Sau khi làm việc với Hoắc Chấp Tiêu ba năm, Đinh Dĩ Nam có thể đưa ra kết luận, hắn là 'kẻ khó hầu hạ'.
Nhưng Đinh Dĩ Nam cũng cảm thấy Hoắc Chấp Tiêu là một người không khó hiểu lắm.
Ví dụ như khi hắn nhìn bản thiết kế vừa mới phác thảo xong mà biểu cảm của hắn không rõ ràng, khả năng cao hắn sẽ vo bản thiết kế thành giấy vụn rồi vứt vào thù rác.
Hay hắn tan ca sẽ nhất định đến quán bar uống rượu rồi đem người về nhà, đôi khi là hắn vui vẻ, nhưng phần lớn là do tâm trạng hắn đang cực kỳ không tốt.
Tâm trạng hắn thường xuyên không tốt, là do ba hắn sếp tổng Hoắc Huân luôn chê bai và gạt bỏ các bản thiết kế của hắn.
Đinh Dĩ Nam nhớ lại cuộc nói chuyện tối qua với Hoắc Chấp Tiêu ở quán bar, cậu nói bản thân là robot làm việc giống người của hắn. Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, Hoắc Chấp Tiêu cũng chỉ là công tắc làm việc của cậu mà thôi.
Cậu không quan tâm cuộc sống cá nhân của Hoắc Chấp Tiêu, cũng không coi trọng tác phẩm của hắn làm có tốt hay không. Cậu chỉ cần một động cơ được bôi trơn tốt, để hoàn thành công việc mà thôi.
Nhớ lại thời gian cậu mới đi làm, Hoắc Huân chỉ giao cho cậu một công việc duy nhất, đó là đảm bảo Hoắc Chấp Tiêu đi làm đầy đủ mỗi ngày.
Nhưng bây giờ cậu mới ý thức được, Hoắc Chấp Tiêu không giống bình thường.
"Anh bay chuyến mấy giờ?" Đinh Dĩ Nam nhìn Hàn Thạc mà hỏi.
Hàn Thạc có chút bất ngờ, ngơ ngác đáp "Anh bay chuyến sáu giờ tối nay".
"Được, vậy chúng ta về nhà rồi nói chuyện tiếp".
Hai chữ 'về nhà' như một liều thuốc an thần cho Hàn Thạc, gã không tiếp tục lôi kéo Đinh Dĩ Nam không buông nữa.
Chuyến bay về vẫn là máy bay cỡ nhỏ đó, trên mặt Hoắc Chấp Tiêu viết đầy hai chữ khó chịu.
Chờ máy bay đã ổn định, tiếp viên hàng không bắt đầu phục vụ đồ ăn. Thực đơn vẫn giống chuyến bay trước, bao gồm món cơm gà và cơm cá sốt.
Đinh Dĩ Nam ngồi ở vị trí cạnh lối đi, cậu dơ hai ngón tay nói với tiếp viên "Làm phiền cô lấy giúp tôi hai phần cơm gà, cảm ơn".
Tiếp viên liền phục vụ hai phần cơm gà nóng hổi cho cậu, Đinh Dĩ Nam tự nhiên chuyển một phần cơm hộp cho Hoắc Chấp Tiêu. Công việc này cậu đã làm vô số lần, nhưng lần bỗng dưng Hoắc Chấp Tiêu lại tỏ thái độ dị nghị "Sao cậu biết tôi sẽ ăn cơm gà?"
Đinh Dĩ Nam có chút khó hiểu đáp "Anh không bao giờ ăn cá".
Đinh Dĩ Nam việc chung với Hoắc Chấp Tiêu nửa năm, cậu đã nắm bắt được khẩu vị của hắn. Cũng không biết từ bao giờ, trên mỗi chuyến bay đều do cậu chọn món cho cả hai.
Nhìn sắc mặt của Hoắc Chấp Tiêu là biết, hắn chưa bao giờ để ý đến chuyện này. Dù sao chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, đến phí điện nước, an ninh hàng tháng của hắn cũng là Đinh Dĩ Nam thay hắn nộp. Nếu không có cậu, thực sự không biết vị 'thái tử' sống sót qua ngày thế nào.
"Cậu hiểu rõ tôi vậy sao?" Hoắc Chấp Tiêu nhận lấy hộp đồ ăn, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt của cậu, như hắn vừa phát hiện ra điều gì đó mới mẻ.
Đinh Dĩ Nam bình tĩnh cầm dao nĩa lên, rồi hỏi "Sếp, anh đoán xem?".
Đoàn người Triệu Dương và Hoắc Chấp Tiêu đều có xe riêng đón ở sân bay, như vậy ít ra họ cũng không phải diễn lại cảnh đón xe lúng túng nữa.
Đinh Dĩ Nam cùng Hoắc Chấp Tiêu đến bãi gửi xe dưới lòng đất, trợ lý Đinh liền biến thành tài xế Đinh.
Từ sân bay về đến nhà Hoắc Chấp Tiêu mất khoảng bốn mươi phút. Đinh Dĩ Nam theo thói quen lập danh sách công việc, đầu tiên đưa Hoắc Chấp Tiêu về nhà hắn, sau đó đến siêu thị mua thêm thực phẩm và đồ cần thiết tiếp đó nghỉ ngơi nửa ngày rồi xử lý đống đồ của Hàn Thạc.
Nhưng kế hoạch lại có sự thay đổi giữa chừng, đi được nửa đường Đinh Dĩ Nam nhận được điện thoại của cửa hàng âu phục gọi đến, cậu đành phải sửa lại một bản kế hoạch mới.
"Cửa hàng vừa báo, bộ âu phục tháng trước anh đặt đã xong rồi, anh có muốn qua đó luôn không?" Đinh Dĩ Nam hỏi Hoắc Chấp Tiêu.
Bình thường Đinh Dĩ Nam sẽ đưa Hoắc Chấp Tiêu về trước, sau đó mới đến của hàng lấy âu phục đưa cho hắn thử, nếu có muốn sửa chữa gì sẽ do cậu lo liệu liên hệ với cửa hàng.
Nhưng hôm nay cửa hàng lại trùng hợp nằm trên tuyến đường đi của họ, cậu muốn Hoắc Chấp Tiêu đến đó, như vậy có thể tiết kiệm thời gian cho cậu.
"Cửa hàng đó ở đâu?" Hoắc Chấp Tiêu không thay đổi sắc mặt hỏi, nhưng dựa theo hiểu biết của cậu thì hắn đang muốn về nhà ngủ bù, nhưng Đinh Dĩ Nam không có ý muốn để hắn về nhà ngay.
"Nó nằm ở ngã ba tiếp theo" Đinh Dĩ Nam đáp "Rất tiện đường".
"Được thôi" Hoắc Chấp Tiêu nói.
Vóc dáng của Hoắc Chấp Tiêu chỉ có thể đặt trang phục may riêng, không hẳn bời vì hắn cao. Mà hắn còn sở hữu vóc dáng tiêu chuẩn của dáng tám giác ngược, đàn ông bình thường rất ít người có vai rộng như hắn, hơn nữa hắn còn có đôi chân dài hơn mọi người rất nhiều.
Nếu dạo một vòng quanh phòng thay đồ riêng của Hoắc Chấp Tiêu, thì có thể thấy hơn nửa chỗ âu phục của hắn được đặt may riêng tại cửa hàng này.
Sau khi được nhân viên cửa hàng giúp đỡ thay trang phục, Hoắc Chấp Tiêu đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, tất nhiên là hắn đang vô cùng hài lòng với bộ âu phục này.
Thấy vậy, Đinh Dĩ Nam liền móc ra chiếc thẻ đen, chuẩn bị đến quầy thu ngân thanh toán, thì Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên chặn trước mặt cậu.
Nếu là người bình thường, thì chắc chẵn họ đang muốn hỏi ý kiến về bộ âu phục mới này. Nhưng là Hoắc Chấp Tiêu thì cậu tin rằng hắn không cần ý kiến của cậu, trên thực tế hắn cũng chưa bao giờ làm như vậy.
Đinh Dĩ Nam không biết tại sao mà cậu lại bị sếp nhìn chằm chằm như vậy, trong mắt cậu mang theo sự nghi ngờ rất rõ ràng, khiến Hoắc Chấp Tiêu bất mãn nhíu mày hỏi "Cậu thấy sao?"
Ok, được rồi.
Đinh Dĩ Nam nói đúng trọng tâm "Rất đẹp" Cậu không có ý nịnh nọt sếp, không thể không thừa nhận một điều là vóc dáng của Hoắc Chấp Tiêu rất tốt không hề kém người mẫu chút nào cả.
"Cậu cũng chọn một bộ đi" Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên nói.
Đinh Dĩ Nam lần thứ cảm thấy khó hiểu. Đây là cửa hàng âu phục đặt riêng, giá thành rất cao, lương của cậu căn bản không chi trả nổi một bộ trang phục nào ở đây.
"Ngày mai chúng ta phải đi gặp khách hàng quan trọng". Hoắc Chấp Tiêu nói "Câu nên chọn một bộ, mua luôn ở đây đi".
Ngày mai là thứ hai, Đinh Dĩ Nam lục lại lịch trình làm việc trong đầu, trừ một buổi tiệc phải tham dự, cậu không nhớ ra bất kỳ cuộc hẹn với khách hàng nào. Đinh Dĩ Nam liều lấy một cái tên trong danh sách khách hàng quan trọng của Hoắc Chấp Tiêu, rồi hỏi "Anh có hẹn với sếp Vương sao?"
Đây là một trong những khách hàng quan trọng nhất hiện tại của Hoắc Chấp Tiêu, hắn đang thiết kế chính của một dự án xây dựng trung tâm mua sắm trên con đường sầm uất nhất nhì thành phố, dự án này thuộc sở hữu của sếp Vương.
"Không phải" Hoắc Chấp Tiêu không nói nhiều "Cậu cứ chọn đi, mọi chi phí sẽ tính cho tôi".
Công ty hàng năm đều cấp trang phục đặt may riêng cho nhân viên, nhưng đây là lần đầu Hoắc Chấp Tiêu sử dụng danh nghĩa cá nhân tặng trang phục cao cấp cho Đinh Dĩ Nam.
Tâm trạng của Đinh Dĩ Nam có chút phức tạp, mà Hoắc Chấp Tiêu có vẻ hiểu ý cậu, liền cười nói "Cậu nghĩ gì vậy? Tôi chỉ đang thưởng cho nhân viên của tôi mà thôi".
"Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ thưởng cho tôi." Đinh Dĩ Nam nói sự thật.
"Bởi vì trước đây, tôi không nhận ra bản thân tôi không thích ăn cá" Hoắc Chấp Tiêu nói.
Người trưởng thành đôi khi kiêng một số món ăn trong vô thức, bởi chẳng có ai ép buộc họ phải ăn thứ họ không thích. Đinh Dĩ Nam vì công việc, cho nên cậu bắt buộc phải hiểu rõ Hoắc Chấp Tiêu thích gì và không thích gì, vì vậy tổng kết được ra quy tắc sống của Hoắc Chấp Tiêu.
Chính bản thân Hoắc Chấp Tiêu cũng không ý thức được khá nhiều sở thích của hắn, nhưng Đinh Dĩ Nam lại có thể nói một cách chính xác về hắn, từ công việc cho đến việc cá nhân. Điều đó là sự thật, nhưng đến hôm nay Hoắc Chấp Tiêu mới phát hiện ra.
Vì ánh mắt tha thiết của nhân viên bán hàng, Đinh Dĩ Nam cũng không muốn cùng Hoắc Chấp Tiêu nói chuyện về phần thưởng trang phục đắt tiền có hợp lý hay không. Cậu theo đề cử của nhân viên bán hàng thử một bộ âu phục màu đen, đi đến trước gương ngắm nghía, phải xác nhận rằng cậu khá là hợp với bộ đồ này.
Nhưng chưa đợi cậu đưa ra ý kiến, Hoắc Chấp Tiêu ngồi trên sofa đã nói với nhân viên cửa hàng "Lấy thêm cho cậu ấy chiếc áo sơmi tối màu kia".
Đinh Dĩ Nam không muốn rắc rối như vậy, cậu nói "Sơmi màu trắng hợp với tôi hơn".
Hoắc Chấp Tiêu khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói "Cậu đang nghi ngờ Thẩm mỹ của tôi sao?"
Xong, câu cửa miệng đầu tiên của Hoắc Chấp Tiêu xuất hiện rồi.
Có một lần tham gia dự án trên công trường, ở cuộc họp có người lên tiếng nói thiết kế của Hoắc Chấp Tiêu xuất hiện vấn đề không hợp mỹ quan, Hoắc Chấp Tiêu liền hung hăng hỏi lại câu này. Đến cuối cùng kiến trúc sư chuyên nghiệp như hắn vẫn có tiếng nói nhất.
Đinh Dĩ Nam không muốn chống lại 'uy quyền' của Hoắc Chấp Tiêu, liền cầm áo đi đến phòng thay đồ.
Chất liệu hàng cao cấp đúng là mang lại cảm giác khác với hàng thông thường, Đinh Dĩ Nam cởϊ áσ sơmi trắng của mình xuống đang chuẩn bị thay chiếc áo kia, thì rèm che cửa ở phòng thay đồ bị ai đó vén lên, Hoắc Chấp Tiêu đứng chắn trước cửa, đưa một chiếc cà vạt vào rồi nói "Cậu đeo thêm cái này vào".
Đinh Dĩ Nam cứng đờ, dừng động tay thay đồ lại, cậu không thể hiểu nổi, tại sao hắn không thể chờ cậu thay đồ xong rồi đưa???
Hoắc Chấp Tiêu thấy cậu không phản ứng, liền trực tiếp đem cà vạt để nên móc treo đồ. Sau khi làm xong, hắt đưa mắt nhìn cơ thể trần trụi của Đinh Dĩ Nam một lúc, hắn không có ý định rời đi mà xoay người đi vào bên trong phòng thử đồ.
"Anh đang..." Đinh Dĩ Nam nghiêng đầu, vừa lườm Hoắc Chấp Tiêu rồi hỏi.
"Để tôi nhìn một chút".
Hoắc Chấp Tiêu một tay ôm eo Đinh Dĩ Nam, tay kia thì dùng ngón tay lướt lên người cậu, tự nhiên mà đo đạt khoảng cách giữa hai điểm nổi lên trên ngực cậu.
Cảm xúc ngón tay hắn lướt trên da thịt cậu từ khúc 'khởi điểm' đến trung 'trung điểm' khiến cơ thể cậu có phả ứng sinh lý rất rõ ràng, nhưng kẻ cầm đầu không ý thức được, mà vẫn đang chăm chú vào công việc của hắn, hai ngón tay dời khỏi phần ngực chuyển xuống phần eo của Đinh Dĩ Nam tiếp tục đo dạt.
Một lúc sau, Hoắc Chấp Tiêu mới thu tay về, hắn nhìn gương mặt đậy sự khϊếp sợ của Dinh Dĩ Nam nói "Hoàn hảo".
Lại đến rồi, câu cửa miệng thứ hai của hắn.
Mỗi khi dự án hoàn thành, vị sếp Hoắc Chấp Tiêu này luôn đứng từ xa xa nhìn tác phẩm yêu quý của mình, dùng ngón tay cái và ngón trỏ đo chiều dài và chiều rộng của tác phẩm, tiếp theo đó liền thốt ra hai chữ này.
Đinh Dĩ Nam chưa bao giơ nghĩ rằng, có một ngày Hoắc Chấp Tiêu dùng loạt hành động này trên cơ thể cậu.
"Hoắc Chấp Tiêu!" Đinh Dĩ Nam thẹn quá hoá giận, cậu cố gắng kìm chế bản thân mình lại rồi nói "Anh không thấy chán sao?"
Hoắc Chấp Tiêu đút hai tay vào túi quần, thưởng thức biểu cảm chưa bao giờ xuất hiện trên mặt Đinh Dĩ Nam, cười nhạt nói "Đúng là có một chút".