Chương 1: Cảm ơn

Đây là lần đầu tiên Dung Tước làm chuyện này, phía dưới có cảm giác khó chịu mãnh liệt, tuy cơ thể khó chịu nhưng trong lòng lại vô cùng mừng rỡ.

Cấp bậc của Alpha càng cao khiến tỷ lệ thụ thai của Omega càng cao, Mặc Từ là Alpha cấp cao nhất nên xác suất thụ tinh sẽ cao hơn Alpha bình thường rất nhiều. Cho dù cậu là Omega thấp kém khó thụ thai thì tỷ lệ mang thai vẫn rất lớn, mà một khi đã có thai, đứa con sinh ra chắc chắn sẽ là Alpha.

Mặc dù chỉ cần là con ruột của mình thì Dung Tước đều sẽ thích nhưng thân là Omega, từ nhỏ đến lớn cậu đã gặp quá nhiều ánh nhìn khinh thường và kỳ thị, cũng cảm nhận rất sâu sắc cảm giác bất lực khi là một Omega. Nếu như có thể lựa chọn giới tính cho con mình, cậu vẫn cảm thấy Alpha sẽ tốt hơn…

Chuyện muốn làm đã làm xong, dù Dung Tước ngu ngốc đến đâu cũng không quên lấy thuốc ức chế đã chuẩn bị từ lâu dưới gối đầu ra uống vào.

Lúc này Mặc Từ đang trong kỳ động dục, pheromone do Alpha cao cấp tỏa ra cũng không phải để trưng cho đẹp, nó mang theo tính công kích và dụ dỗ mãnh liệt. Nếu như Omega bình thường không uống thuốc ức chế thì khi bị pheromone đậm đặc này vây quanh cũng sẽ không chịu nổi.

Dung Tước là một Omega thấp kém, đến tận 24 tuổi mà chỉ mới trải qua một kỳ động dục, có phản ứng khá chậm với pheromone của Alpha, vì để đề phòng việc ngoài ý muốn nên cậu đã uống rất nhiều thuốc ức chế từ trước.

Vốn cho rằng mọi thứ sẽ trót lọt nhưng ai ngờ pheromone của Mặc Từ lại ác liệt đến vậy, nó ăn mòn lý trí của cậu từng chút một. Cho dù cậu đã dùng thuốc ức chế liên tục nhưng tuyến thể ở phần gáy vẫn sưng tấy và nóng bừng lên, vào kỳ động dục lần trước cậu cũng chưa từng có cảm giác như vậy.

Bản năng nói với cậu rằng nếu cậu còn tiếp tục ở lại nơi này, ý chí của cậu sẽ sớm bị pheromone mạnh mẽ kia áp chế, sau đó bị cưỡng ép động dục và hoàn toàn biến thành một con thú dâʍ ɖu͙© đánh mất ý thức.

Không dám quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, sau khi uống thuốc ức chế xong, Dung Tước run rẩy lau sơ tay chân, sau đó mặc quần áo vào định nhanh chóng rời đi.

Đối với chuyện này, khi tỉnh táo ngẫm lại đúng là phải sợ hãi. Với tính cách của Dung Tước, ngày bình thường đi trên đường đến con kiến cậu cũng không dám giẫm, huống chi người này còn là Mặc Từ. Dù sao anh cũng là một nhân vật lớn nổi tiếng của thành phố này, có chức vị cao một tay che trời, đây là người chỉ cần động một ngón tay là có thể khiến một người như cậu biến mất đến một sợi tóc cũng chẳng còn…