Chương 1.1: Thiếu gia cùng tỳ nữ

Không khí sáng sớm ngày xuân thanh mới làm người ta vui vẻ, thoái mái. Trần đại thiếu gia Trần Khoa đọc sách đến nửa đêm, ra khỏi thư phòng đến hoa viên ngắm hoa, lại nhìn thấy một tỳ nữ thanh lệ, thoát tục nhưng lại câu hồn tận xương. Ông trời sao lại có thể chế tạo ra một nữ tử mâu thuẫn đến cực điểm như thế chứ? Váy áo hơi mỏng không thể che khuất bộ ngực no đủ và kiên quyết của nàng, cái eo tinh tế, khéo léo đưa đẩy mông kiều. Nàng điểm mũi chân, vén tay áo lên, duỗi ngón tay dài, ngẩng khuôn mặt nhỏ, hai cái vυ" cao ngất một trên một dưới đong đưa kịch liệt. Nàng đang với lên một cành hoa đào cao cao. Trần Khoa bị ma nhập mà đi tới hướng tỳ nữ kia. Tỳ nữ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn hắn, hành lễ nói: “Chào buổi sớm đại thiếu gia.”

“Ngắt… Hoa sao?” Trần Khoa yết hầu khô khốc, hỏi. Tỳ nữ gật đầu, cung kính trả lời nói: “Vâng, tiểu thư phân phó nô tỳ ngắt ạ.”

“Tiểu thư? Ngươi là tỳ nữ Đào Nhi bên người Bảo Nhi sao?” Trần Khoa cảm thấy có chút không ngờ. Hắn mới rời nhà, đến thư viện ba năm mà Đào Nhi lại trổ mã, mỹ lệ mê người như thế rồi.

Đào Nhi gật đầu: “Đại thiếu gia, nếu không có việc gì thì nô tỳ lui xuống trước!”

“Không có việc gì, ngươi đi đi!” Trần Khoa nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Đào Nhi, “Đào Nhi…” Hắn lẩm bẩm lặp lại. Cái tên kia tựa như hoa quế mật thoải mái, thanh mát, tinh khiết, làm môi răng hắn cũng thơm lây, ngọt đến thân thể nóng lên.

Từ ngày ấy, Trần đại thiếu gia liền không cách nào có hứng thú với những đệ nhất mỹ nữ, đệ nhất hoa khôi, oanh oanh yến yến hoan hảo ngày xưa, thậm chí còn bắt đầu hối hận vì đã chạm vào các nàng, nhịn không được mắng phẩm vị của bản thân mình sao lại kém như vậy. Các nàng so với Đào Nhi quốc sắc thiên hương, đẹp đến câu mất trái tim người quả thực chính là một đám dung chi tục phấn, sẽ chỉ làm hắn ngược lại chán ngấy.

Đêm khuya tịch mịch, Trần Khoa dùng sức xoa lộng đại phân thân trướng đại của chính mình, ảo tưởng đến thân thể lõα ɭồ, trắng tinh không tỳ vết của Đào Nhi, ngực lớn đầy đặn, mềm mại, sóng gió mãnh liệt đong đưa, tóc dài đen nhanh bay bay theo hơi thở phập phồng của nàng, cho đến khi tình cảm mãnh liệt, bắn đến đệm chăn ẩm ướt một phen.

Trần đại thiếu gia quyết định triển khai tiến công mãnh liệt với Đào Nhi. Hắn muốn tiểu diễm tỳ Đào Nhi này vì hắn mà thần hồn điên đảo, đối với hắn khăng khăng một mực! Nhưng mỗi lần hắn muốn mang Đào Nhi đi ra ngoài du ngoạn thì tiểu thư Bảo Nhi, cái bóng đèn này nhất định sẽ đi theo, làm hắn và Đào Nhi đến một chút cơ hội ở riêng cũng không có. Bất kể hắn đưa cho Đào Nhi bất cứ thứ gì thì nàng đều nói là quá quý giá, hoặc nô tỳ không thích để cự tuyệt, điều này làm Trần đại thiếu gia tiếu sái, từ trước đến nay ra tay rộng rãi đau đầu không thôi. Nhìn một bàn bày đầy những thứ Đào Nhi trả về kia: vòng ngọc phỉ thúy giá trị xa xỉ, tinh tế trong suốt; kim thoa phượng hoàng được khảm hồng bảo thạch làm bằng thủ công đẹp đẽ đến cực điểm; vòng cổ trân châu Nam Hải viên nào viên nấy mượt mà, màu sắc thượng thừa, giá trị vạn lượng vàng… Trần đại thiếu gia chỉ có thể lắc đầu, cười khổ.

Nửa tháng sau, Đào Nhi mới vừa đi ra khỏi cửa phòng nhị tiểu thư Trần Bảo Nhi thì lập tức thấy đại thiếu gia Trần Khoa. Nàng đứng yên, cách Trần Khoa một khoảng cách không tính là gần, vấn an với hắn. Trần Khoa cao lớn, anh tuấn, chậm rãi đến gần nàng, dùng sức bắt được cổ tay tinh tế, trắng nõn của nàng. Đào Nhi sợ hãi, muốn lui về phía sau, Trân Khoa lại dùng một tay bế nàng lên, không màng Đào Nhi giãy giụa kịch liệt mà đi đến phòng ngủ của mình. Hắn cuối cùng cũng nhịn không được, hắn phải có được nàng, hung hăng yêu nàng.

Vào phòng ngủ, hai người cùng nhau ngã xuống trên giường. Đào Nhi muốn chạy trốn nhưng lại giãy giụa không nổi, nước mắt dâng lên đầy đôi mắt đẹp, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng làm trong lòng Trần Khoa rung động một trận, “Nàng dùng ánh mắt mê người như vậy nhìn ta, chẳng lẽ muốn câu dẫn bổn thiếu gia sao?”

“Không… Đại thiếu gia… Nô tỳ không có…” Bộ dạng ủy khuất của Đào Nhi ngược lại càng mê người. Trần Khoa dùng sức xé vạt áo của Đào Nhi một cái, lộ ra một tảng lớn da thịt trắng nộn. Chẳng qua bao lâu, toàn thân trên dưới của Đào Nhi chỉ còn lại cái yếm nhỏ màu hồng phấn và qυầи ɭóŧ màu trắng.