Chương 53

Chương 53: Tưởng niệm bên bờ Kính Hồ.

Nhìn thấy bóng dáng đi xa của Chu Doãn, trái tim Lục Nguyên như rỉ máu, trong nháy mắt, anh cảm thấy cả bầu trời trở nên u ám.

Dường như mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Chu Doãn, xin lỗi, xin lỗi, anh không nên làm như vậy, ngày nào đó em sẽ hiểu, em sẽ biết được sự thật.

“Đưa cậu ta đi.”

Giáo viên giáo vụ chỉ thị một vài nhân viên cấp dưới đẩy Lục Nguyên ra khỏi phòng bệnh.

“Chờ một chút.” – Lý Mộng Dao vẫn có chút không cam lòng: “Cô gái lúc nãy chạy ra ngoài nhất định là đồng bọn, không thể để cô ta đi như vậy, nhất định phải đưa đi thẳm vấn cùng.”

Sắc mặt Lý Mộng Dao âm trầm, cực kỳ giận dữ.

Đúng vậy, trong lòng cô ta lúc này ngập tràn căm ghét không thể giải thích được với Chu Doãn.

Đặc biệt là lúc cô ta nhìn thấy hai người Lục Nguyên và Chu Doãn vì đối phương mà nhận hết tội về mình, Lý Mộng Dao đứng bên cạnh nhìn thấy mà cắn chặt răng.

Cho nên, mặc dù lúc này Chu Doãn chạy mất rồi nhưng trong lòng Lý Mộng Dao vẫn nhớ kỹ.

“Nếu các người dám bắt cô ấy, vậy có đánh chết tôi cũng sẽ không thừa nhận tôi nhặt được tiền.” – Lục Nguyên nghe Lý Mộng Dao nói như vậy lập tức nhìn giáo viên giáo vụ gần từng chữ.

Thực lòng mà nói, lúc này giáo viên giáo vụ đã hoàn toàn kiệt sức, bây giờ đã bắt được Lục Nguyên, có thể giải quyết được chuyện này là được rồi, cho nên không có để ý tới Lý Mộng Dao, đưa Lục Nguyên đi ra.

Đến phòng giáo vụ.

Phòng giáo vụ cũng không báo cảnh sát, dù sao cũng là học sinh trong trường, chỉ hỏi Lục Nguyên có thể trả lại số tiền này trong năm nay hay không.

Trả lại tiền đương nhiên không có vấn đề, chẳng qua bây giờ Lục Nguyên không có tiền nên nói tháng sau sẽ trả tiền, bây giờ đang gom tiền.

Giáo viên giáo vụ cũng không làm khó Lục Nguyên, nói nếu đã tìm thấy người nhặt được tiền, vậy nhà trường sẽ đưa trước cho cô Ngô Liễu một triệu, khi nào Lục Nguyên gom đủ một triệu sẽ trả lại cho nhà trường.

Mà tự nhiên sẽ không tránh được xử phạt, nhà trường đưa ra hình phạt, đồng thời tuyên bố Lục Nguyên nợ nhà trường một triệu.

Chẳng qua những thứ này đối với Lục Nguyên mà nói đều không có gì đáng kẻ.

Rời khỏi phòng giáo vụ, lúc này trong đầu Lục Nguyên chỉ nghĩ tới Chu Doãn.

Anh gửi tin nhắn cho Chu Doãn hỏi xem cô đang ở đâu.

Nhưng đợi một lúc lâu Chu Doãn cũng không có trả lời.

Lục Nguyên đi đến bờ Kính Hồ, đây là nơi Lục Nguyên và Chu Doãn thường hay đến, cũng là nới chứa đầy hồi ức của Lục Nguyên với Chu Doãn, bất kẻ là nhìn cây liễu rủ cành hay bụi cây đều có thể thấy bóng dáng của Chu Doãn ở bên cạnh.

“Chu Doãn, anh ở bên bờ Kính Hồ, anh ở đây đợi em, anh có rất nhiều lời muốn nói với em.” – Lục Nguyên không nhịn được gửi thêm một tin nhắn cho Chu Doãn.

Rồi anh nằm ngửa trên bãi cỏ nhắm mắt lại, gió nhẹ thổi qua.

Nếu như lúc này Chu Doãn cùng nằm với mình ở đây thật tốt biết bao.

Nghĩ như vậy Lục Nguyên nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Dù sao lăn qua lăn lại, bản thân anh cũng quá mệt mỏi.

Đột nhiên Lục Nguyên cảm thấy có thứ gì đó chuyển động xung quanh mình.

“Chu Doãn.” — Trong chốc lát Lục Nguyên kích động, đột nhiên tỉnh lại.

Nhưng mà vùng cỏ xung quanh anh trồng rỗng, làm gì có bóng dáng ai?

Vừa rồi chỉ là một con cò bay qua mà thôi.

Không hiểu sao trong lòng Lục Nguyên cảm thấy buồn bực.

Cầm điện thoại lên xem, không có tin nhắn, Chu Doãn vẫn không trả lời.

Trong lòng Lục Nguyên xuất hiện sự thất vọng không thể giải thích được, tùy tiện ném điện thoại lên mặt cỏ, vừa mới đặt xuống, đột nhiên điện thoại vang lên.

Anh hết sức vui mừng, vội vàng nhặt lên, chỉ là vừa nhìn thấy tên người gọi tới ngay lập tức sững người.

Thực lòng mà nói, Lúc này Lục Nguyên không muốn nói chuyện với bắt cứ ai ngoài Chu Doãn.

Người gọi tói là Bạch Nhiễm.

Điện thoại vang lên một hồi, Lục Nguyên mới có chút miễn cưỡng bám trả lời: “Chủ tịch.”

“Lục Nguyên, có phải cậu có bệnh không? Sao lâu như vậy mới nghe máy, có thể nhanh nhẹn hơn chút không?” – Thái độ của Bạch Nhiễm vẫn hoàn toàn như trước đây, mở miệng liền trách móc một hồi.

Trách móc xong Bạch Nhiễm mới nói: “Hôm nay có rảnh không, đến quảng trường Mặc Đạt đi, hôm nay chị họ tôi được nghỉ, lần trước hai người gặp mặt một lần rồi, nếu hai bên đều có cảm tình vậy thì lại gặp nhau lần nữa để tăng thêm tình cảm.”

Lúc này Lục Nguyên mới nhớ tới vẫn còn chuyện này.

Hình như là Trịnh Nguyệt chị họ Bạch Nhiễm bị một người tên Bao Hạo theo đuổi, nhưng mà Trịnh Nguyệt lại không thích Bao Nguyệt cho nên muốn mình giả làm bạn trai của cô ta.

Hừ, lúc đó bản thân đã đồng ý với Trịnh Nguyệt, theo đạo lý néu đã đồng ý vậy thì hôm nay phải đi.

Chỉ là hiện tại Lục Nguyên không có tâm tư làm bất cứ chuyện gì.

“Chủ tịch, hôm nay tôi có việc, lần sau đi, lần sau tôi mời cô và chị họ cô ăn cơm…” – Lục Nguyên vẫn chưa nói hết Bạch Nhiễm đã ngắt lời.

“Lục Nguyên, cậu còn ra vẻ sao? Cậu cho rằng cậu là ai, kêu cậu đến cậu lại không đến, chị họ tôi xinh đẹp gia cảnh lại tốt, nhìn trúng cậu là phúc khí của cậu, cậu cho rằng tôi gọi cậu đến là đang hỏi ý kiến của cậu sao, cậu sai lầm rồi, tôi đang ra lệnh cho cậu, ngay lập tức đến đây cho tôi.”

Bạch Nhiễm nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, động tác của cậu nhanh lên một chút, đừng dài dòng nữa, thời gian của chị họ tôi rất quý giá.”

Nói xong không đợi Lục Nguyên nói liền cúp máy.

A, Lục Nguyên nghĩ nghĩ, vẫn là nên đi.

Dù gì cũng đã đồng ý với Trịnh Nguyệt, không đi thì không tốt cho lắm.

Mặc dù hiện tại trong lòng rất muốn gặp Chu Doãn nhưng Lục Nguyên lại nghĩ, hôm nay ở trong phòng bệnh anh thừa nhận nhặt một triệu tạo nên chấn động lớn tới Chu Doãn, có thể bây giờ cô ấy không thể chấp nhận được anh là một người tham lam lại không thật thà, sợ rằng bây giờ trong lòng cô ấy vẫn không thoải mái.

Mình nên cho cô ấy thời gian để hòa hoãn một chút.

Nghĩ đến đây Lục Nguyên liền đứng dậy đi về phía quảng trường Vạn Đạt.

Lại nói Bạch Nhiễm, sau khi đặt điện thoại xuống, cô ta cười nói với Trịnh Nguyệt đang trang điểm trước gương: “Xong rồi, chị họ, đã hẹn tên tầm thường kia rồi.

“Ừ, tốt lắm.”

Trịnh Nguyệt gật gật đầu, cô ta đều đã nghe thấy hết những lời lúc nãy Bạch Nhiễm nói với Lục Nguyên.

Nghe thấy em họ cao ngạo với Lục Nguyên, Trịnh Nguyệt không có uốn nắn Bạch Nhiễm, cũng không nhắc nhở cô ta phải dịu dàng một chút.

Bởi vì Trịnh Nguyệt có tâm tư riêng, dù sao cô em họ này lớn lên cũng rất xinh đẹp, thực lòng mà nói đối với bản thân cũng có cạnh tranh, hiện tại cô ta vẫn chưa biết Lục Nguyên là siêu cấp phú nhị đại, bản thân đương nhiên sẽ không nói cho cô ta biết.

Cứ để cô ta có thái độ như vậy với Lục Nguyên, Lục Nguyên càng ngày sẽ càng ghét cô ta, như vậy tương lai cô ta sẽ không tạo thành uy hϊếp đối với bản thân.

“Đúng rồi, chị họ, em muốn nói với chị một chuyện.”

Sau khi suy nghĩ, Bạch Nhiễm đột nhiên nói.

“Chuyện gì?” – Trịnh Nguyệt cần thận chải lông mi, lần này trang điểm còn cẩn thận hơn lần trước gấp mười lần, lần trước ở tiệm cà phê Thượng Đảo cô ta không biết người mà em họ giới thiệu là Lục Nguyên, lúc đó cho rằng chỉ là một tên tầm thường cho nên mới trang điểm nhẹ nhàng mà thôi.

Bây giờ đã biết là Lục Nguyên, lần này Trịnh Nguyệt nhất định cố găng trang điểm hoàn hảo, chỉ hy vọng Lục Nguyên sẽ thích cô ta.

“Lần trước bạn của bạn trai em về nước, mời máy người bọn em đến làng cá Tam Quốc ăn cơm, chị có biết vừa đúng lúc đυ.ng phải ai không?”

*Aj2”

“Chính là tên tầm thường Lục Nguyên. Lúc đó đυ.ng phải cậu ta ở cửa, trong tay cậu ta còn cầm một cái chai bị vỡ, em và Phan Văn Yên nhìn thấy bộ đồ cậu ta mặc lại cầm một cái chai vỡ thật giống với người nhặt rác, ha ha.”

“Hì hì.” – Trịnh Nguyệt phối hợp cười, trong lòng thầm mừng rỡ. Tốt lắm, em họ em làm rất tốt, em làm như vậy chính là cho rằng Lục Nguyên là một tên tầm thường, hơn nữa còn chế nhạo Lục Nguyên khiến Lục Nguyên càng ngày càng ghét em.

“Nhưng mà chị họ biết không, bọn em thật sự đánh giá thấp cậu ta, bọn em không nghĩ tên tầm thường kia lại lái xe tới. Chị biết cậu ta lái xe gì tới không?” – Bạch Nhiễm lại nói.

Câu nói này khiến trong lòng Trịnh Nguyệt đột nhiên căng thẳng, không khỏi nhảy dựng lên.

Không phải chứ, lẽ nào Lục Nguyên lộ ra mình là người giàu rồi?

“Xe, xe gì?” – Trịnh Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.

“Mercedes-Benz g500, nghe nói lại còn là xe nhập khẩu giá hơn ba triệu.” – Bạch Nhiễm nói.

“Cái gì?”

Suýt chút nữa Trịnh Nguyệt nhảy dựng lên khỏi bàn trang điểm. Không phải chứ, Lục Nguyên thật sự lộ ra bản thân giàu có rồi, vậy thì tiêu rồi. Lục Nguyên trở nên giàu có khẳng định sẽ có rất nhiều hồ ly tinh vây quanh anh ta, điều này đối với mình mà nói là sự cạnh tranh rất lớn.

Chao ôi, sớm biết như Vậy, cô ta nên hẹn Lục Nguyên sớm hơn thay vì trì hoãn tới bây giờ.

“Ha ha.”

Nhìn thấy phản ứng của Trịnh Nguyệt, Bạch Nhiễm bật cười vui vẻ: “Chị họ, nhìn phản ứng của chị như vậy không phải là chị cho rằng Lục Nguyên là phú nhị đại đấy chứ.”

5A2”

Trịnh Nguyệt sửng sốt một chút, thầm nói trong lòng, anh ấy chính là phú nhị đại.

Chỉ là nhìn thái độ của em họ vẫn xem Lục Nguyên là một tên tầm thường, giống như không có ai nhận ra Lục Nguyên là phú nhị đại, chuyện gì đang xảy ra?

“Lúc đầu em cũng cho rằng cậu ta là phú nhị đại, lúc đó trong lòng cũng hối hận bản thân không nhìn ra, nhưng mà sau đó em chụp biển số xe nhờ người kiểm tra một chút, hì hì, chủ nhân của chiếc xe đó không phải là cậu ta. Chị xem, cậu ta chỉ là thuê xe thôi. Ha ha, làm ra vẻ ta đây thật khiến người ta xem thường.”

– Bạch Nhiễm cười nói, từ sau khi cô ta biết Lục Nguyên thuê xe, trong lòng cô ta càng thêm khinh thường Lục Nguyên.

“Chị họ, chị nói xem có buồn cười không?” – Bạch Nhiễm lại nói.

“Thật buồn cười, thật sự rất buồn cười, ha ha, loại người này, than ôi.” – Trịnh Nguyệt lên tiếng phụ họa theo em họ nhưng trái tim đập mạnh lại trở nên buông lỏng.

Mẹ ơi, hù chết người làm chị là cô ta rồi, còn tưởng rằng Lục Nguyên lộ ra mình là người giàu có rồi.

“Nhưng mà chị cũng phải chú ý.” – Bạch Nhiễm lại nhàn nhạt nói.

“Chú ý cái gì?” – Lúc này Trịnh Nguyệt mới thả lỏng lại bắt đầu đánh phán, lơ đễnh nói.

“Em cảm thấy tên tầm thường kia có thể thật sự thích chị, thật sự có thể muốn dính lấy chị cho nên chị chú ý một chút.” – Đột nhiên Bạch Nhiễm thần bí nói.

Một câu này làm cho hộp phấn trong tay Trịnh Nguyệt thiếu chút nữa rơi xuống.

Trong lòng cô ta vừa vui mừng vừa nghi ngờ, đè nén kích động trong lòng: “Em họ, sao em lại nói như vậy?

“Ha ha, em nghĩ vậy, tại sao tên tầm thường kia lại thuê xe chứ, không phải là làm ra vẻ để dính lấy chị sao, nếu không tại sao từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ thuê xe, sau khi em giới thiệu chị cho cậu ta thì cậu ta lại thuê xe chứ?”