Từ sau khi tiểu thư Bảo Nhi trở về từ tiệc mừng thọ của Ninh Thừa tướng thì thường xuyên ngây người, thở ngắn than dài, hoặc bực bội bất an, tức giận lung tung. Thì ra Bảo Nhi tiểu thư cũng tới tuổi tư xuân rồi, nàng đối với Lục công tử nhà Thừa tướng, Ninh Hi vừa gặp đã thương. Ninh Hi tuy là công tử nhà Thừa tướng danh giá nhưng hắn và các vương tôn công tử lại hoàn toàn không giống nhau. Hắn không không quan tâm đến con đường làm quan, không ham danh lợi mà chỉ thích nghiên cứu y học, là đệ tử duy nhất của thần y thánh thủ Ngô Khâu, tuổi còn trẻ nhưng đã là chân truyền của thần y.
Ninh Hi từ trước đến nay ở sâu trong núi Bích Vân, chỗ ở cũ của thần y thánh thủ Ngô Khâu, rất ít ra ngoài tiếp xúc với người khác. Nếu không phải ngày sinh nhật của Thừa tướng thì thế nhân cũng khó mà thấy được phong thái tuyệt thế của Lục công tử. Ninh Hi dung mạo như trích tiên, thanh nhã như hoa sen, khó trách Bảo Nhi tiểu thư vì hắn mà không buồn ăn uống.
Trần lão phu nhân cũng phát hiện Bảo Nhi tiểu thư gần đây khác thường, muốn Đào Nhi cùng tiểu thư đi chùa Vân Lâm thanh tu mấy ngày.
Chùa Vân Lâm ẩn trong chân núi, hai bên suối chảy, cây rừng rậm rạp, phong cảnh thanh u, có thể xem là một nơi tốt để tu tâm dưỡng tính. Trong chùa cho người chuyên phụ trách cuộc sống hằng ngày của Bảo Nhi tiểu thư nên Đào Nhi cũng thành thơi, đi dạo khắp nơi.
Đào Nhi không tin thần phật, bởi vì bọn họ cao cao tại thượng, cũng chưa bao giờ cho nàng hy vọng. Nhưng nàng vẫn vui vẻ ở chùa Vân Lâm, ít nhất bây giờ là vui vẻ vì rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại thoát khỏi hai đại thiếu gia du͙© vọиɠ mãnh liệt luôn muốn dùng sức lăn lộn nàng kia, đó là chuyện không dễ dàng đến cỡ nào!
Đào Nhi đi đến phía tây chùa Vân Lâm, ngồi xuống bên bờ suối thấp thoáng trong bóng râm, nhìn nước suối dâng lên từ đá ngầm mà chảy ra, bắn bọt nước trắng như ngọc rồi biến mất trong nước suối trong vắt.
Lúc này, Hàn Đại tướng quân Hàn Thế Bình đưa mẫu thân tới chùa Vân Lâm ăn chay đang nhàm chán đi tới phương hướng suối trong, nơi Đào Nhi đang ngồi. Hắn đương nhiên cũng không tin thần phật. Hắn chiến công hiển hách, gϊếŧ địch vô số, một tướng nên công chết vạn người, sớm đã không để thần phật vào trong mắt. Hắn có thể có ngày hôm nay tất cả đều dựa vào đầu óc cơ trí, bình tĩnh, thân thủ mạnh mẽ, võ nghệ siêu quần cùng với dũng khí hơn người!
Hàn Thế Bình đi vào rừng cây, mới vừa giơ tay đẩy nhánh cây bách chặn đường ra thì lập tức đứng hình. Hắn nhìn thấy một tiên nữ, không, không phải tiên nữ, hắn lập tức phủ định chính mình. Đó là một yêu cơ mỹ lệ thoát tục nhưng dáng người quyến rũ, có thể làm nam nhân nháy mắt như thiêu đốt!
Đào Nhi nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người đứng lên, cái xoay người ngoái đầu nhìn lại này làm bước chân nhanh chóng của Hàn Thế Bình thoáng chốc khựng lại! Đào Nhi thấy người tới mặc hoa phục cẩm y, khí vũ hiên ngang, anh tuấn phi phàm, nhất định không phải hạng người bình thường. Đào Nhi đi về trước một bước, thi lễ vấn an với hắn: “Nô tỳ ra mắt công tử.”
“Nô tỳ?!” Hàn Thế Bình lại cả kinh. Hắn trăm triệu lần không thể ngờ nữ tử mê người như thế chỉ là một tỳ nữ, không khỏi có chút đáng tiếc.
Đào Nhi thấy vẻ mặt lộ ra nghi hoặc của Hàm Thế Bình thì giải thích nói: “Nô tỳ là tỳ nữ Đào Nhi của Trần phủ.”
“Tỳ nữ Đào Nhi của Trần phủ…” Hàn Thế Bình trầm ngâm nửa khắc rồi ngay thẳng nói với Đào Nhi: “Ta là Đại tướng quân đương triều Hàn Thế Bình, nàng có nguyện làm thị thϊếp của bản tướng quân không?”
Hàn Đại tướng quân uy danh, Đào Nhi tất nhiên đã nghe nói nhưng vẫn là bị hai chữ “thị thϊếp” hung hăng đánh một chút. Không phải Đào Nhi cao ngạo, nàng cũng biết rõ với thân phận đê tiện của nàng thì sẽ không xứng làm chính thất, cũng chưa bao giờ nghĩ có một ngày có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng. Nàng chỉ biết thị thϊếp nhà quý nhân chẳng qua là vật tiêu khiển nhất thời, lúc thích thì có thể sủng lên trời, lúc chán ghét rồi liền bị bỏ như giày rách, đuổi ra ngoài phủ, thậm chí bị bán vào thanh lâu, sống không bằng chết! Thế là Đào Nhi lại lần nữa thi lễ, lấy thân phận đê tiện của chính mình mà đạm nhiên từ chối Hàn Thế Bình, còn lấy lý do tiểu thư cần nàng hầu hạ muốn rời đi.
Hàn Thế Bình thấy một tỳ nữ nho nhỏ mà cũng dám cự tuyệt mình, còn muốn mượn cớ rời đi thì không khỏi có chút thẹn quá thành giận. Hắn vươn tay ra muốn nắm lấy nàng, lại không ngờ không nắm chắc nên không bắt được bả vai Đào Nhi mà thành ra kéo quần áo nàng xuống. Vạt áo Đào Nhi từ ngoài vào trong đều bị hắn kéo ra, lộ ra một nửa vai ngọc. Đào Nhi quay đầu, hoảng sợ nhìn Hàn Thế Bình, đang muốn sửa sang lại xiêm y của mình, lại không ngờ hắn bỗng vươn một bàn tay gắt gao cầm đôi tay Đào Nhi.
Da thịt trắng tinh tế của Đào Nhi dưới ánh nắng chiếu rọi xuống giống như mỡ dê thượng đẳng. Vạt áo bởi vì vừa rồi lôi kéo mà hơi rộng mở, hiện ra phần vai ngọc vốn được bao vây kín mít và nửa bầu ngực lớn trắng nõn. Theo hô hấp phập phồng của nàng, vυ" đầy đặn kia như muốn phá đồ nhảy ra, mê người dị thường.
Hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì, Hàn Thế Bình nhìn mỹ nhũ mê người trước mắt mà phát ngốc. Tay hắn đã không tự chủ được mà duỗi lên trên cặρ √υ" đầy đặn của Đào Nhi nhẹ xoa, chậm nhéo. Cảm xúc dụ hoặc tốt đẹp khiến cho hắn bắt tay tham nhập vào trong quần áo của Đào Nhi, tìm được đầṳ ѵú mẫn cảm đỏ thắm, hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa nhẹ xoa qua lại đầṳ ѵú cho đến khi cảm nhận được đầṳ ѵú vốn mềm mại dần dần cứng lên trong tay hắn. Phản ứng này làm hắn điên cuồng, không khỏi duỗi tay càng sâu, dán toàn bộ bàn tay lên trên, dùng sức nắm chặt. Tay hắn bao lấy toàn bộ vυ" Đào Nhi mà lặp đi lặp lại động tác xoa nhẹ, phong nhũ mềm mại làm hắn thấy vô cùng mỹ diệu.
“A… Đừng… Thả… Thả ta!” Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của Đào Nhi, Hàn Thế Bình tỉnh táo lại. Cảm giác tay nhỏ của Đào Nhi để trước ngực hắn như đang âu yếm, đấm đánh giãy giụa vô dụng kia như cố tình trêu chọc du͙© vọиɠ giống đực của hắn, cái dạng đυ.ng chạm này, tiểu tỳ nữ này lại gợi lên dục hỏa của hắn! Thế là động tác vô ý lập tức biến thành cố ý.