Sáng sớm, Đào Nhi hầu hạ tiểu thư rửa mặt, trang điểm xong, vừa muốn đến phòng bếp lấy đồ ăn sáng cho tiểu thư thì Trần lão gia đã đến ngoài khuê phòng của tiểu thư, hai thị vệ canh giữ ngoài cửa.
“Cha, sao mới sớm như vậy đã đến gặp Bảo Nhi? Có việc gì sao?” Bảo Nhi tiểu thư thấy cha liền hưng phấn mà lên đón.
Trần Hoành Giác từ ái điểm điểm cái mũi Bảo Nhi tiểu thư, “Hôm nay, cha muốn đi hồ Khói Sóng nói chuyện với một phú thương tới từ Ba Tư, cần một nha đầu vừa không say thuyền vừa lanh lợi hầu hạ. Trong phòng con có Đào Nhi là thích hợp nhất, dù sao trong phủ cũng có rất nhiều tỳ nữ hầu hạ, cho cha mượn Đào Nhi một này có được không?”
“À ~ thì ra cha không phải tới gặp Bảo Nhi mà muốn mượn Đào Nhi có phải hay không? Có thể thôi, chỉ là phải có điều kiện!” Bảo Nhi tiểu thư giả vờ tức giận, đáng yêu chu cái miệng nhỏ nói điều kiện với Trần Hoành Giác.
Nhìn con gái tinh quái buồn cười, tâm tình Trần Hoành Giác không khỏi rất tốt, hỏi: “Điều kiện gì? Nói nghe một chút!”
“Con muốn cha cũng mang Bảo Nhi theo, Bảo Nhi cũng muốn đi!”
“Không được! Cha không thể mang Bảo Nhi đi!” Trần Hoành Giác lập tức từ chối Bảo Nhi tiểu thư.
“Tại sao Đào Nhi có thể đi mà con không thể đi? Bảo Nhi cũng có thể đứng bên cạnh hầu hạ cha mà!” Trần Hoành Giác duỗi tay xoa xoa đầu Bảo Nhi tiểu thư, “Con cái đồ quỷ này, con không phải muốn đi hầu hạ cha mà muốn đi chơi thuyền du ngoạn đúng không? Lần này cha đi nói chuyện đứng đắn, không phải đi chơi. Nếu con muốn đi thì ngày khác cha mang con đi chơi cho đủ, rốt cuộc con là tiểu thư khuê các, sao có thể tùy tiện xuất đầu lộ diện, nếu không thì nãi nãi con lại nhắc con mãi…”
“A~ được rồi, nữ nhi nghe cha là được, ngoan ngoãn ở nhà làm tiểu thư khuê các là được rồi!” Bảo Nhi tiểu thư sợ nhất là Trần lão phu nhân, lấy Trần lão phu nhân ra áp chế Bảo Nhi tiểu thư bị hắn sủng đến khó chiều là tuyệt kỹ của Trần Hoành Giác, lần nào cũng trúng!
Xong chuyện, Trần Hoành Giác đắc ý đón Đào Nhi ngồi xe ngựa rời khỏi Trần phủ.
Nửa canh giờ sau, đoàn người Trần Hoành Giác liền tới hồ Khói Sóng. Bước lên chiếc thuyền xoa hoa tử tư gia Trần phủ, phú thương Ba Tư đã tới trước, đang ngồi bên trong thuyền được bố trí xoa hoa, nhâm nhi trà bánh trên bàn tròn, bên cạnh còn có một gã sai vặt tuấn tú hầu hạ.
Phú thương Ba Tư thấy đoàn người Trần Hoành Giác vào thuyền thì liền đứng dậy nghênh đón, nói tiếng Hán lưu loát: “Trần huynh, ngài cuối cùng cũng tới!”
Trần Hoành Giác cũng cười tới đón, “Đạt Lỗ Tư huynh, mời ngồi. Trong phủ Trần mỗ có chút việc vặt nên đến chậm, thỉnh Đạt Lỗ Tư huynh thứ lỗi!”
“Làm gì có, làm gì có…” Đạt Lỗ Tư vừa khách sáo nói, đôi mắt xanh lam vừa nhìn Đào Nhi sau lưng Trần Hoành Giác, tức khắc sửng sốt, hai mắt tỏa sáng, trong kinh diễm hỗn loạn càng có rất nhiều kinh hỉ. “Trần huynh, nữ tử này là người phương nào?”
Trần Hoành Giác theo ngón tay Đạt Lỗ Tư, xoay người nhìn lại, thì ra là Đào Nhi. Trần Hoành Giác thấy tỳ nữ mình mang đến biến thành mỹ nữ thế gian, Đạt Lỗ Tư mê đến thất thố như thế thì không khỏi có chút đắc ý nhưng vẫn làm bộ khinh thường nói: “À, ngươi nói Đào Nhi sao? Nàng chẳng qua là một tỳ nữ bình thường trong phủ Trần mỗ thôi!” Nói xong, Trần Hoành Giác còn cho rằng Đạt Tư Lỗ nhất định sẽ vì một tỳ nữ nhỏ nhỏ trong phủ hắn mà lại mỹ mạo như tiên nữ mà kinh ngạc cảm thán, thổn thức một phen.
Nhưng mà lần này làm Trần Hoành Giác thất vọng rồi, Đạt Lỗ Tư căn bản không phản ứng lại hắn, chỉ là tự suy tư cái gì đó rồi mới móc ra một bức họa làm bằng da dê, cuộn tròn trong lòng ngực mở ra, đặt trên mặt bàn. Trần Hoành Giác cúi đầu nhìn, trên bức họa da dê cuộn tròn vẽ một nữ tử ngực lớn, eo thon, rất là mỹ diễm nhưng lại không thể xâm phạm. Mà nữ tử này lại có bảy phần tương tự Đào Nhi, ba phần khác chính là khí chất! Lúc này đến phiên Trần Hoành Giác tò mò, “Nữ tử trong bức họa này là ai? Vì sao lại tương tự Đào Nhi như thế?”
Đạt Lỗ Tư nhìn Trần Hoành Giác rồi lại nhìn nhìn Đào Nhi, mới mở miệng nói: “Nữ tử trong tranh là thánh nữ mất tích mười sáu năm trước của Ma Liên giáo, Vân Cơ!”
Trần Hoành Giác kinh hãi: “Ma Liên giáo? Ngươi nói chính là Ma Liên giáo đã thành lập hơn ba trăm năm ở Tây Vực, có được bảo tàng thần bí sao?”
Đạt Lỗ Tư gật gật đầu.
“Vậy sao ngươi lại có được bức họa này? Còn nữa, Đạt Lỗ Tư huynh hình như rất hiểu biết về Ma Liên giáo?” Trần Hoành Giác nhạy bén hỏi.
Thấy Đạt Lỗ Tư trầm mặc không đáp, Trần Hoành Giác lại khuyên phục mà nói: “Đạt Lỗ Tư huynh, giữa ngươi với ta có cái gì mà không nói được? Ngươi may nói cụ thể xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, có lẽ ta có thể giúp được ngươi đó!”
Đạt Lỗ Tư nghe Trần Hoành Giác nói như thế thì nội tâm có chút dao động, nhìn Đào Nhi thật sâu rồi ảm đạm mở miệng nói: “Bức họa này là một bằng hữu cho ta, hắn là hữu hộ pháp của Ma Liên giáo. Ma Liên giáo mười sáu năm qua vẫn luôn tìm kiếm thánh nữ Vân Cơ mất tích. Nơi giấu bảo vật của Ma Liên giáo chỉ có giáo chủ cũ mới biết được, nhưng lại chưa từng có bất kỳ giáo chủ nào thấy châu báu chống chấy như núi vàng, núi bạc chồng chất và viên thuốc có thể khiến dung nhan người ta không già đi, cũng có thể gia tăng mười phần công lự trong truyền thuyết. Bởi vì chìa khóa mở ra nơi cất giấu bảo vật phải cần óc của con gái do thánh nữ Ma Liên giáo với một nam tử mình yêu sinh ra…”
Nghe được chữ óc, Đào Nhi không khỏi giơ tay che miệng mình lại để tránh mình sợ hãi kêu thành tiếng, mà Trần Hoành Giác cũng cảm thấy thực sởn tóc gáy.