Chương 9.1: Lão gia hồi phủ

Trần lão gia báo tin nói hai ngày sau hồi phủ, Trần lão phu nhân liền phái người đón Bảo Nhi tiểu thư và tỳ nữ Đào Nhi thanh tu ở chùa Vân Lâm trở về.

Để nghênh đón lão gia Trần Hoành Giác, trên dưới Trần Phủ vội vàng vô cùng. Quản gia Trần Thuận sáng sớm tinh mơ đã dẫn theo một đám hạ nhân nhiệt tình mười phần sửa sang lại trong ngoài Trần phủ, khiến nó đã lịch sự, tao nhã, thoải mái lại không mất đi sự phú quý của người nhà khí phái. Đại thiếu gia Trần phủ, Trần Khoa biết rõ Đào Nhi sớm đã hồi phủ nhưng lại không rảnh để gặp nàng, hắn vội vàng sửa sang lại trướng mục mà Trần lão gia khi ra ngoài kêu hắn xử lý, thẩm tra đối chiếu rõ ràng.

Buổi sáng ngày thứ ba, một đại đội người ngựa hộ tống một chiếc xe ngựa trang trí xa hoa đến Trần phủ. Đại thiếu gia Trần Khoa và Bảo Nhi tiểu thư một trái một phải đỡ Trần lão phu nhân, cùng với mấy thị thϊếp của Trần lão gia đứng sau lưng sớm đã chờ ở cửa đại sảnh để nghênh đón lão gia Trần Hoành Giác. Vào đại sảnh, tỳ nữ dâng trà lên, Trần lão phu nhân từ ái nói: “Con ta, đi đường mệt nhọc, uống ly trà đi.” Mấy thị thϊếp của Trần lão gia không dám xen mồm nhưng đều õng ẹo tạo dáng, sợ Trần lão gia nhìn không thấy các nàng.

“Đúng vậy, cha, người thật là vất vả quá.” Bảo Nhi tiểu thư vui vẻ dâng trà lên, đưa tới trong tay Trần lão gia. Mà Trần Khoa ngồi ngay ngắn đường hoàng, mỉm cười nhìn muội muội đáng yêu giống như đang làm nũng với phụ thân.

“Ừ, tốt, thật là nữ nhi ngoan của cha!” Trần lão gia tươi cười đầy mặt tiếp nhận trà, chậm rãi uống một ngụm rồi buông chén trà.

“Lão gia, đồ ăn đã được chuẩn bị rồi.” Quản gia Trần Thuận đi vào đại sảnh, cung kính nói với Trần lão gia. Cả gia đình, dẫn đầu là Trần lão gia đi đến nhà ăn.

Trần Hoành Giác tuy rằng là lão gia của Trần phủ nhưng thật ra hắn không già chút nào, mới 35 tuổi, hơn nữa người nhà phú quý bảo dưỡng tốt nên Trần lão gia không giống phụ thân của đại thiếu gia Trần Khoa mà ngược lại giống ca ca Trần Khoa hơn. Trần Hoành Giác bác học đa tài, đầu óc linh hoạt, mười lăm tuổi đã nhận chưởng quản Trần gia, nếu không thì với tài hoa của hắn, đi thi đỗ Trạng Nguyện thật dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, Trần Hoành Giác xưa nay nguyện ý kết giao với một ít người quan trường cho nên Trần gia càng làm càng lớn, chạm đến mọi lĩnh vực, ở giới thượng lưu thậm chí thế lực và tầm ảnh hưởng đến triều đình cũng rất lớn. Hơn nữa, hắn thân hòa có lễ, phú mà có nhân, ở khắp nơi trên cả nước xây dựng thiện đường, tiếp tế những nhà nghèo khó, tuy không có nửa chức quan nhưng dân chúng đối với Trần Hoành Giác rất ủng hộ, tiếng lành đồn xa, cho nên uy danh của Trần Hoành Giác trong dân gian cũng rất cao.

Trần Hoành Giác tuy có mấy thị thϊếp nhưng chính thất vẫn luôn để trống. Từ khi Trần phu nhân sinh Bảo Nhi tiểu thư, không lâu sau liền hương tiêu ngọc vẫn, mà hắn cũng không có ý muốn cưới ai nữa. Cũng bởi vậy, tuy đối với đại thiếu gia rất khắc nghiệt nhưng Trần Hoành Giác lại đối với Bảo Nhi tiểu thư vừa sinh ra đã không có mẫu thân lại đặc biệt thiên vị. Mỗi lần ra ngoài trở về, hắn đề sẽ mang cho Bảo Nhi tiểu thư một chút lễ vật mới lạ, có khi thậm chí là bảo bối quý hiếm, vạn lượng vàng cũng khó mua được.

Đương nhiên, vui mừng khi Trần lão gia hồi phủ không chỉ có một mình Bảo Nhi tiểu thư mà tỳ nữ Đào Nhi cũng rất cao hứng, không chỉ là bởi vì bị cảm xúc của Bảo Nhi tiểu thư lây nhiễm mà là đại thiếu gia Trần Khoa từ sau khi lão gia hồi phủ thì không còn quấy rầy nàng nữa, mỗi ngày đều bị lão gia phái đi học xử lý công việc, vội đến mức chân còn không chạm đất.

Còn nghe nói, sau khi La Vũ say rượu đi tìm Hàn tướng quân đánh nhau. Tuy rằng La Vũ cũng có chút quyền cước công phu nhưng đánh nhau với Hàn tướng quân đầy kinh nghiệm sa trường thì rõ ràng là đi chịu chết, cho dù có một trăm La Vũ cũng không đủ để Hàn tướng quân đánh! Cho nên, cho dù Hàn tướng quân đã tương đối hạ thủ lưu tình nhưng La Vũ vẫn bị đánh đến thảm không nỡ nhìn, mặt sưng phù như cái đầu heo, còn bị phụ thân La Thượng thư đại nhân nhốt trong nhà, đóng cửa ăn năn. La Thượng thư cũng vì đứa con trai không biết trời cao đất dày này mà chán nản, tự mình hậu lễ đến tạ lỗi trong phủ Hàn tướng quân.

Hàn tướng quân tất nhiên sẽ không để việc nhỏ này trong lòng, càng không trả đũa La gia. Cống phẩm mà các phiên vương khắp nơi tiến cống triều đình bị một đám tội phạm võ công cao cường không biết lai lịch cướp đi, mặt rồng hoàng đế giận dữ lệnh hắn điều tra việc này, cũng muốn hắn tiểu diệt đám tặc phỉ không biết sống chết kia. Cho nên hắn cũng thật sự rất vội, lông tóc hắn chưa thương tổn gì mà lại đánh con trai người ta đến chết khϊếp, lão nhân gia còn mang theo hậu lễ tới cửa xin lỗi, hắn chỉ đành nhận lấy quà tặng để làm La Thượng thư yên tâm rồi mới làm chuyện mà hoàng đế lão nhân giao cho hắn.

Đào Nhi xem như an toàn, có lẽ phải nói là tạm thời an toàn. Cho nên, tâm tình Đào Nhi vô cùng thoải mái, cao hứng đến độ có chút không tim không phổi, thậm chí là vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

Vui quá hóa buồn, đây là đạo lý bất biến từ xưa.

Đào Nhi đang vui vẻ nghe Bảo Nhi tiểu thư hỏi thăm chuyện liên quan tới Ninh Hi công tử khắp nơi, nhìn cái miệng nhỏ thao thao bất tuyệt của Bảo Nhi tiểu thư, khuôn mặt đầy xuân ý, còn đôi mắt lóe sáng kia nữa, Đào Nhi không khỏi nghi ngờ về độ đáng tin cậy của mấy cái tin vỉa hè này, trong lòng cũng rất tò mò về Ninh Hi công tử thần tiên trong miệng tiểu thư.

“Tiểu thư…” Một tiểu tỳ nữ mi thanh mục tú xuất hiện trong phòng.

“Chuyện gì?” Bảo Nhi tiểu thư đầy cũng không quay, còn tiếp tục kể chuyện Lục công tử Ninh Hi.

“Hồi tiểu thư, quản gia nói lão gia muốn gặp Đào Nhi tỷ tỷ, kêu Đào Nhi tỷ tỷ đến thư phòng một chuyến.”

“Cái gì?” Bảo Nhi tiểu thư dừng lại, có chút khó hiểu nhìn Đào Nhi, “Cha muốn gặp Đào Nhi làm cái gì?”

“Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ truyền lời thôi.” Tiểu tỳ nữ lại đáp.

“Được, ngươi lui xuống đi, Đào Nhi chút nữa sẽ đến.” Nói xong, nàng ấy vẫy vẫy tay cho tiểu tỳ nữ lui ra ngoài.

“Ai nha, thật là mất hứng, người ta đang nói đến đoạn cao trào, Đào Nhi…” Thấy Đào Nhi không để ý đến nàng ấy, Bảo Nhi tiểu thư đẩy đẩy Đào Nhi rồi mới cười ha ha, “Đào Nhi, ngươi không phải là bị dọa ngốc rồi chứ? Cha cũng sẽ không ăn ngươi, cha chỉ quan tâm ta nên muốn từ ngươi để biết gần đây ta thích cái gì, lần sau ra ngoài về còn cho ta bất ngờ đó! Ai nha, thật là Đào Nhi ngốc, ngươi mau đi gặp cha đi!” Nói rồi còn đẩy Đào Nhi từ trên ghế ra ngoài cửa.

Đào Nhi nghe xong Bảo Nhi tiểu thư nói thì bán tín bán nghi mà đi một mạch, rẽ trái rẽ phải rồi theo hành lang gấp khúc thật dài đến thư phòng Trần lão gia. Nghĩ đến mỗi lần Trần lão gia tới gặp Bảo Nhi tiểu thư đều sẽ lơ đãng nhìn kỹ hai mắt nàng, ánh mắt nóng rực như vậy làm Đào Nhi rất không được tự nhiên.

Đi vào cửa thư phòng của Trần lão gia, Đào Nhi nhẹ nhàng gõ cửa.

“Lão gia, nô tỳ Đào Nhi tới!”

“Vào đi.” Trong phòng truyền đến thanh âm dễ nghe của lão gia Trần Hoành Giác.

Đào Nhi đẩy cửa tiến vào, Trần Hoành Giác đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, cúi đầu không biết đang xem cái gì. Đào Nhi đi qua, cung kính thi lễ: “Không biết lão gia tìm nô tỳ tới có gì phân phó?”

Trần Hoành Giác giương mắt, đánh giá Đào Nhi. Thật là tiểu mỹ nhân, da thịt trắng tuyết, đôi mắt to long lanh e lệ, mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ nộn hồng, đi xuống càng mê người, ngực nhũ to lớn, vòng eo mảnh khảnh, cái mông vểnh cao… Trần Hoành Giác nhịn không được có chút miệng đắng lưỡi khô, phát giác mình thất thố, hắn làm bộ ho khan một tiếng, nói: “Đào Nhi, ngươi có biết sai chưa!”