, Hoắc Thanh Hành...

Nàng nhìn bóng dáng thiếu niên trước mắt với ánh mắt phức tạp, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy Hoắc Thanh Hành lúc hắn đang ở tuổi thiếu niên.

Đối diện có người bất mãn với thái độ của Hoắc Thanh Hành, đưa tay lên, quát: “Hoắc Thanh Hành, ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Nguyễn Dư nhìn thấy cảnh tượng này thì nhịn không được nhẹ nhàng hắng giọng một cái rồi lại quan sát tướng tá của hai người.

Nếu người kia thật sự ra đòn thì trượng phu bảo thủ kiếp trước của nàng chắc chắn sẽ ngã nhào, không đợi nắm đấm của người nọ giáng xuống, nàng đã cười tủm tỉm bước qua: “Đây là... đang đánh nhau sao?”

Nghe thấy giọng nói này, nam nhân dừng động tác lại, nhìn về phía giọng nói vừa vang lên.

Hiện ra trước mắt là một nữ tử trẻ tuổi mặc áo vàng váy lục, mày liễu mắt hạnh, khuôn mặt trái xoan, nước da trắng ngần, đứng dưới ánh nắng mặt trời trông như có thể phát sáng, mái tóc được buộc lại một cách tùy ý bằng sợi dây màu đỏ xõa xuống vai phải, tóc mái gọn gàng, trên dái tai đeo một đôi hoa tai hình hoa tử đinh hương, trong tay xách một hộp đựng thức ăn, lúc này đang nở một nụ cười dịu dàng nhìn bọn họ.

Trấn Thanh Sơn chỉ lớn bằng chừng đó, đừng nói là người, thậm chí nhà ai có mấy con dê mấy con heo mọi người cũng đều biết rõ ràng.

Nhưng thiếu nữ trẻ tuổi xuất hiện trước mặt lúc này lại làm cho bọn họ không thể nhận ra. Tất cả bọn họ đều ra ngoài từ trước, vừa mới trở về vào ngày hôm nay nên không biết Nguyễn Dư là ai.

Nhưng nghe thấy giọng nói này, Hoắc Thanh Hành lại biết nàng là ai.

Hắn cũng không hề quan tâm đến sự xuất hiện của Nguyễn Dư, chỉ là hơi tò mò về câu hỏi dò của nàng, chẳng qua chút tò mò này vẫn chưa đến nỗi khiến hắn phải quay đầu lại.