Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỷ Phú Trời Cho

Chương 135

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 135.

Bên trong phòng họp Meilin chật ních người.

Đứng ở phía ngoài cùng là những vệ sĩ của gia tộc thân hình cường tráng, nhìn thẳng không chớp mắt, dàn sẵn trận địa nghênh đón quân địch, chò lệnh bất cứ lúc nào.

Ở giữa chính là Giang Xuân Nam, Chu Đại Hữu, Thẩm Vạn Quán, những lãnh đạo tối cao của Giang Nam Sở.

Lúc này bọn họ đứng vây sau lưng Lục Nguyên, còn phía trước Lục Nguyên là màn hình giám sát khách sạn.

“Tam thiếu gia, tôi đã lầy được từ chỗ Mã Bân tình hình thực tế rồi.” – Chu Đại Hữu mặc một bộ vest cao cấp màu trắng tinh, trên bộ vest ấy còn dính chút vết máu, loang lỗ như hoa nở, nhìn thấy mà giật mình.

Trên mặt của ông ta cũng có vết máu, khiến cho khuôn mặt nghiêm túc của ông ta thêm vài phần đáng sợ.

Ông ta vừa mới thầm vấn Mã Bân, chưa kịp thay quần áo đã vội vàng qua đây gặp Lục Nguyên.

“Sau khi Mã Bân tới sân bay đón cô Chu thì đã bỏ thuốc cô ấy ở trên xe, sau đó dẫn tới khách sạn ở vùng ngoại thành, có điều hắn chưa kịp làm điều vô lễ thì cô Chu đã tỉnh dậy, sau đó cô Chu lập tức chạy trốn, cuối cùng bị một chiếc xe đυ.ng phải.”

“Từ camera an ninh ở cửa khách sạn có thể nhìn thấy cô Chu bị đâm vào lúc 11 giờ 45 phút tối, hung thủ gây tai nạn đã tẩu thoát, Mã Bân cũng chạy trốn, trên màn hình cho thấy cô Chu nằm trên mặt đất khoảng chừng nửa giờ.”

Lục Nguyên nhìn chăm chằm vào đoạn video trích từ camera an ninh, ở góc màn hình có một bóng người gầy gò nằm trên mặt đất, bát động một hồi lâu nhưng không ai phát hiện, cũng không ai tới cứu.

Chính là Chu Doãn, Lục Nguyên đau lòng vô cùng.

“Có điều vào khoảng 1 giờ 15 phút sáng có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô Chu.” – Chu Đại Hữu chỉ vào màn hình, có hai người bước xuống xe, dùng tay nâng Chu Doãn lên một lúc sau đó đưa Chu Doãn lên xe.

“Có tra được biển số xe đó không? Toàn bộ bệnh viện ở Kim Lăng đã tra hết cả chưa?” – Lục Nguyên khàn giọng hỏi, có lẽ có người nào đó tốt bụng đã đưa Chu Doãn đi bệnh viện.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
“Đúng rồi, Tam thiếu gia, chúng tôi đã mang cô ta đến đây rồi.”

Chu Đại Hữu nói xong, một người con gái bị đẩy vào, chính là Trịnh Huyền Nhã.

;CaU Pc, tôi? ` Từ lúc Trịnh Huyền Nhã biết được thông tin từ bố rằng Lục Nguyên bắt đầu lục soát toàn thành phó, cô ta thực sự có chút sợ hại, cảm thấy mình đã đánh giá thấp tình yêu mà Lục Nguyên dành cho Chu Doãn rồi.

Và khi Chu Đại Hữu dẫn người tới bắt cô từ trường đến đây.

Trịnh Huyền Nhã càng cảm thấy sợ hãi.

Cô ta không hiểu hai người có thể yêu sâu đậm đến cỡ nào.

Bởi vì cô ta đâu từng thật sự yêu ai, cô ta với mấy người Lý Văn Bắc đấy chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Bốp.

Lục Nguyên lập tức vả cô ta một cái. Cái tát này thật sự quá mạnh, khiến cho Trịnh Huyền Nhã loạng choạng suýt ngã, cảm thấy nửa khuôn mặt đã không còn là của mình nữa rồi.

“Đứng lên.”

– Chu Đại Hữu năm tóc Trịnh Huyền Nhã kéo tới trước mặt Lục Nguyên.

“Vì sao, vì sao lại đối xử với Chu Doãn như thế chứ? Vì sao lại hãm hại hai chúng tôi?”

Đôi mắt Lục Nguyên đỏ au lên, tức giận nhìn Trịnh Huyền Nhã, vừa định tiếp tục vung tay lên.

“Phì.”

Không ngờ, lúc đầu Trịnh Huyền Nhã còn có vẻ rất sợ hãi, vậy mà đột nhiên nhổ nước bọt vào mặt Lục Nguyên: “Ha ha ha, cậu còn nói tôi à?”

Trịnh Huyền Nhã đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, cười lạnh một tiếng: “Tôi nhỗ vào cái mác bạn trai của cậu, nếu như cậu đã hứa với cô ta rằng sẽ đi đón cô ta, cậu đã yêu cô ta rồi thì sao tại sao lại còn nghe lời của tôi? Vì sao tôi nói cái gì cậu tin cái đấy? Vì sao không tự mình tới sân bay mà xem xét tình hình, vì sao lúc cậu nghe nói rằng cô ấy đã được đón đi rồi thì không thèm điều tra, không xem rằng ai đã đón cô ta đi? Suy cho cùng vẫn là cậu chưa đủ yêu cô ta, cậu còn chưa quan tâm đủ.”

“TÔI le Lục Nguyên không ngờ Trịnh Huyền Nhã lại chất vấn anh dồn dập như vậy.

Không khỏi thẫn thờ mát một lúc lâu.

Đúng vậy, Lục Nguyên cũng rất hối hận vì đã không làm điều này ngày hôm qua.

“Ha ha, hơn nữa cậu còn có tư cách gì mà đánh tôi, hôm qua cậu mượn rượu chơi tôi cả buổi tối, khiến tôi chết đi sống lại, sao nào, hiện giò lại muốn đánh tôi à? Cậu có còn là đàn ông nữa không? Xem hậu quả của cậu đi, của tôi bị xé rách, xuất huyết cả ra đây này, đây là kết quả khám bệnh tôi mới đi khám ngày hôm nay, mở to cái mắt chó của cậu ra mà nhìn đi.”

Nói xong Trịnh Huyền Nhã ném máy tờ kết quả khám bệnh trong tay vào người Lục Nguyên.

Mấy trang giấy tung bay lên không trung rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất.

“Bạn gái mình mắt tích, không lo đi tìm lại cùng người con gái khác đi thuê phòng, tối hôm qua cậu nhào lên người tôi làm những chuyện gì trong lòng cậu biết rõ. Sao hả, lúc muốn thì tới ôm ấp tôi, lúc không muốn thì tới đánh tôi à? Đây là cách cậu đối xử với phụ nữ phải không?” – Trịnh Huyền Nhã tiếp tục cười lạnh, đột nhiên ngửa mặt lên: “Được ròi, đánh đi, đánh chết ta đi. Dù sao tôi cũng đã trở thành người con gái của cậu rồi, tôi biết tôi không sánh bằng Chu Doãn như cậu muốn đánh thì đánh chết tôi luôn đi.”

“ó8 Bị Trịnh Huyền Nhã sỉ nhục như thế, Lục Nguyên nâng tay lên sau đó lại từ từ hạ xuống “Cút.”

Lục Nguyên chỉ tay vào cửa.

Trình Huyền Nhã cố gắng hắt tay của Chu Đại Hữu ra, nghênh ngang bước ra cửa, quay đầu lại nhìn quanh phòng một vòng: “Mấy người cũng mở to mắt ra mà nhìn tôi đi, nhớ kỹ, tôi chính là người con gái từng lên giường với thiếu gia mấy người, đêm hôm qua anh ta còn mây mưa với tôi đến mức chảy máu, ngày hôm qua tôi còn là người con gái ở dưới thân anh ta, vậy mà hôm nay anh ta đã vung tay tát tôi, còn đuổi tôi cút, nhớ kỹ thái độ làm người của thiếu gia các người.”

Nói xong Trịnh Huyền Nhã cao ngạo rời khỏi.

“Tam thiếu gia, để tôi gϊếŧ chết nó, để nóbhoàn toàn biến mắt khỏi thế giới này.” – Thấy Lục Nguyên bị Trịnh Huyền Nhã làm cho cứng họng không nói lên lời, Chu Đại Hữu vô cùng tức giận.

Người đàn bà này quá ghê tởm.

Lại dám nói chuyện với tam thiếu gia với cái giọng điệu như vậy, gϊếŧ không tha.

“Quên đi, cứ mặc kệ cô ta trước đi.”

Hiện giờ Lục Nguyên đang rất rối bời, có điều anh biết rõ, bây giờ quan trọng nhất vẫn là sự an toán của Chu Doãn, mọi chuyện khác đều phải xếp lại phía sau: “Mấy người lập tức huy động mọi lực lượng đi tìm người lái chiếc xe ma đó, tìm được Chu Doãn.”

“Vâng.”

Chờ đến khi mọi người đều rời khỏi, Lục Nguyên ngồi một mình thẫn thờ trong phòng.

Chu Doãn, em đang ở đâu?

Lúc này, bên trong một căn phòng kiến trúc kiểu Nhật, những ô cửa số làm bằng giấy Gesan phản chiêu bóng cây hắt vào qua ánh nắng bên ngoài.

Trên tấm chiếu tatami có một cô gái mặc váy trắng, mắt nhắm nghiền, như thế cô ấy đã ngừng thở.

“Nhìn dấu vết trên mặt đất có thể thấy tốc độ của xe ít nhất phải hơn trăm mã lực, vậy mà cô ta vẫn không chết, quả là một kỳ tích.”

Trong phòng còn có hai người nữa, đều mặc bộ quần áo giản dị màu đen xám, một người cao một người thấp.

“Cô ta không chết không phải vì kỳ tích mà là vì thứ này.”

Người đàn ông cao lớn xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một mặt dây chuyền ngọc bích hình tròn, màu xanh ngọc bách vô cùng cỗ xưa, giống như đã có mấy ngàn năm lịch sử.

Chỉ có điều trên viên ngọc bích ấy giờ đã có một vết nứt mờ nhạt.

*Ý của anh là, viên ngọc nayg đã bảo vệ cho cô ấy?”

“Không sai, viên ngọc phượng này có thể bảo vệ chủ nhân của nó ba lần, mỗi lần bảo vệ được đều xuất hiện một vét rạn, sau ba lần sẽ tự động tan thành bụi. Cũng may hai anh em mình may mắn tìm thấy được viên ngọc này, bằng không, nhìn bộ dạng mảnh mai yếu ớt này của cô ấy, e rằng rất nhanh sẽ dùng hết ba lần, đến lúc đó chúng ta sẽ chẳng được gì nữa.”

“Cô gái này rốt cuộc là ai mà lại có món báo bối như vậy? Nếu như không phải vì viên ngọc này biết cô ấy đang lâm vào đại nạn, phát ra một tín hiệu mà người thường không thể nghe thấy được, lại được bình ngọc này trong tay chúng ta nhận biết thì chúng ta tuyệt đối sẽ không ngờ được trên người cô gái này lại có món bảo vật như vậy.”

Tên đàn ông thấp bé cầm lấy chiếc bình ngọc, toàn nhân màu xanh, nhìn qua cũng thấy đấy là trân phẩm.

“Sao, cậu không nhận ra sao?”

Người đàn ông cao lớn nói, vén tóc người con gái váy trắng ra, đổ lộ ra khuôn mặt của cô: “Đây không phải cô hai nhà Mộ Dung, Mộ Dung Hồng đấy sao? Hai mươi năm trước chúng ta đã tham gia hôn lễ của cô ấy và Tào Vân Phong mà không phải sao?”

“Đúng, đúng rồi.”

Người đàn ông thấp bé giờ mới nhìn kỹ cô gái kia, không khỏi kinh hãi: “Nhưng mà theo lý mà nói, Mộ Dung Hồng năm nay cũng phải bốn mươi tuổi rồi, sao lại trẻ như vậy?”

“Ha ha.” – Người đàn ông cao lớn nói: “Cho nên, cô ấy chính là con gái của cô hai nhà Mộ Dung.”
« Chương TrướcChương Tiếp »