Chương 1: Mở đầu
(câu chuyện còn bé của nữ chính.)
Dược Vương Cốc.
Ta họ Lâu, tên Hướng Vãn, ngày đó sư phụ nhặt được ta khi còn là trẻ sơ sinh. Lúc nào sư phụ cũng luôn gọi ta là oa nhi, cho đến sau khi hai tuổi, người trong cốc mới nhắc nhở, lúc này sư phụ mới đặt cho ta cái tên chính thức.
Mỗi khi cảm thấy khó chịu, liền chạy đến trên đồi đất cao bằng phẳng, nhìn cảnh hoàng hôn
tuyệt đẹp cho đến khi dập tắt.
Trong thi từ của văn sĩ, hoàng hôn luôn mang chút đau thương giống như tên của ta, chỉ có điều lại mang thêm chút vẻ tao nhã lịch sự. Dĩ nhiên làm sao sư phụ có thể lấy tên thô tục đặt cho ta chứ.
“Oa nhi, ngươi nói xem, một nam nhân yêu một nam nhân khác có phải không biết thẹn hay không.” Sư phụ mặc bộ trường sam màu xanh nhạt, tóc cài trâm ngọc, trông rất chỉnh tề, dung mạo anh tuấn tựa như tranh vẻ thần tiên giáng thế, hơi thở phát ra luồng khí ôn nhu, lúc ôm ta trong mắt người luôn lộ trìu mến ấm áp.
“Không phải, chỉ là vừa lúc sư phụ yêu người kia, mà người kia lại là nam nhân.” Hài tử chỉ một hai tuổi, giọng còn rất non nớt, bàn tay nhỏ bé thon dài như ngọc bao lấy eo sư phụ.
Là do sư phụ yêu nam tử mà thôi, bất kỳ một đoạn tình cảm nào của thế gian này cũng đều thuộc loại trân quý phi phàm (*).
(*Trân quý phi phàm *: như viên trân châu quý giá nhất trên thế gian, không có gì sánh bằng).
“Oa nhi, con còn nhỏ nên không hiểu được đâu.” Trong mắt sư phụ lộ ra đau thương, nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại di động, nụ cười trên khóe môi của người lại hở ra. “Oa nhi là hài tử thiện lương đơn thuần nhất thế gian này.”
“Sư phụ.” Ta nên giải thích với người như thế nào, sống nhờ trong thân thể của tiểu hài tử chính là linh hồn của một người hiện đại, đây thực không thể tưởng tượng nổi.
“Thanh cùng oa nhi đang nói gì đó?”, Một âm thanh truyền đến vang dội, kèm theo là bóng hình cao to không giống như thân thể gầy yếu của sư phụ, cho dù chỉ mặc bộ trường sam bình thường, cũng không thể che đậy quý khí trên người, vẻ cuồng ngạo toát ra kia.
“Tiểu oa nhi của ta là ngoan nhất.”Viên Đạt hắng giọng cười to, một tay bế tiểu nữ nhi được Cố Thanh ôm đặt ở trên đầu gối, cánh tay tráng kiện dùng sức giơ lên cao, trong nháy mắt hài tử đã ở giữa không trung.
“Nghĩa phụ, thả con xuống.” Đối với cử chỉ của nghĩa phụ, ta chỉ có thể mở to hai mắt bất đắc dĩ nhìn bầu trời xanh thẳm.
Ở trong cốc, các hài tử khác đều hâm mộ ta được nghĩa phụ bế lên cao, nhưng nếu như họ biết một cô gái 25 tuổi bị biến thành hài tử, còn bị nâng lên không trung thì chắc chỉ có thể im lặng ngước nhìn ông trời.
“Đừng chọc oa nhi nữa.” Sư phụ vừa rồi còn buồn bã, giờ phút này đã hoàn toàn biến mất, nhìn bóng dáng nghĩa phụ đầy vui mừng, giọng điệu đã dịu dàng đi rất nhiều, chỉ cần nhìn vào trong mắt sư phụ liền biết người rất yêu nghĩa phụ.
“Được rồi, không làm khó oa nhi nữa, chúng ta về nhà thôi.” Rốt cuộc từ trên đỉnh đầu nghĩa phụ cũng đã ôm ta vào trong ngực, một tay ôm ta, tay khác vòng qua eo sư phụ, vẻ cương nghị tuấn lãng trên mặt nở nụ cười.
“Đừng làm loạn, oa nhi vẫn còn ở nơi này.” Sư phụ nhỏ giọng khiển trách, gò má trắng như tuyết chỉ vì cử chỉ thân mật của nghĩa phụ mà phiếm hồng, nhưng người vẫn không thể thoát khỏi cánh tay quấn ngang hông của nghĩa phụ.
“Nghĩa phụ, con muốn đi dạo chơi ở trong cốc.” Ta thoát khỏi l*иg ngực của nghĩa phụ, không muốn quấy rầy bọn họ nên tìm cách thoát đi. Vả lại, tất cả người ở trong cốc rất chất phác thiện lương, sư phụ rất yên tâm còn nghĩa phụ lại càng thêm mừng.
Dưới ánh trời chiều, màu vàng phản chiếu trên đường đi, cách đó không xa là một dãy trúc. Tại nơi này luôn tràn ngập không khí mùa xuân, cùng màu xanh của dây leo quấn trên hàng rào, mùi hoa nhàn nhạt với hương thơm thoang thoảng của dược thảo nơi đây hòa theo trong gió, từ trước đến nay y thuật sư phụ là giỏi nhất cho nên trong sân trồng rất nhiều thảo dược.
Sư phụ với nghĩa phụ đang rất hạnh phúc, còn ta lẳng lặng đắm chìm dưới sắc vàng phản chiếu vào phòng trúc hiện ra hai bóng người. Cả đời này, ta sẽ được sống yên ở trong cốc, có sư phụ có nghĩa phụ vậy đã đủ.
Xoay người tiến đến các gian nhà khác ở trong cốc, bởi nghĩa phụ sẽ quấn chặt sư phụ ít nhất thêm một canh giờ nữa, vốn không muốn để sư phụ xấu hổ, ta sẽ đợi đến khi trời tối, đợi đến khi nghĩa phụ dọn dẹp giường sạch sẽ, mở cửa sổ trong căn phòng tối đen kia ra, thì mới quay về.
Năm tháng trôi qua như một bài hát, đảo mắt đã hai năm.
Từ khi được hai tuổi, sư phụ vẫn dạy ta về thảo dược, học y thuật của người, nghĩa phụ thì luôn bận rộn, chỉ vào ngày thứ bảy mới đến cốc, gần đây nghĩa phụ hay luôn chau mày tạo ra vết nhăn hãm sâu, nhưng khi nhìn sư phụ xử lý thảo dược thì lại giãn ra, ánh mắt phức tạp khó phân biệt rõ.
“Oa nhi mệt sao? Mệt thì con nghỉ một chút đi.” Sư phụ thấy ta hái thảo dược mà cứ ngẩn người, cho là ta đã mệt nên cất tiếng hỏi thăm ân cần.
Sư phụ nói ta là người quan trọng nhất với người, sau đó mới là nghĩa phụ, vì thế nghĩa phụ đã từng nổi giận rất lâu, ta biết rõ nghĩa phụ đang ghen, dù hiện giờ ta chỉ mới là nữ nhi bốn tuổi.
“Sư phụ, oa nhi sẽ luôn bên cạnh sư phụ.” Tâm tình nghĩa phụ không tốt, thần sắc sư phụ gần đây cũng có chút kì lạ, cảm giác bất an dần dần giữ chặt trong lòng, ta để thảo dược xuống xoay người ôm lấy sư phụ đang ngồi ở trên ghế, mùi dược thảo nhàn nhạt xông vào trong mũi,
cảm thấy rất ấm áp.
“Oa nhi của ta.” Cuối cùng sư phụ đã cười, trong ánh mắt dịu dàng như hòa tan đi mấy phần sầu lo, những ngón tay thon dài vỗ lên trên đầu ta, từng phát từng phát một, bốn năm nay sư phụ luôn dưỡng dục ta trong tình yêu thương ấm áp.
Sư phụ có đôi tay rất đẹp, cho dù sư phụ có làm việc nhà, thì mỗi lần vẫn rửa tay trong thảo dược, trên đôi bàn tay bạch ngọc thon dài không hề có một vết chai, móng tay được bảo dưỡng sạch sẽ trơn bóng, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay ấm áp, trên cổ tay sư phụ lại có một vết sẹo cũ.
Mỗi lần sư phụ lấy máu đều tránh xa ta ra, rốt cuộc ta đâu phải là hài tử bốn tuổi, ta biết c nghĩa phụ trúng độc, ta còn biết sư phụ dùng máu mình làm thuốc dẫn, sư phụ không muốn để ta lo lắng nên cứ gạt ta.
Hôm nay là ngày nghĩa phụ đến, nhưng hoàng hôn đã dần biến mất, lại không nhìn thấy bóng dáng của nghĩa phụ nên sư phụ có chút lo lắng, thỉnh thoảng giương mắt nhìn về phương xa.
“Sư phụ, có một loại nhớ thương tên là mỏi mắt chờ mong.” Mặc dù ta đã bốn tuổi nhưng giọng nói vẫn rất trẻ con, cũng đã trong trẻo hơn.
Sắc mặt sư phụ thẹn đỏ, khẽ giơ tay gõ vào trán ta, ta ôm sư phụ làm nũng, ít nhất sư phụ đã không còn lo lắng nữa
Trong cốc có biến.
Hôm nay hoàng hôn đỏ rực tựa như màu máu, không hiểu từ đâu có trận cuồng phong thổi tới, rõ ràng tháng ba vẫn còn trong xuân, sao lại thấy rét lạnh thấu xương.
“Sư phụ.” Ta đưa tay ôm lấy cổ sư phụ, hơi dùng sức, dù ngửi thấy mùi hương quen thuộc của sư phụ, tâm vẫn cứ đập bất an.
Khi âm thanh gϊếŧ chốc từ dưới thôn truyền đến, sư phụ ôm ta đi tìm nghĩa phụ, nhưng người vẫn chưa về, thì ta đã hiểu dự cảm chẳng lành kia xảy ra từ đâu. Trong cốc không có người ngoài, sư phụ đã bố trí bên ngoài cốc là Trận Bát Quái Ngũ Hành, chứơng khí bao quanh cùng độc trùng độc thảo, những thứ này dùng để diệt kẻ xấu, nhưng không hiểu sao bọn họ lại có thể xông vào làm hại thôn dân được?
Sư phụ là một người tài giỏi, *văn cao bát đẩu*, bất kể kỳ môn dị thuật hay là y thuật cũng đều đáng kinh ngạc, nhưng chỉ có một thứ sư phụ lại không biết đó chính là võ công.
*Văn cao bát đẩu: Tài cao về văn chương hơn người.
“Oa nhi đừng nhìn, đừng sợ.” Sư phụ không còn cách nào cứu những thôn dân đã chết thảm dưới đao kia, ta chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt trắng bệch của người như vậy. Đôi tay người ôm chặt lấy ta, cố hết sức chạy tới phòng trúc, sư phụ đã bố trí thuốc tại nơi đó, bất kể thảo dược nào cũng có.
Tuy nhiên đã quá muộn, dù sư phụ chạy nhanh mấy thì thanh đao rỉ máu kia đã đến gần kề, nam nhân cầm trường kiếm phóng nhanh tới, ta bị quăng ngã xuống đất nặng nề, cái trán va vào ngưỡng cửa máu chảy đầm đìa, ngất xỉu trong bóng tối, cuối cùng ta nghe sư phụ gọi ta oa nhi, sao giọng điệu lại lo lắng hoảng sợ như vậy, không giống bản tính hiền hòa ưu nhã như lúc trước.
Màu máu hòa cùng ánh chiều tà chiếu rực rỡ ở phía chân trời, tỉnh lại lần nữa thì xiêm y của sư phụ đã không còn chỉnh tề, bị người đặt trên đất lăng nhục, trên mặt bám đầy bụi và bùn đất, nụ cười ôn hòa kia đã bị cắn phá,
Oa nhi, không được nhìn! Cổ họng sư phụ không phát ra thanh âm nào, chỉ có thể dùng bờ môi đầy máu tươi một lần lại một lần nói với ta. Sau đó, nam nhân thô bạo kia nhấc chân sư phụ lên cao, thân thể,điên cuồng động, một lần lại thêm một lần, lăng nhục thân thể gầy yếu của sư phụ.
Nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, ta ngơ ngác nhìn ngón tay ngọc thon dài của sư phụ bị đè chặt ở trên mặt đất, mười ngón tay dính đầy máu.
Cách đó không xa, tiếng thiếu nữ bị lăng nhục kêu to thảm thiết, xen lẫn vào nhau với những thanh âm hưng phấn của đám người xấu này, kèm theo mùi vị làm cho người ta muốn nôn mửa, vườn hoa được sư phụ chăm sóc cẩn thận giờ đã biến thành hỗn độn, bị máu tươi, dịch màu trắng, những thứ ô uế của tội ác làm ô nhiễm.
Sư phụ! Ta muốn mở miệng nói nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, cổ họng đau như bị dao găm Lăng Trì, lau đi vết máu ở khóe mắt, ta nỗ lực chống đỡ thân thể của mình lên đi tới bên sư phụ.
Một đao đâm xuống làm gương mặt của kẻ xấu xa kia hiện rõ ra, đôi mắt điên cuồng như một loài dã thú đang lăng nhục kẻ yếu. Lần đầu tiên, ta cảm thấy hận chính mình, hận mình chỉ là một hài tử bốn tuổi, hận mình không thể bảo vệ sư phụ.
Rào trúc bị ngã đổ một bên, vốn dĩ nó đang phơi y phục liền bị kéo rơi xuống đất, có lẽ vì ta là một hài tử cho nên không có người để ý việc ta đã lấy đi một bộ y phục.
“Sư phụ, có con ở đây.” Ta lấy y phục đắp lên thân thể đầy bầm tím dấu vết của sư phụ, bàn tay vẫn còn dính vết máu trên trán chưa khô lại nắm chặt tay sư phụ, gương mặt người trắng bệch như tờ giấy, ta vẫn còn nhớ rất kỹ.
Oa nhi! Sư phụ vẫn không cách nào mở miệng, chỉ có thể dựa theo làn môi mấp máy của người mà đọc, nói với ta là Trương Khải, sau đó sư phụ dùng sức đứng dậy, kêu ta trùm kín y phục lên trên người hắn.
“A”, Một tiếng thét thê lương cùng với tiếng rêи ɾỉ cuối cùng, Linh tỷ tỷ đã dùng trâm tóc tỷ ấy thích nhất do ta tặng. Nàng lõα ɭồ thân thế, đôi mắt đỏ ngầu ngước nhìn, như muốn ăn tươi nuốt sống bọn súc sinh không bằng heo chó này.
Linh tỷ tỷ kêu lên thảm thiết, ta với sư phụ ở trong phòng trúc cao nhất tại trong cốc. Nói là cốc nhưng thật ra là do mọi người tại nơi này gọi nó là Dược Vương Cốc, cho nên mới gọi là cốc. Bên trái phòng trúc là vách đá vạn trượng, sâu không thấy đáy. Sư phụ gọi nơi này là Sinh Tử Nhai, là nơi cắt đứt sinh mạng của người sống.
Linh tỷ tỷ nhảy xuống núi, thân thể mềm yếu dùng hết sức lực cuối cùng xông về phía trước, ôm chặt kẻ xấu cùng nhảy xuống vách Sinh Tử Nhai.
Đi sát theo Linh tỷ tỷ nhảy xuống núi, là bóng dáng quen thuộc của thẩm thẩm đầy thống khổ tựa như muốn chết đi, không chần chờ chút nào chạy nhanh đến vách đá, tất cả người nhà đều đã chết hết, bà không còn muốn sống nữa.
Lần đầu tiên, ta khϊếp sợ như vậy, cho dù đối diện với mấy tên xấu xa cùng đao dính đầy máu, ta vẫn không sợ, nhưng ta lại sợ sư phụ sẽ làm theo Linh tỷ tỷ nhảy xuống Sinh Tử Nhai.
Ta nắm chặt tay sư phụ, nước mắt lăn xuống, vết sẹo trên trán lại chảy máu lần nữa, nhưng ta không dám chớp mắt, ta sợ một cái chớp mắt, không còn thấy bóng dáng sư phụ, người sẽ từ chỗ này cắt đứt mạng sống cùng vách đá vạn trượng.
Tay sư phụ lạnh như băng nắm chặt tay ta, ánh mắt mông lung lẳng lặng nhìn ta. Sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, sư phụ còn có ta, người sẽ không nhảy xuống Nhai, sẽ không đẩy ta cho đám súc sinh gϊếŧ người không chớp mắt này.
Sau khi an lòng, ta dùng hết sức ôm lấy sư phụ. Sau đó dùng thân thể nhỏ bé chắn ở trước mặt người, những người này muốn chà đạp sư phụ, trừ phi đạp qua xác ta, cho dù ta chỉ là một đứa bé còn nhỏ không có sức chống trả, nhưng thứ sư phụ cần bảo vệ không phải thân thể mà là thương tổn trong lòng người.
Rốt cuộc nghĩa phụ đã đến, mang theo lửa giận điên cuồng y như dã thú bị thương kêu lên thảm thiết, mặc dù nghĩa phụ là Xích Thủ Không Quyền (*). Đương nhiên chỉ cần một đấm liền gϊếŧ chết kẻ xấu, khiến óc vỡ toang ra, tử trạng đáng sợ.
Xích Thủ Không Quyền (*): dùng tay đánh người.
Kẻ xấu thứ hai không còn sức giơ kiếm phản kháng liền bị nghĩa phụ vặn gãy cổ. Ta quay đầu lại, nét mặt sư phụ rốt cuộc hiện lên một tia nhẹ nhõm, người biết nghĩa phụ đến ta sẽ không bị bắt nạt, nhưng ta vẫn cứ y như cũ nắm chặt lấy tay sư phụ.
Đột nhiên, đôi mắt sư phụ trợn to, ánh mắt kinh sợ, khắp người run rẩy rét lạnh như băng, so với bị kẻ xấu lăng nhục lúc nãy lại càng thêm thống khổ, men theo ánh mắt sư phụ ta nhìn xuống tử thi của kẻ xấu trên đất, một khối kim bài hình tròn rớt ra ngoài, phía trên có hai chữ____ Huyết Sát.
Huyết Sát Lâu, tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, bỏ tiền mua mạng, chỉ cần có bạc xem như hai bên đã thỏa thuận xong.
Sư phụ không còn sức ôm lấy ta, dùng sức nắm lấy tay ta, sư phụ không hề biết sức lực kia sắp bẻ gãy tay ta. Đôi mắt luôn ôn nhu tĩnh lặng như mặt nước, giờ phút này lại rơi vào tuyệt vọng thống khổ, đó là do bị người mình yêu nhất phản bội, ánh mắt buồn bã trầm lặng.
Nghĩa phụ vẫn điên cuồng, gϊếŧ chết những kẻ xấu này, giống như bọn họ gϊếŧ hại người trong cốc. Khi nghĩa phụ phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa, bởi vì ta với sư phụ đã lui đến Sinh Tử Nhai.
“Thanh, trở về đi, không sao, tất cả đều đã kết thúc rồi.” Lần đầu tiên giọng điệu nghĩa phụ êm ái như vậy, giống như sợ bươm bướm bay khỏi cành. Người nhìn sư phụ, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, “Ngươi biết mà Thanh, ta sẽ không để ý đến điều này, hãy trở lại đi.”
Sư phụ không nói, bàn tay vốn đang nắm lấy tay ta từ từ buông ra, sau đó khẽ vỗ đầu của ta, bàn tay lau đi vết máu trên trán của ta.
Ta hiểu rõ sư phụ muốn làm gì, như màu máu dưới trời chiều, sắc vàng của lệnh bài phát ra tia sáng chói mắt. Từ đầu đến cuối sư phụ không nhìn nghĩa phụ một cái, sau đó tung người nhảy xuống, giống như chim xanh bay lượn ở trong sương trắng dưới vách đá.
Nghĩa phụ bi thống gào thét bay theo cơn gió trong cốc, vẻ mặt tuấn lãng tươi cười đã trở nên vặn vẹo, thống khổ dữ tợn. Nghĩa phụ vọt đến bên vách núi, dường như muốn nhảy xuống dưới vách đá kia, ánh mắt bi thống đến cực điểm, máu tươi từ khóe miệng của nghĩa phụ từ từ tràn ra.
Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Ta không động đậy,nhìn nghĩa phụ đau đến không muốn sống, xoay người nhìn vách đá sau lưng vạn trượng, sư phụ, ta nói rồi, bất kể xảy ra chuyện gì, ta đều ở bên người, ta nhẹ nhàng nhảy xuống.
Nghĩa phụ vừa nhìn thấy, chạy đến không kịp, hắn chỉ kịp bắt lấy được một ống tay áo của ta. Oa nhi! Thanh âm của nghĩa phụ cứ quanh quẩn mãi ở vách đá.