Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỷ Phú Trời Cho

Chương 136

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 136.

“Nhưng mà thế cũng không đúng, nếu như cô gái này là con gái của Mộ Dung Hồng thì dĩ nhiên phải là con gái của Tào Vân Phong, thế nhưng nhiều năm như vậy rồi sao chưa từng nghe nói Tào Vân Phong có một cô con gái?”

“Lẽ nào cậu không biết Mộ Dung Hồng gả cho Tào Vân Phong chưa được nửa năm thì vào một hôm mùa đông rời khỏi nhà họ Tào sao?” – Người đàn ông cao lớn nói: “Có người nói rằng trước khi cô gái nhà Mộ Dung gả cho Tào Vân Phong thì có qua lại với một người con trai bí ẩn, nếu không thì với địa vị nhà Mộ Dung, sao có thể để thiên kim nhà mình gả tới nhà họ Tào được?”

“Ừ, bảo sao lúc hai anh em mình tới hôn lễ của Tào Vân Phong lại không thấy ai ở nhà Mộ Dung tới dự, chỉ có mỗi một cô người hầu mà Mộ Dung Hồng màn đến, tên là A Liên, xem ra nhà Mộ Dung cũng nghe thấy máy lời gièm pha này cho nên lập tức gả con gái đi, hơn nữa còn không có mặt mũi đâu mà tới.”

“Đúng vậy, về cơ bản thì nhà Mộ Dung đã từ bỏ Mộ Dung Hồng rồi, dù sao thì với địa vị như nhà Mộ Dung mà lại phải chứa chấp loại gièm pha như thế, đương nhiên là phải nhanh chóng thanh lý môn hộ rồi. Còn về Tào Vân Phong, gia tộc của anh ta vốn dĩ chỉ là một tiểu gia tộc, mặc dù Mộ Dung Hồng đã bị nhà mẹ từ bỏ nhưng dù sao trong người vẫn mang dòng máu cao quý, hơn nữa cô hai nhà Mộ Dung lại còn có sắc đẹp tuyệt trần như vậy, anh ta dĩ nhiên là vui vẻ rồi.”

“Chỉ là Tào Vân Phong không thể ngờ, cô hai nhà người ta dù cho có bị người nhà ruồng bỏ những vẫn thấy ghét bỏ anh ta, vẫn vương vấn tình cũ, cuối cùng bỏ nhà ra đi.”

“Không sai, nêu vậy thì về sau mới sinh được đứa con gái này.”

– Người đàn ông cao lớn liếc nhìn cô gái váy trắng vẫn còn đang hôn mê bắt tỉnh: “Chỉ là không ngờ con gái của cô hai nhà Mộ Dung lại rơi vào trình trạng thảm hại như vậy, bị xe tông trúng, nằm trên mặt đất lâu như vậy mà không có người ngó đến, dù có viên ngọc hoàng bảo vệ nên không chết nhưng mà như vậy đã quá thảm rồi, lẽ nào ngay cả người hộ tống bên cạnh cũng không có sao? Dù sao trong người cũng mang dòng máu của nhà Mộ Dung, đáng tiếc quá.”

“Thôi quên đi, quan tâm những chuyện này làm cái gì, hai anh em mình đã có ngọc bội trong tay rồi, rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt rồi sau đó đến núi Đại Minh chơi đi.”

“SỨ “

Người đàn ông cao lớn gật đầu: “Có điều cha ruột của cô gái này có thể là Tào Vân Phong, chúng ta gọi điện cho anh ta coi như trao đổi đi.”

Nói xong, người đàn ông cao lớn vỗ vỗ viên ngọc hoàng trong tay: “Thông báo tới Tào Vân Phong thì chúng ta cũng không tính là trộm ngọc hoàng của cô bé này, cứ coi như thù lao mà cô bé trả cho chúng ta vì tìm bố giúp đi, hai anh em mình luôn làm những chuyện quang minh lỗi lạc, cậu nói có đúng không?”

“Đúng, không sai.”

Qua hai giò sau, một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ.

“Cuộc điện thoại thần bí đó nói là chỗ này phải không?”

° “Đúng vậy, Tào tổng, một căn nhà gỗ kiểu Nhật, ba mươi dặm ở ngoại ô đông nam, chính là chỗ này.”

Cửa xe mở ra, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi xuống xe, bước vào căn phòng nhỏ.

Khi nhìn thấy cô gái mặc váy trắng nằm trên chiếu tatami, ông ấy suýt chút nữa té xỉu, bởi vì thật sự, thật sự rất giếng Mộ Dung Hồng.

Lúc này cô gái bắt đầu động đậy, sau đó mở mắt ra ngồi dậy.

“Đây là đâu vậy chứ?”

Cô gái ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, dụi dụi mắt.

Vừa nhìn thấy người đàn ông trước mắt thì không khỏi sửng sốt: “Ông là ai2”

“Ta, ta là bố của con đây, con gái, con gái ngoan của bố.” – Tào Vân Phong hít sâu một hơi, lấy ra một tắm hình: “Con ngoan của ta, con đừng sợ, ta là bố của con thật mà, con xem, đây là ảnh của mẹ con, hai người giống nhau như vậy cơ mà. Nói cho bố biết, mấy năm nay con sống thế nào, có người nhà không?”

*Con, con không nhớ rõ.”

Cô gái có vẻ mơ mơ màng màng, cố gắng nhíu mày, như đang hồi tưởng lại điều gì đó, nhưng không thể nhớ lại được gì cả, cuối cùng lại nhìn Tào Vân Phong: “Bác thật sự là bố cháu sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Tào Vân Phong vừa nhìn là biết cô gái vừa mát trí nhớ, trong lòng ông ấy có chút vui vẻ, như vậy càng đỡ mắt công giải thích: “Đi thôi, con gái ngoan, bố đưa con về nhà nhé.”

“Vâng.”

Cô gái theo chân Tào Vân Phong lên chiếc xe Mercedes rồi rời đi.

Đại học Kim Lăng, bên hồ Kính.

Mặt hồ trong vắt như gương, trong lòng Lục Nguyên lại tiếp tục quặn đau.

“Tam thiếu gia, chúng tôi đã phân tích chiếc xe đó, căn cứ vào thủ đoạn chống lại những hình thức giám sát của người ngồi trong xe thì có thể người trong xe là kẻ săn lùng kho báu. Loại người này rất biết cách lách luật, sợ rằng trong thời gian ngắn không thể truy ra tung tích của bọn chúng đâu. Nhưng mà tam thiếu gia, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ liên hệ với những sở khác trong gia tộc, lục soát trong phạm vi toàn quốc, nhất định sẽ tra ra cô Chu đang ở đâu. Chỉ là, tam thiếu gia à, cậu cần kiên nhẫn chờ đợi.

Những lời Giang Xuân Nam nói thỉnh thoảng vẫn văng vằng bên tai Lục Nguyên.

Kiên nhẫn chờ đợi?

Lục Nguyên hiểu những từ này có nghĩa là gì, đây không phải là ngày một ngày hai, có thể dài hơn, một tháng, hai tháng, thậm chí lâu hơn, một năm, hai năm.

Tại sao, tại sao lại có thể như vậy?

Lục Nguyên không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, ban đầu mọi chuyện không phải rất lãng mạn hay sao?

Mình tới sân bay Lộc Khẩu đón Chu Doãn, sau đó đưa nàng tới biệt thự trung tâm kia, khắp nơi đều là hoa hồng, và rồi trong khung cảnh tràn ngập sắc hoa ấy, mình sẽ nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.

Nhưng mà hiện giờ ngay cả tung tích của Chu Doãn mình cũng không thấy đâu.

Đúng vậy, là lần đó, mình đã không gặp cô ấy kể từ hôm mình đến đón phòng luyện múa đón cô ấy.

Ngày hôm đó mình gặp Viên Linh, cũng chính ngày đó mình là Chu Doãn xa nhau.

Chu Doãn, anh nhớ em nhiều lắm, em có biết không?

Đột nhiên Lục Nguyên sờ thấy thứ gì đó trên tay, đúng rồi, là nhật ký của Chu Doãn.

Lục Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve bìa ngoài của cuốn nhật ký.

Cuối cùng, nhịn không nỗi nữa, anh mở cuốn sổ ra.

“Ngày xx, tháng xx, năm xx, hôm nay luyện tập mệt mỏi quá, nhưng mà mình vẫn phải viết nhật ký. Hôm nay là ngày thứ ba mình đến Hàng Châu, cũng là ngày thứ ba mình với Lục Nguyên xa nhau, nhưng mà mình nghĩ anh ấy có chút thay đổi rồi, trong lòng buồn quá…”

Đọc đến đây, Lục Nguyên giật mình, Chu Doãn viết như vậy là sao? Vội vàng nhìn xuống dưới.

“Hôm nay mình với anh ấy video call với nhau. Anh ấy đang ăn cơm rang ở canteen, mình nhớ rất kỹ, cứ khi nào anh ấy ăn cơm rang là bị dính cơm trên khóe miệng, hơn nữa lúc ăn cơm anh ấy sẽ không lau miệng, đều là mình lau giúp anh ấy, có lẽ sau khi ăn cơm xong anh ấy mới lau. Nhưng hôm nay, lúc hai đứa trò chuyện, mình thấy khóe miệng anh áy rất sạch sẽ, nhất định là anh ấy đang cùng ăn cơm với cô gái khác rồi, chính cô ấy đã lau miệng cho anh.”

Lục Nguyên lại sửng sốt khi đọc đến đây.

Anh nhớ ra rồi, đúng vậy, hôm đó lúc mình đang ăn cơm rang trong canteen thì Viên Linh tới, sau đó ngồi đối diện mình, giúp mình lau sạch cơm trên miệng.

Ôi, không phải chứ, không ngờ Chu Doãn lại tinh tế đến thé, như vậy mà cũng nhìn ra.

Chỉ là cô ấy chưa từng đề cập chuyện này với mình.

Dù cho cô ấy rất khó chịu nhưng cũng chỉ trải lòng ở trong nhật ký.

“Ngày xx, tháng xx, năm xx, hôm nay tới xem bản nhạc kịch Elizabeth, vốn dĩ nên vui mới phải, nhưng lại có chuyện xảy ra, khắp người đau ê ẩm mà trong lòng cũng rất buồn bã, mình thật sự rất nhớ Lục Nguyên, anh ấy nói ngày hôm nay anh ấy sẽ tới vậy mà cuối cùng không thấy đâu, mình rất cần anh ấy nhưng cũng hiểu cho anh ấy, chắc chắn là anh ấy có chuyện gấp rồi, mình gọi điện cho anh ấy mà anh ấy lại không nhận.

Mình nghĩ, có khi lúc đó anh ấy đang ở cùng cô gái kia rồi, trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn mong anh ấy được vui vẻ, chỉ cần anh ấy hài lòng là được rồi, tắt máy đi ngủ.”

Đọc đến đây, trái tim Lục Nguyên lại càng thêm khó chịu.

Hôm đó mình đang định đến sân bay rồi cuối cùng lại quay lại sân trường, sau đó bị Viên Linh cản lại, bị Viên Linh ôm hôn trên sân cỏ, vì thế mới bỏ lỡ cuộc điện thoại ấy của Chu Doãn.

“Ngày xx, tháng xx, năm xx, hiện giờ mình đang ở cửa sân bay Lộc Khẩu rồi, hôm nay Lục Nguyên sẽ tới đón mình nhưng rồi mình đã đợi anh ấy rất lâu, anh ấy vẫn không đến, không phải anh ấy đã nói rồi sao, sao đến giờ còn chưa tới? Có phải lại ở cùng với cô gái kia rồi không.”

“Ngày xx, tháng xx, năm xx, Lục Nguyên gửi tin nhắn tới, nói rằng anh ấy có việc gấp, sẽ để người khác tới đón mình, vui quá anh ấy vẫn còn nhớ tới mình, không để mình phải tự bắt xe về, nhưng mà mình nghĩ vì cô gái kia nên anh ấy mới không đến, mình nghĩ anh ấy bắt đầu thấy chán mình rồi.”

Đọc đến đây, Lục Nguyên như muốn phát điên lên.

Chu Doãn, không phải đâu, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, cũng không bao giờ mập mờ với những cô gái khác.

Hiểu lầm, tất cả đều chỉ là hiểu lầm thôi.

Lục Nguyên có thể tưởng tượng được lúc Chu Doãn viết những dòng này cô ấy thấy khó chịu đến mức nào.

Cảm giác buồn bực không nói nên lời choán hết trái tim Lục Nguyên.

Anh cảm giác mình không thể thở nỗi nữa rồi.

Tại sao có thể nhưu vậy chứ, Chu Doãn mắt tích nhưng lại mang theo một sự hiểu lầm lớn như vậy mà mắt tích.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Lục Nguyên vội vàng quay đầu lại, hóa ra là Viên Linh.

“Cậu tới đây làm gì?”

Không hiểu vì sao bây giờ nhìn thấy Viên Linh, Lục Nguyên cảm thấy rất phiền toái.

“Đã tìm được Chu Doãn chưa?”

Viên Linh đã biết chuyện Chu Doãn mắt tích, bởi vì hồi sáng cô ta không chịu nổi nữa nên đã gọi điện cho Lục Nguyên.

Tuy rằng Lục Nguyên không thể nói rõ mọi chuyện nhưng mà đã nói chuyện Chu Doãn mát tích cho cô.

“Liên quan gì tới cậu?”

n Lục Nguyên đột nhiên tức giận, đứng thẳng dậy rồi rời đi.

Viên Linh giật mình, không hiểu tại sao Lục Nguyên lại nổi giận với mình.

Mình vốn dĩ tới đây để an ủi cậu ấy mà.

“Sao vậy?”

Viên Linh chặn Lục Nguyên lại, oan ức nói: “Sao lại nỗi giận với mình?”

“Dựa vào cái gì mà không được nổi giận với cậu, cậu biết không, cũng bởi vì cậu mà Chu Doãn mới mát tích đấy. Cũng bởi vì cậu mà Chu Doãn mới phải khó chịu trong lòng như vậy.”

Lục Nguyên cũng không khách khí nữa mà mắng Viên Linh một trận, kể lại hết mọi chuyện mà Chu Doãn hiểu lầm rồi viết trong nhật ký ra.

Viên Linh bị những lời mắng ấy làm cho sững người ngay tại chỗ, nửa ngày không nói được câu nào.

Chỉ là khuôn mặt chợt đỏ bừng lên, đôi mắt uất ức hơi ửng đỏ, tựa như sắp khóc đến nơi.

“Tớ làm gì sai sao? Tớ thích cậu cũng là lỗi của tớ à? Tớ lau miệng cho cậu cũng là sai chắc? Tớ vì lo cậu bị Phan Thụy Tường đánh cho nên mới ngăn cản cậu, lẽ nào như vậy là sai sao? Tớ xin lỗi vì những chuyện như vậy khiến Chu Doãn hiểu làm nhưng làm sao tớ biết mọi chuyện sẽ như vậy? Tớ chỉ là một cô gái đem lòng thích cậu, làm một số chuyện quan tâm đến cậu thôi mà.”

Viên Linh vừa nói vừa khóc: “Cậu lại to tiếng như vậy với tớ, cứ như là tớ cố ý làm vậy đấy, cứ như tớ có tình phá hoại hạnh phúc hai người, tớ không phải loại người như vậy đâu.”

Lục Nguyên ngắn người.

Thở dài trong lòng, đúng vậy, kỳ thực chuyện này sao cso thể trách cô ấy được?

“Được rồi, tớ xin lỗi, chỉ là tớ buồn quá mà thôi.”

Lục Nguyên buồn bã nói.

“Chu Doãn mát tích rồi, cậu báo cảnh sát trước. Khoảng thời gian tìm tùng tích của Chu Doãn, cậu phải chăm sóc cho bản thân đấy.” – Viên Linh nói: “Ngày mai có thể cùng tớ ăn một bữa cơm gia đình được không?”

“Được.”

Lục Nguyên thực sự cảm thấy có lỗi khi to tiếng vô cớ với cô ấy..

Cho nên đã nhận lời.
« Chương TrướcChương Tiếp »