Chương 10: Cái gì tôi cũng nói

Dung Tước nhìn thấy Mặc Từ đang ngồi bắt chéo chân trên một chiếc ghế dài hơn trong xe đang nhìn mình từ trên cao ngay lập tức bị dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Cậu ôm chặt lấy chăn chui vào một khó, ngay cả lông mi cũng đang run rẩy.

“Nói đi.” Giọng nói của Mặc Từ trầm thấp rất dễ nghe, lại còn mang theo cảm giác uy nghiêm không cách nào có thể từ chối được.

Dung Tước rụt cổ mình lại theo bản năng. Bởi vì cậu quá căng thẳng và sợ hãi nên trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Mặc Từ thấy cậu không mở miệng liền thấy có hơi không kiên nhẫn, anh đưa tay túm tấm chăn ở trước ngực Dung Tước kéo cậu đến tấm thảm trước mặt như đang túm một con gà con. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn đang run sợ: “Làm sao vây? Không chịu nói?”

Dung Tước vội vàng lắc đầu, cậu còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì gương mặt đã bị siết lại. Bàn tay mạnh mẽ của Mặc Từ hơi dùng sức bóp lấy gương mặt của cậu, ngón cái cạy miệng cậu ra cọ lên hàm răng đều đặn trong khoàng miệng của cậu một cách tùy ý qua loa, anh dùng giọng nói trầm thấp để nói: “Coi bộ như cậu không muốn miệng mình còn đầy đủ mấy chiếc răng nhỉ.”

Chớp mắt, Dung Tước bị dọa đến mắt suýt chảy cả nước mắt ra. Dưới tình hình như vậy, cậu không hề nghi ngờ tính chất chân thật trong lời nói của Mặc Từ. Ngón cái của Mặc Từ vẫn còn nằm trong miệng cậu cho nên cậu chỉ ú ớ nói: “Tôi nói… Cái gì tôi cũng sẽ nói hết…”

Mặc Từ thấy cậu đã ngoan ngoãn nên lúc này mới buông bàn tay đang bóp lấy gương mặt của cậu ra. Anh rút một tờ khăn giấy ra lau sạch ngón cái, lạnh lùng nói: “Nói từ đầu đến đuôi, kể những chuyện đó ra thật rõ ràng không được che giấu. Nếu cậu dám có một câu nào là lời nói dối, tôi sẽ ném cậu xuống biển làm mồi cho cá mập.”

Dung Tước bọc trong chăn co mình ở trên thảm, cậu nhìn Mặc Từ đang tỏa ra hơi thở đáng sợ như bọc lớp băng sương trên người nên đâu còn dám lừa gạt nữa, cậu hoang mang và rối loạn kể một mạch chuyện đã trải qua.

Thì ra chuyện Mặc Từ cưỡиɠ ɠiαи Dung Tước đúng thật là chỉ do sự trùng hợp, nó cũng không phải là do người cố tính sắp đặt và tính kế.

Khách sạn đó vốn là nơi mà Dung Tước đi làm quét dọn để kiếm thêm mỗi đêm. Đêm đó cậu cũng đi đến khách sạn làm việc như bình thường, lúc đẩy xe vệ sinh đi ngang qua một căn phòng tổng thống thì phát hiện cửa không đóng, cho rằng khách trong đó đã trả phòng nên cậu mới đi vào dọn dẹp, đúng lúc này mới phát hiện Mặc Từ đã uống say nằm trên giường hình như đã bắt đầu vào kỳ động dục.

Bản thân cậu là tạp vụ trong khách sạn, gặp phải một vị khác là Alpha trong kỳ động dục thì đầu tiên phải làm là đi thống báo với khách sạn, sau đó sẽ có một Beta đại diện liên hệ với người nhà hay bạn bè của khách, hoặc là tìm một Omega giúp Alpha đó giải quyết nhu cầu của kỳ động dục.

Vốn dĩ Dung Tước cũng đã định như làm vậy, nhưng khi cậu nhìn rõ người say rượu đó là Mặc Từ, thì trong đầu đã nảy sinh ra suy nghĩ khác.

Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn gấp gáp muốn mang thai, cậu muốn sinh ra một đứa bé của chính mình nhưng cậu cũng biết xác suất mang thai của Omega thấp kém thấp bao nhiêu. Vốn đã không phải là người được hoan nghênh, các phương diện của cậu đều không tốt, cậu trời sinh đã có khuyết thiếu chính là pheromone của cậu rất nhạt, một Alpha sinh ra phản ứng với pheromone của cậu cũng rất ít cho nên hoàn toàn không có bao nhiêu Alpha có hứng thú với cậu, cũng đừng nói đến chuyện sẽ để cậu mang thai con của mình.