Chương 47: Đường về (nhất)

Ánh lửa nhấp nháy cùng với làn khói màu đen, trước đống lửa, ánh sáng trên làn da của nhóm ma cà rồng mắt đỏ dường như hơi mờ nhạt. Thân thể của bọn họ đứng thẳng, im lặng nhìn đống lửa thiêu đốt, có vẻ vô cùng lãnh khốc.

Harry dời mắt, cố hết sức ngừng thở, để không ngửi thấy mùi gay mũi kia, trên cổ tay lại bỗng nhiên bị siết chặt. Không cần nhìn cũng biết là Edward đang nắm lấy tay cậu.

“Như vậy, tất cả chuyện này đã xong.” Cậu nghe thấy Edward không chút tình cảm nói, “Alec, không phiền chúng ta rời đi trước chứ? Còn nữa, bên kia dưới vách núi có 1 nhóm đang leo núi, bọn họ sẽ chú ý khói ở đây.”

“Cảm ơn nhắc nhở.” Đôi mắt màu đỏ của Alec chuyển động đảo qua Harry, rồi sau đó dừng trên người Edward, tao nhã mà thong thả mở miệng nói, “Còn nữa, Edward, ta phải nói thêm là, ví dụ về ma cà rồng và con người ở cùng nhau không nhiều lắm nhưng cũng không tính là ít. Nhưng nếu coi trọng... tình nhân của ngươi, nếu có một ngày hắn tiết lộ bí mật của chúng ta...”

Theo một ít bộ phim, hay trong truyền thuyết, tình nhân là con người của ma cà rồng đại đa số chỉ là đồ chơi. Harry tin chắc khi Alec nhắc tới “tình nhân”, cũng như cách đối xử với cậu, bởi vì cậu thấy được ánh mắt hắn thoáng hiện sự khinh miệt.

“Không cần lo lắng!” Edward lạnh lùng nói, màu mắt vàng nhìn thẳng vào con ngươi màu đỏ của Alec.

“Được rồi, chỉ là thiện ý nhắc nhở. Hoặc nên nói, ngươi thật sự nên biến thiếu niên con người này thành người nhà của ngươi...” Alec dừng một chút, chấm dứt đề tài này, “Còn nữa, thay ta hỏi thăm Carlisle.”

“Đương nhiên.” Edward hồi đáp, lôi kéo Harry lui về phía sau tới hướng ngược lại đi đến.

Edward không nói lời nào, chỉ bay nhanh đi, Harry bị anh mang đi có hơi vất vả. Anh cũng không trực tiếp cõng cậu, bởi vì bọn họ vẫn chưa thoát khỏi phạm vi khứu giác của nhóm ma cà rồng thuộc gia tộc Volturi.

Ma cà rồng tóc đen tên Alec kia nhìn có vẻ thân thiết, nhưng Harry lại phát hiện gương mặt như thiên sứ của hắn rất lãnh khốc vô tình. Giống như chủng tộc có màu mắt đỏ mới thật sự là ma cà rồng, miệt thị con người, tao nhã mà tàn nhẫn.

Theo ý nào đó, màu mắt vàng như gia đình Cullen mới là ngoại tộc hiếm thấy trong giới ma cà rồng.

Khi Alec dùng đôi mắt màu đỏ quỷ dị kia mang theo ý xem xét nhìn Harry thì suýt chút nữa cậu đã nhịn không được thi triển 1 câu Protego cho mình. Hơn nữa Edward lại e ngại hắn như thế, đã nói lên rằng hắn có sức mạnh mà Edward phải dè chừng.

Nhưng hiện tại giống như đã không còn nguy hiểm, Đội Chấp Pháp đến từ gia tộc Volturi cũng không làm khó 2 người, tuy rằng người dẫn đầu đội của họ liên tiếp đề nghị Edward giải quyết mình.

Như vậy, Edward rốt cuộc đang lo lắng cái gì?

Cho dù đã muốn cách rất xa, Harry vẫn cảm được cảm xúc buồn bực của anh. Từ góc độ này mà nhìn, ánh mắt Edward trống rỗng nhìn về phía trước, khuôn mặt đẹp trai có vẻ vô cùng lạnh lẽo.

Được rồi, anh lại đang giận dỗi, Harry bất đắc dĩ liếc mắt nhìn. Cậu rất hiểu chàng bạn trai ma cà rồng, Edward khẳng định càng tự trách chuyện hôm nay cậu gặp phải, hơn nữa bởi vậy mà lâm vào cảm xúc mâu thuẫn và tức giận của chính mình.

Vì thế, cậu kéo tay anh, mơ hồ không rõ kêu tên của anh, sau đó lại vì động tới vết thương ở lưỡi mà không ngừng hít lấy khí lạnh.

Nghe được tiếng của Harry, Edward đột nhiên dừng bước xoay người lại, nhìn chằm chằm Harry, giống như đã dùng hết sức mình.

Ngay lúc Harry gần như nhịn không được mở to mắt nhìn thì ánh mắt Edward bỗng nhiên dịu xuống.

Anh vươn tay vuốt ve vết thương trên mặt Harry, thấp giọng nói: “Em không nên gặp phải những chuyện này, Harry. Nếu hôm nay anh không mang theo em tới đây...” Lời nói của anh mang theo chút tự trách nào đó.

Đây không phải là lỗi của anh! Harry dưới đáy lòng lớn tiếng phản bác. Nhưng bất hạnh là không có cách nào mở miệng, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn anh, trong có vẻ như hận không thể nhào tới cắn anh 1 cái.

Giống như bị biểu cảm của Harry chọc cười, biểu tình của anh thả lỏng 1 chút.

Edward kéo tay cậu nói: “Vết thương của em sao rồi? Hay là, để anh nhìn xem đầu lưỡi của em.”

Harry gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, làm ra vẻ mặt buồn khổ. Là một phù thủy, từng rất có sức chiến đấu—— cho dù đó là chuyện của hơn 10 năm về trước —— bởi vì ngã sấp xuống mà không cẩn thận cắn bị thương đầu lưỡi của mình, do đó mất đi khả năng nói chuyện...

A, chuyện này nhất định sẽ làm cho người khác cười đến rụng răng, Harry uể oải nghĩ.

“Đau lắm sao? Đừng lo, Harry, nhóm của Carlisle lập tức đến.” Giống như đã hiểu lầm vẻ mặt của cậu, Edward lo lắng mở miệng nói.

Nhóm Carlisle làm thế nào mà đến? Harry nghi hoặc nhìn anh.

Nhìn ra nghi vấn của Harry, Edward giải thích nói: “Đúng vậy là Alice. Anh mới vừa ở nơi cắm trại tìm được điện thoại của em, liền nhận được điện thoại của Alice. Cô ấy nói họ đang đang tới chỗ chúng ta, bởi vì cô ấy thấy được...” Nói tới chỗ này, mặt của anh lại căng thẳng, “Cô ấy thấy được một ma cà rồng mới sinh không biết kiêng dè gϊếŧ chết 1 đôi tình nhân đang làʍ t̠ìиɦ trên bờ biển và Đội Chấp Pháp của gia tộc Volturi cũng đến. Nhưng cô ấy lại không nhìn thấy em, bởi vì một khi em sử dụng phép thuật, cô ấy sẽ không thể thấy được những thứ liên quan tới em. Do đó, cô ấy rất lo lắng, cho nên gọi điện thoại cho anh.”

Vì thế anh mới nhanh chóng trở về sao?

Vừa nói đến đó thì đúng là Edward thật sự đã trở về sớm hơn so với thời gian đã nói.

Ngước mắt lên thì anh đang nhìn cậu thật sâu.

Harry khụ một tiếng, có chút ngượng ngùng quay đi.

Nhưng Edward lại vươn tay nâng mặt của cậu, kéo cậu về phía mình, tốc độ nhanh tới mức Harry hoàn toàn không kịp phản ứng.

Trong nháy mắt đó, Harry cho là anh muốn hôn cậu, suýt chút nữa đã thuận thế nhắm mắt lại.

Đáng tiếc Edward chỉ yêu cầu xem miệng vết thương trên đầu lưỡi mà thôi.

“Này, để anh xem vết thương của em, anh xin em đó, Harry. Hoặc là... em biết anh có biện pháp mà, em sẽ không muốn anh dùng sức mạnh để bức ép đâu.” Biểu cảm của anh chuyển từ khẩn cầu sang uy hϊếp.

Em biết anh có thể dễ dàng mở hàm răng của em ra, nhưng em hi vọng anh không phải dùng ngón tay mà là dùng đầu lưỡi. Harry dưới đáy lòng oán hận, nhưng vẫn bất đắc dĩ há miệng ra.

Vài giây đồng hồ sau, Edward dùng biểu cảm nghiêm túc nói: “Rất nghiêm trọng... Trời ạ, Harry, anh hoài nghi răng của em có phải cũng cứng như của ma cà rồng hay không, em muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình sao?”

Đây không phải lỗi của em, Harry bất mãn nhìn anh, quyết định không bình luận gì với lời anh nói.

Tiếng động cơ xe cắt ngang sự đối diện yên lặng của họ, mấy chiếc xe của gia đình Cullen đồng thời xuất hiện tại rừng cây bên cạnh.

Bởi vì là ban ngày, bọn họn không dám một mình chạy ở trên đường lớn, chỉ có thể lái xe tới.

“Harry!” Người đầu tiên xuống xe chính là —— Alice Cullen.

Cô nhìn cậu … từ trên xuống dưới, thấy trên mặt cậu là miệng vết thương nhợt nhạt và dính đầy bùn đất, lá cây trên quần áo, trên mặt lộ ra biểu cảm may mắn.

Cô đi tới ôm cậu: “Cậu đã bị tấn công, phải không? Trời ạ, cám ơn trời đất, cậu không sao. Ý tớ là, vết thương của cậu hình như không có gì đáng ngại.”

Bị Alice dùng cánh tay nhỏ nhắn mạnh mẽ ôm lấy, Harry cũng đưa tay ôm cô, có chút cảm động gật gật đầu.

“Này, cậu bé phù thủy, tại sao không nói chuyện. Sợ sao?” Emmet đi tới cười toét miệng với cậu.

Mặc dù biết lời của Emmet không có ác ý, nhưng Harry vẫn cảm thấy cách quan tâm của anh chàng cao to này khiến anh ta trông có vẻ giống ma cà rồng bất lịch sự nhất thế giới.

Vì thế, cậu liếc mắt không để ý tới anh ta.

May mắn chính là, Edward cũng không có ý định mặc kệ anh em mình khi dễ người yêu không thể mở miệng nói chuyện của anh. Anh mất hứng trừng mắt nhìn Emmet một cái, nói: “Harry cắn bị thương đầu lưỡi, không thể nói chuyện.”

Emmet nhất thời kinh ngạc nhìn Harry, sau đó loại kinh ngạc này nhanh chóng chuyển thành tiếng cười trộm: “Này, chẳng lẽ cậu toàn thân trên dưới bị thương nặng nhất đúng là đầu lưỡi sao?”

Một câu trúng đích.

Harry uể oải cuối đầu, cậu không muốn để cho người nhà Edward biết tin tức mất mặt này, nhất là Emmet. Bởi vì anh ta thường xuyên lấy chuyện giễu cợt Harry làm vui.

Nhưng, bây giờ tất cả đều chậm rồi...

=================================================================

mỗi tuần 1 chương đúng là hơi ít nhưng ta cũng đành chịu thôi, không có time na, đi làm 1 ngày về là chỉ muốn ngủ thôi, mệt na, có lẽ ghi nào quen việc hơn sẽ đỡ>”