Chương 56

Chương 56: Chu Doãn, anh đã trở vê.

Bên cạnh thang máy, Trịnh Nguyệt nhìn bóng dáng Lục Nguyên đã đi xa, thầm thở dài trong lòng, thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi là hôn được rồi.

Nhưng mà trong lòng cô ta cảm thấy rất vui, lần hẹn hò chính thức đầu tiên với Lục Nguyên tốc độ tiến triển rất nhanh. Đã có thể phát triển tới bước này, xem ra chỉ cần hẹn hò thêm vài lần nói không chừng có thể thành công.

“Chị họ, chị biểu diễn quá tốt, thật sự khâm phục chị.”

Cạnh thang máy, Bạch Nhiễm tươi cười bước tới, vừa rồi Bạch Nhiễm trốn ở bên ngoài đã nhìn thấy rõ cảnh tượng lúc nãy.

“Chậc chậc, chị họ chỉ vì kí©h thí©ɧ Bao Hạo mà chị không đếm xỉa gì hết, ra sức quyến rũ tên Lục Nguyên tầm thường kia, thật sự là đạp chết cậu ta rồi.”

Bạch Nhiễm nói xong lại cười: “Nhưng mà chị cũng không thiệt thòi, lúc nãy sau khi chị và Lục Nguyên rời đi, Bao Hạo ngây ngốc đứng đó đấm ngực giậm chân một lúc lâu, hiện tại xem ra kế sách của chị họ thành Chương 56: Chu Doãn, anh đã trở vê.

công rồi, em đoán tiếp theo chắc chắn Bao Hạo sẽ theo đuổi chị, ha ha. Cuối cùng chị không phải chịu oan ức nữa, có thể ném tên Lục Nguyên tầm thường kia rồi.”

“Ha ha.”

Trịnh Nguyệt khẽ mỉm cười, không nói gì.

Không nói bọn họ.

Lại nói Lục Nguyên rời khỏi quảng trường Vạn Đạt, lầy điện thoại ra xem nhưng vẫn không có hồi âm.

Điều này càng làm cho anh rồi loạn, hận không thể tự tát chính mình máy cái, Lục Nguyên à mày đang làm cái gì vậy, sao lại có thể tình mê ý loạn, say mê sự dịu dàng kia chứ?

Ngay lúc Chu Doãn đang chịu đau đớn nhất mày lại có thể cùng người khác ôm hôn sao?

Lúc này sắc trời đã tối muộn, Chu Doãn khẳng định cũng đã về nghỉ ngơi.

Đúng rồi, mình tự đến biệt thự, tối nay nhất định phải giải thích rõ ràng với Chu Doãn.

Vừa định đi vào khu biệt thự Đẳng Vương, Lục Nguyên đột nhiên nhìn thấy trước cổng khu biệt thự có một cửa hàng hoa liền không nhịn được bước vào.

“Chào anh, anh muốn mua hoa sao?”

Nhân viên bán hàng là một cô gái rất dễ thương với hai chiếc răng khểnh đang tươi cười bước lên trước.

“À, có một cô gái rất tốt bụng cũng rất xinh đẹp, tôi làm cô ấy tổn thương. Bây giờ tôi muốn cầu xin cô ấy tha thứ, xin hỏi vậy phải tặng hoa gì?” -Lục Nguyên nói.

“À, vậy sao, anh ghép hai loại là cỏ hạ nhật và hoa anh đào lại tặng, ngôn ngữ của cỏ hạ nhật đại biểu cho xin lỗi, ngôn ngữ của hoa anh đào là anh yêu em, anh thấy như vậy có được hay không?”

Cô gái nghiêng đầu nhìn Lục Nguyên.

“Được, cứ như vậy đi.” – Lục Nguyên vui vẻ nói.

Cô gái dựa theo yêu cầu của Lục Nguyên, nhanh chóng đem hai loại hoa bó thành một bó lớn.

“Của anh đây, cỏ hạ nhật một trăm mười tệ, hoa anh đào ba trăm mười tệ, tất cả tổng cộng bốn trăm hai mươi tệ, chúc anh thành công.” – Cô gái mỉm cười đưa hoa cho Lục Nguyên.

“Đưa cô năm trăm tệ, không cần thối lại, tiền thừa xem như là tiền boa cho cô.”

Lúc này trong lòng Lục Nguyên rất vui, cũng may anh tìm thấy cửa hàng hoa này, lại gặp được cô nhân viên dễ thương ân cần giới thiệu những loại hoa này cho mình.

Bây giờ có những bông hoa này anh có thể đi tìm Chu Doãn, khẳng định sẽ có hiệu quả.

“A, cảm ơn anh trai nhiều.”

Nữ nhân viên cực kỳ kinh ngạc vui mừng càng lộ ra vẻ đáng yêu.

Đúng vậy, cô chỉ là một nhân viên bán hàng, tiền lương một tháng chỉ có hai ba nghìn tệ, bây giờ Lục Nguyên vừa ra tay đã cho cô ấy tám mươi tệ tiền boa.

Huống chỉ rất ít người trung quốc có thói quen cho tiền boa.

“Đúng rồi, anh trai, anh đợi một chút.” – Nữ nhân viên đột nhiên gọi Lục Nguyên lại: “Anh trai, tôi giúp anh viết một tấm thiệp, cam đoan sẽ có hiệu quả tốt.”

“Được.”

Nữ nhân viên cầm bút viết lên một tờ giấy tinh xảo: “Xin chào người đẹp, bạn trai của chị là khách hàng tốt nhất từ trước đến nay của cửa hàng chúng tôi. Tôi thực sự ghen tị với chị vì có một người bạn tuyệt vời như vậy, hy vọng anh ấy có thể bảo vệ bạn mãi mãi.”

Sau đó lại vẽ một trái tim màu đỏ ở phía sau.

“Thật tốt quá, cảm ơn.”

Lúc này Lục Nguyên càng yên tâm cầm hoa đi vào trong Đằng Vương.

Mỗi bước đến gần biệt thự trái tim Lục Nguyên lại càng nhảy loạn lên.

Lúc này bóng đêm dần dần trở nên sâu thẳm.

Từ xa Lục Nguyên đã nhìn thấy ánh đèn trong biệt thự, nhìn thấy ánh đèn khiến cho trong lòng anh bình tĩnh hơn nhiều, nếu Chu Doãn quay về biệt thự chứng minh cô vẫn còn cảm tình với mình, như vậy càng dễ nói chuyện hơn.

Lại cúi đầu nhìn thoáng bó hoa trong tay, trong lòng Lục Nguyên trào ra một loại tình cảm dịu dàng.

Lại không nhịn được nhanh chóng bước tới trước biệt Chương 56: Chu Doãn, anh đã trở vê.

thự mở cửa đi vào.

“Chu Doãn, anh đã về rồi, xem anh mua cái gì này.”

Lục Nguyên cầm bó hoa trong tay, lớn tiếng nói.

Nhưng kế tiếp anh đột nhiên á khẩu, trong phòng khách bật đèn sáng trưng nhưng không có bóng dáng của Chu Doãn.

Lục Nguyên trong lòng khẽ động, vội vàng lên xuống cầu thang, phòng ngủ phòng bếp, tìm khắp tất cả các phòng đều không tìm thấy người, căn bản không có Chu Doãn.

Bất thình lình Lục Nguyên nhớ ra, đèn trong phòng khách hình như là do anh bật khi đưa Chu Doãn về biệt thự, bởi vì là ban ngày nên anh đã quên tắt trước khi rời đi.

Nghĩ đến đây, Lục Nguyên ngồi bệt xuống sàn, bó hoa trong tay rơi tung tóe trên mặt đắt.

Nói như vậy Chu Doãn căn bản không có quay về.

Chẳng lẽ cô ấy lại về ký túc sao?

Lại ở chung ký túc xá với mấy nữ sinh Ngải Kính kia sao?

Nghĩ tới đây Lục Nguyên tim như bị dao cắt, khó có thể tưởng tượng bây giờ Chu Doãn ở ký túc xá làm sao trải qua từng giây từng phút.

Anh đã khiến cô thất vọng, khiến cô không còn hy vọng, khiến cô đau đớn, bây giờ lại còn tiếp tục chịu đựng sự áp bức của máy người Ngải Kính.

Trong nháy mắt, suy nghĩ của Lục Nguyên càng tăng thêm sự hành hạ đối với anh.

Anh lấy điện thoại ra, Chu Doãn vẫn không có trả lời.

Nhưng Lục Nguyên không thèm quan tâm nữa, trực tiếp bắm số điện thoại của Chu Doãn.

Vốn dĩ Lục Nguyên không muốn gọi, suy cho cùng gọi Chương 56: Chu Doãn, anh đã trở vê.

điện thoại lúc này quả thật không hay, mà anh lại muốn cho Chu Doãn thời gian lắng đọng để xoa dịu.

Nhưng mà bây giờ Lục Nguyên không thể nhịn được thêm một giây phút nào nữa.

“Số điện thoại bạn liên lạc hiện đang tắt máy…”

Một giọng nói lạnh lùng hoàn toàn làm cho Lục Nguyên nóng nảy.

Tắt máy?

Tại sao lại tắt máy?

Vô số phỏng đoán trong lòng Lục Nguyên phút chốc tuôn ra.

Anh càng nôn nóng hơn.

Lục Nguyên còn không kịp khóa cửa, rời khỏi khu biệt thự gọi xe đi thẳng đến ký túc xá nữ nơi Chu Doãn ở.

Anh biết Chu Doãn ở phòng hai linh sáu trong ký túc xá.

“Này, bạn học, đứng lại, nam sinh muốn vào ký túc xá nữ thì phải đăng ký.”

Quản lý ký túc xá nữ nhìn thấy Lục Nguyên lao vào trong vội vàng la to.

Lục Nguyên căn bản không để ý tới cô ấy, đi thẳng lên cầu thang.

“Ôi trời.”

“Ôi, đàn ông.”

“Các chị em, có đàn ông đến.”

Nữ sinh trong ký túc xá đột nhiên nhảy dựng, nhiều nữ sinh vừa mới tắm xong, cả người mát lạnh, thậm chí trần như nhộng, lập tức sợ hãi bỏ chạy.

Nhưng các cô thật sự lo lắng quá nhiều, Lục Nguyên căn bản không có tâm tư nhìn cảnh xuân.

Àm.

Lục Nguyên đầy cửa phòng ký túc xá hai linh sáu.

Lục Nguyên vừa mới gọi, nhưng mà lại nghẹn họng, Chu Doãn đâu?

“Ò, đây không phải là đàn ông của con nhỏ hèn hạ kia à, sao lại đến đây một mình, con nhỏ hèn hạ kia đâu?”

Ngải Kính mới vừa tắm xong chỉ mặc một cái quần đùi ngắn cũn cỡn, thân trên quần áo choàng tắm lộ ra một góc khan lau nhưng cô ta không có chút kiêng dè, cô gái này cũng thật là cởi mở.

“Chu Doãn không về đây sao?” – Mặc dù Lục Nguyên rất ghét cô gái này nhưng lúc này anh thật lòng muốn hỏi thăm tin tức của Chu Doãn, không thể không nói chuyện.

“Quay về? Ha ha, không phải các người muốn dọn ra ngoài sống chung sao? Con nhỏ hèn hạ kia còn quay Chương 56: Chu Doãn, anh đã trở vê.

về lấy mấy bộ quần áo, sao vậy, cãi nhau à? Con nhỏ hèn hạ chạy đi đâu mắt rồi? Ha ha, tội nghiệp đôi vợ chồng nghèo.” – Ngải Kính chế giếu.

“Cô nói cái gì? Chu Doãn quay về lấy máy bộ quần áo lại đi rồi?” – Lục Nguyên nhát thời ngây ngắn cả người.

Chu Doãn quay về lấy quần áo?

Khẳng định là muốn ra ngoài ở.

Nhưng mà cô không về biệt thự, cô có thể đi đâu chứ?

Trời đã tối từ lâu.

“Bạn học sinh hư này, tôi bắt được bạn rồi, bạn đi ra ngoài ngay cho tôi. Một nam sinh chạy vào ký túc xá của nữ sinh không biết xấu hồ à. Đi, cậu đi ngay cho tôi.”

Cuối cùng dì quản lý ký túc xá cũng thở hỗn hẳn đuổi theo Lục Nguyên, lắc lắc cái cổ Lục Nguyên, đem Lục Nguyên đuổi ra khỏi ký túc xá nữ.

Lục Nguyên không biết mình trở về biệt thự bằng cách nào.

Chu Doãn, rốt cuộc em đang ở đâu?

“Số điện thoại bạn liên lạc đã tắt máy…”

“Số điện thoại bạn liên lạc đã tắt máy…”

Lục Nguyên gọi điện thoại một cách máy móc, liên tục lặp lại như thé.

Đêm hôm đó, anh ngồi trên sàn nhà trong phòng khách to lớn, không biết ngủ quên từ lúc nào.

Khi tỉnh lại, anh nằm trên sàn nhà, bên ngoài trời đã sáng, cũng không biết bây giờ là máy giờ.

“Chu Doãn.”

Lục Nguyên căn bản không thèm đánh răng rửa mặt, vội vàng rời khỏi biệt thự đi thẳng tới ban quản lý nhà trường.

“Chào thầy, em muốn báo một chuyện, trường học của thầy có một nữ sinh mất tích, xin hãy nhanh chóng phát động lực lượng tìm kiếm cô ấy.”

Lục Nguyên chạy một hơi tới phòng giáo vụ trên lầu năm, thật sự quá mệt.

“Ò?” – Giáo viên phụ trách vấn đề học tập đột ngột đứng lên, học sinh mất tích, đây là chuyện lớn: “Nhanh nói cho tôi biết bạn học sinh mắt tích đó tên là gì?”

“Chu Doãn, làm ơn nhanh chóng đi tìm cô ấy.”

Lục Nguyên thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin giáo viên.

“A, là Chu Doãn.” – Ai biết giáo viên vừa nghe tháy cái tên này đã thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại ngồi xuống cười: “Chu Doãn không có mắt tích, hôm qua vừa mới đến làm thủ tục xin nghỉ phép.”