“Đào Nhi, ta nghe mấy người Thu Nguyệt nói đêm qua Hàn tướng quân thấy ngươi và ca ca cưỡi ngựa trở về thì rất tức giận, lập tức đi rồi. Hắn có phải ghen hay không nhỉ? Ha ha, Hàn tướng quân rất thích Đào Nhi đó!” Đôi tay Bảo Nhi tiểu thư chống cằm vui vẻ trêu ghẹo Đào Nhi.
Đào Nhi không phản ứng với Bảo Nhi tiểu thư, chỉ là chậm rãi đổ thuốc vào trong chén, “Tiểu thư, nhân lúc nóng thì uống đi, để lạnh thì càng đắng.”
“Oa ngô, vừa nghe đó muốn phun ra, hôm nay ta không uống!” Đào Nhi bưng chén thuốc, dỗ Bảo Nhi tiểu thư giống như dỗ trẻ con.
Vị thuốc gay mũi vọt vào mũi Bảo Nhi tiểu thư làm nàng buồn nôn một trận, “Ta nói không cần là không cần!” Bảo Nhi tiểu thư vung tay một cái, chén thuốc rơi xuống mặt đất, vỡ nát, nước thuốc bắn đầy thân Đào Nhi.
“Tiểu thư, sao người có thể quăng như thế, thuốc này chính là Ninh Hi công tử cực khổ hái cho người, sáng sớm nay nô tỳ đi sắc đó!” Đào Nhi vừa thu dọn vừa trách cứ nói.
“Đào Nhi, ngươi mắng ta, trước kia ngươi không như vậy!” Bảo Nhi tiểu thư ủy khuất đỏ hốc mắt.
Đúng vậy, trước kia nàng không như vậy, tại sao một khi chuyện có liên quan đến Ninh Hi công tử thì nàng lại trở nên đặc biệt dễ dàng kích động? Nhìn Bảo Nhi tiểu thư đã là bộ dáng lã chã chực khóc, nàng không khỏi tự trách không làm tròn bổn phận tỳ nữ.
“Có chuyện gì sao?” Ninh Hi công tử nghe tiếng đi đến.
“Vâng, là nô tỳ không cẩn thận làm vỡ chén thuốc!” Đào Nhi lập tức một mình gánh vác. Nàng không muốn bởi vậy mà phá hư ấn tượng của Bảo Nhi tiểu thư trong lòng Ninh Hi công tử. Bảo Nhi tiểu thư cũng vì vậy mà cảm kích nhìn Đào Nhi một cái.
“Phải không? Thuốc này rất khó hái đấy.” Ninh Hi công tử đáng tiếc nói.
“Ninh Hi công tử, hôm nay nô tỳ và người cùng đi hái thuốc đi!” Đào Nhi cũng muốn chia sẻ một ít vất vả cho hắn.
“Được đấy!” Ninh Hi công tử tươi sáng cười với Đào Nhi. Khuôn mặt nhỏ của Đào Nhi không biết cố gắng mà đỏ lên.
“Trần tiểu thư có muốn đi theo không?” Ninh Hi công tử quay đầu, cười ngâm ngâm hỏi Bảo Nhi tiểu thư.
“Không! Không đi!” Bảo Nhi tiểu thư liên tục lắc đầu. Nàng đã từng cùng Ninh Hi đi hái thuốc, mệt đến nửa sống nửa chết không nói, còn thiếu chút nữa bị rắn độc cắn, tới mức trong lòng nàng bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Trần lão gia tuy rằng đưa tới không ít dược liệu quý hiếm nhưng để giải độc cho Bảo Nhi tiểu thư thì lại không có mấy thứ dùng được. Cho nên, dược liệu không phải nói quý hay không quý, chỉ cần đúng bệnh thì đều là thuốc tốt.
Đào Nhi thay đổi xiêm y, đeo một giỏ thuốc cùng Ninh Hi công tử đi núi Cửu Ngưng sau núi Bích Vân hái thuốc.
Từ dưới chân núi Cửu Ngưng đi bộ đến đỉnh núi khiến người ta thực sự mệt mỏi. Đào Nhi không kiều quý giống như Bảo Nhi tiểu thư, một câu oán giận cũng không có, chỉ yên lặng đi theo sau lưng Ninh Hi công tử.
Nửa canh giờ sau, Ninh Hi công tử kinh hỉ đứng ở vách núi, tìm được một gốc cây huyền sâm tuổi đời ít nhất hai mươi năm. Đào Nhi cao hứng đến giúp đỡ cùng nhau nhổ lên.
Ninh Hi công tử và Đào Nhi cứ phối hợp ăn ý như vậy, một mạch trèo lên, một mạch hái thuốc. Trên cây khô, dưới nham thạch, khe núi bên dòng suối hết thảy đều tìm tòi, cuối cùng mới tìm đủ dược liệu dùng để giải độc.
Xuống núi, hai người đều mệt quá sức, thở hổn hển dựa lưng vào tảng đá để ngồi xuống nghỉ tạm một lát.
“Đào Nhi, rất mệt nhỉ? Có phải hối hận khi đi hái thuốc với ta không? Dọc đường đi sao lại không nói câu nào?” Ninh Hi công tử ôn nhu cười hỏi.
Đào Nhi lắc đầu, e lệ đáp lời: “Đào Nhi chỉ là một tỳ nữ, không sợ mệt! Nhưng thật ra là Ninh Hi công tử bị liên lụy!”
“Vậy sau này nàng phải pha trà bát bảo cho ta, ta sẽ không mệt nữa…” Hắn mời vừa nói, quay đầu lại phát hiện Đào Nhi nhắm mắt ngủ rồi, xem ra thật đã mệt muốn chết rồi. Khóe miệng Ninh Hi công tử cong lên một nụ cười.
Sắc trời đã không còn sớm nhưng Ninh Hi công tử không đành lòng đánh thức Đào Nhi, nhẹ nhàng cõng nàng trên lưng, một tay xách giỏ thuốc, tiếp tục lên đường.
Ánh hoàng hôn chiều tà kéo cái bóng của bọn họ ra thật dài, áo dài tráng ngà đón gió phi dương, bay phất phới đánh động những lọn tóc đen dây dưa…