Một công tử mặc hoa phục màu tím đi đến, môi mỏng gợi cảm cong lên, một đôi mắt đào hoa rực rỡ nhìn quanh. Hắn đi tới hướng Ninh Hi công tử, thu quạt xếp lại, “Ninh Hi, mấy tháng không thấy mà ngươi đã phát tài rồi! Đến sơn trang cũng xây lên, còn có nhiều nô bộc như thế, có thê thϊếp thành đàn hay không, hả?”
Ninh Hi công tử thanh nhã cười cười: “Ngũ vương gia nói đùa, lần này ngươi tới có phải lại không muốn đi đúng không?”
Ngũ vương gia cũng không giận mà mỉm cười phong lưu, phóng khoáng như cũ: “Đừng nói khó nghe như thế có được không? Bổn vương chẳng qua là sợ ngươi sống trong núi sâu tịch mịch nên muốn ở với người nhiều hơn mà thôi!”
“Phải không? Ta đây thật là đa tạ ngươi! Tới đây, vào uống li trà đi!” Ninh Hi công tử đi lên phía trước dẫn đường cho Ngũ vương gia.
Vào đại sảnh, vừa ngồi xuống thì Đào Nhi liền bưng trà tới, “Hai vị công tử, thỉnh uống trà!“
“Ninh Hi, một tỳ nữ ở nơi này của ngươi mà thắng cả cơ thϊếp tám phòng của bổn vương, ngươi quá xa xỉ đi!” Ngũ vương gia mở quạt xếp ra che miệng lại, tới gần thấp giọng nói với Ninh Hi.
Lúc này, Bảo Nhi tiểu tư từ trong thiên thính ra. Vừa rồi, nàng ấy nghe thấy bọn tỳ nữ ríu ra ríu rít, không khỏi tò mò ra ngoài xem thử. Chỉ thấy một mỹ nam quyến rũ, phong hoa tuyệt đại đang đàm đạo cùng Ninh Hi công tử, Bảo Nhi tiểu thư tiến lên hỏi: “Vị công tử này là?”
Ninh Hi công tử vừa muốn giới thiệu thì Ngũ vương gia lập tức giành trước, đáp: “Tại hạ họ Ngô, là đường huynh của Ninh Hi. Đúng không, Ninh Hi đệ đệ?”
Ninh Hi đệ đệ?! Ninh Hi công tử khóe miệng cứng đờ, liếc mắt nhìn nụ cười xấu xa giấu sau quạt xếp của Ngũ vương gia, bất đắc dĩ gật đầu.
“Bảo Nhi tiểu thư, nàng xem ta mang cái gì tới cho nàng này!” Đồng Xa vui vẻ xách theo một cái l*иg chim phủ vài đen tiến vào.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Ngũ vương gia, lập tức buông l*иg chim định hành lễ nhưng bị Ngũ vương gia kéo lấy tay, “Đây không phải là Đồng Xa huynh sao? Sao lại không nhớ rõ ta chứ? Ta là đường huynh của Ninh Hi, Ngô Kỳ đây!” Nói xong còn không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Đồng Xa.
Đồng Xa cũng nhanh trí, lập tức phản ứng lại, “À, sao ta lại không nhớ rõ chứ! Ngô Kỳ huynh, ngươi cũng đến nhìn xem con chim ta mang đến này, nó thông minh lắm!” Nói xong, liền tựa như hiến vật quý mà kéo miếng vải đen ra, thì ra là một con chim anh vũ.
“Ai, con chim này thật xấu!” Bảo Nhi tiểu thư thất vọng nói.
“Ngươi mới xấu đó! Ngươi mới xấu đó!” Chim anh vũ thế nhưng lại tức giận mà nhảy lên cãi lại.
“Cái gì! Ngươi dám nói ta xấu, xem ta có rút lông ngươi, nướng ngươi lên hay không!”
“Đừng, tiểu thư, nó có thể nói kìa!” Đào Nhi vội vàng ngăn cản.
“Hừ, có thể nói thì sao? Còn không phải là con chim chỉ biết phá phách thôi à, ai mà chẳng biết! Đồng Xa, ngươi mau đưa nó đi đi, đừng để ta nhìn thấy nó!” Bảo Nhi tiểu thư nói xong liền tức giận xoay người rời đi, bỗng nhiên anh vũ vỗ vỗ cánh, tự nhiên thở ngắn than dài, mở miệng nói: “Bảo Nhi tiểu thư, ta rất nhớ nàng a. Nàng có nhớ ta hay không, ta rất thích nàng…”
“Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!” Lúc này, đến phiên Đồng Xa nóng nảy, cứ như vậy càng giấu đầu lòi đuôi. Con chim hiểu rõ ác một tiếng, Bảo Nhi tiểu thư ngượng ngùng xoay người, chạy lên lầu giống như trốn đi.
“Bảo Nhi tiểu thư, đừng đi, nghe ta giải thích…” Không ngờ hôm qua hắn lầm bầm lầu bầu lại bị con chim hư này học trộm không sai chữ nào, sợ là Bảo Nhi tiểu thư sẽ chán ghét chết hắn mất. Đồng Xa trở nên ủ rũ cụp đuôi.
Ngũ vương gia quạt cây quạt, phong lưu tuyệt thế đi tới vỗ vỗ bả vai Đồng Xa, “Ngày mai là 24 tháng 6, đúng lúc là Liên Tiết, chúng ta cùng đi thuyền thưởng sông, buổi tối lại đi thả đèn hoa sen, có rất nhiều cơ hội cho ngươi biểu hiện. Sốc tinh thần lên đi!” Nói xong, hắn nhìn Đào Nhi cong môi cười, còn muốn chớp mắt phóng điện.
Lúc này, Đồng Xa cảnh giác lập tức xoay người, dùng thân hình cường trán chắn kín mít Đào Nhi nhỏ xinh. Do Hàn Đại tướng quân không ở đây nên hắn không thể để tên Vương gia yêu nghiệt này câu dẫn Đào Nhi.