Chương 45: Ma cà rồng tấn công

Câu thần chú độn thổ cần thời gian chuẩn bị rất dài, Harry biết tên ma cà rồng đói khát này chắc sẽ không cho cậu cơ hội. Hơn nữa quan trọng nhất là, cậu không biết làn da của ma cà rồng có khả năng chống lại phép thuật hay không, cậu gần như không hề sử dụng phép thuật gì với thành viên nhà Cullen.

Harry nhìn chằm chằm đối phương, để ngừa hắn sẽ nhào tới bất cứ lúc nào.

Tên ma cà rồng xa lạ đang sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời nhếch miệng cười, trong đôi mắt đỏ như máu càng tăng thêm đói khát, thậm chí còn có chút điên cuồng.

Tên ma cà rồng này, hoàn toàn không giống gia đình Cullen... Cậu không thể nói được là tên ma cà rồng trước mặt này cùng với kẻ khác có gì không giống, dù sao thì cậu chỉ gặp qua gia đình Cullen mà thôi.

Bề ngoài, Harry giả như đang hoảng sợ không ngừng lui về phía sau, thực ra mục đích của cậu là khu rừng phía sau kia, nơi đó ít nhất còn cây cối có thể làm lá chắn.

Một phù thủy thân thể “yếu ớt” khi không có bất kỳ thứ gì để che chắn một mình đối mặt với sinh vật mạnh mẽ với tốc độ cực nhanh là rất nguy hiểm. Huống chi thần chú xem nhẹ và ẩn thân đối với sinh vật có thị giác, khứu giác, thính giác, cảm giác đều nhạy bén thì hoàn toàn không có tác dụng.

Nhưng tên ma cà rồng xa lạ này rõ ràng sẽ không cho cậu cơ hội lui đến chỗ khu rừng, gần như là trong chớp mắt, liền từ chỗ cách mấy chục mét nhảy qua, xuất hiện trước mặt Harry.

Chỉ có thể thấy cái bóng mờ, khiến Harry rất khó thích ứng. Cậu chưa bao giờ đối phó với kẻ thù có tốc độ di động nhanh như vậy, cậu thậm chí cảm thấy rằng tốc độ của đối phương tuyệt đối vượt qua đa số các thành viên nhà Cullen.

Impedimenta!

Ngay khi tên ma cà rồng lại gần Harry, nháy mắt đã bị một loại lá chắn vô hình trong không khí chặn lại, trên không trung bị đánh bật sang hướng khác, đυ.ng vào tảng đá bên cạnh.

Thần chú cản trở được thi triển. Đồng thời tảng đá đã vỡ vụn, biến thành từng mảnh đá nhỏ.

“Hey, ngài ma cà rồng, ta cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho ngươi nhào nặn!” Harry hài hước nói, nhân cơ hội lui về phía khu rừng, đồng thời một cậu thần chú trói buộc đánh vào trên người ma cà rồng, hóa thành dây thừng đem hắn trói chặt.

“Ngươi là cái gì?” Ma cà rồng kinh ngạc nhìn cậu, hình như chưa bao giờ nghĩ tới có con người như thế.

“Bí mật.” Lại một câu thần chú đánh vào hắn —— Tóe lửa!(), ma cà rồng lập tức ngã xuống đất.

Vì quá đối phương bị trói, nên khi ngã xuống đất tư thế khá đặc biệt, Harry đột nhiên buồn cười: quả thực giống như là SM.

Nhưng cậu vẫn biết lần này là đối phương khinh thường, chỉ cần dùng sức một ít, tên ma cà rồng này có thể trực tiếp phá tan thần chú cản trở.

Nhưng cái cậu cần là khiến đối phương mất đi lý trí, cậu cần làm cho hắn điên cuồng. Một ma cà rồng mất đi lý trí so với khi tỉnh táo dễ đối phó hơn.

Quả nhiên, khả năng kháng cự phép thuật của ma cà rồng so với con người mạnh hơn nhiều. Gần như một giây sau, thần chú Tóe lửa! trên người hắn đã mất hiệu quả, đôi mắt màu đỏ lập tức như muốn chảy ra máu.

Kế tiếp là 1 câu Stupety, chỉ có thể làm cho ánh mắt của hắn mê mang một chút, liền lập tức tỉnh táo lại.

Điên cuồng và phẫn nộ có thể giúp chống cự lại thần chú hôn mê.

Ma cà rồng phẫn nộ rít gào một tiếng, dây thừng trên người bị đứt ra từng khúc, lại một lần nữa tấn công.

Tiếp tục dùng một cậu thần chú cản trở cũng chỉ có thể ngăn trở hắn trong nháy mắt, đã bị hắn trực tiếp vọt tới.

Harry phát hiện mình đã đánh giá quá thấp tốc độ của tên ma cà rồng này, hắn trong nháy mắt đã tới trước mặt cậu khiến cho câu thần chú kế tiếp suýt nữa là không dùng được.

Cậu gần như không thấy rõ bóng dáng hắn, nhưng trực giác nhạy bén đã cứu cậu. Nghiêng người, phóng ra một câu Diffindo.

Bóng đen xẹt qua sát bờ vai của cậu, đυ.ng phải thần chú ngả về sau, 1 câu Protego được phóng ra.

Lực va chạm thật lớn khiến cậu lăn hai vòng về phía sau khó khăn lắm mới dừng lại được, nhưng đã khiến cho cậu tiếp cận ven rừng.

Cậu bất chấp phía sau, trực tiếp nhào về phía rừng rậm, trốn đến phía sau một cây đại thụ.

Gần như ngay lập tức, thân thể ma cà rồng đánh vào cái cây Harry đang trốn.

“Răng rắc” một tiếng, thân cây liền bị bẻ gẫy, Harry chật vật nhảy sang bên kia, lại dùng “Diffindo”.

Do phép thuật, quần áo của ma cà rồng tan thành từnh mảnh, lộ ra nửa người trên trần trụi, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Harry phát hiện này phép thuật tấn công không tính là đã tăng cường sức mạnh, đối với ma cà rồng cũng không phải không có tổn hại, nhìn thấy làn da cứng rắn như gốm sứ nứt ra 1 cái khe, rồi lại khôi phục với tốc độ cực nhanh.

Cậu biết mình có lẽ nên dùng nghệ thuật hắc ám, nhưng những thứ này kiếp trước đều là phép thuật rất ít dùng đến, Harry đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội luyện tập. Trải qua mười mấy năm bỏ dỡ, cậu hoàn toàn không thể phản ứng nhanh chóng để nhớ ra câu thần chú rốt cuộc là cái gì, càng thêm không thể thực hiện thần chú vô thanh, dù sao thì nhẫn trong tay thật sự không thể hoàn toàn thay thế địa vị của đũa phép. Trong khi đó một vài phép thuật trong cuộc sống, hay phép thuật để đùa cợt thì lại thuộc lòng, chỉ không có hiệu quả nhiều với tên ma cà rồng điên cuồng này mà thôi. Đến cả thần chú nguyền rủa không thể tha thứ, cậu còn không xác định được là có thể khiến nó xuất hiện lại trên thế giới này hay không.

Nhưng những loại phép thuật này cũng có cái lợi. Vì uy lực nhỏ, không tiếng động không ánh sáng, tên ma cà rồng này cũng khó tránh được, nếu như dùng loại thần chú phát ra ánh sáng, cậu sợ rằng với tốc độ của đối phương, mình hoàn toàn không đánh trúng hắn được.

Harry đứng lên cảm thấy được hai má và sau gáy có một chút đau, đưa tay vừa sờ, tay đã đầy máu, có lẽ là vừa rồi lúc tránh né, bị đá trên mặt đất làm bị thương.

Bởi vì máu của cậu, ma cà rồng lại phát ra tiếng rít gào, màu đỏ trong mắt, càng thêm phẫn nộ và điên cuồng.

Hắn hoàn toàn mất đi lý trí, ý nghĩ này mới vừa xuất hiện ở trong đầu, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện bóng đen, khiến Harry không kịp dùng thần chú đã bị đánh bay.

Nhưng Protego cũng giúp cậu không bị thương gì nặng. Vừa rơi xuống đất, Harry xoay người né tránh thân cây to lớn mà tên ma cà rồng kia ném tới.

“Xua đuổi!”

Tên ma cà rồng vừa nhảy lên đã bị đánh bay ra ngoài, đυ.ng gẫy một cây đại thụ phía sau.

Một câu thần chú thình lình xuất hiện trong đầu Harry.

“Cắt sâu mãi mãi!” ” Cắt sâu mãi mãi!” ” Cắt sâu mãi mãi!”()

Ba câu thần chú đánh vào cùng một chỗ, ma cà rồng còn chưa kịp đứng lên đã đau đớn kêu rên, đồng thời một thứ màu trắng đã bay ra, rớt xuống nơi cách Harry không xa.

Đó là một cánh tay, tái nhợt giống như được làm từ thạch cao. Nó nằm trên mặt đất, nơi bị cắt không có…chút vết máu nào, ngón tay thì vẫn còn chậm rãi mấp máy.

Liên tục dùng “Cắt sâu mãi mãi”, Harry cắt đứt chân trái của hắn.

Mất đi một cái cánh tay cùng chân trái ma cà rồng đứng không vững, té trên mặt đất.

A, trời ạ, cảm tạ Hoàng Tử Lai, phép thuật của hắn luôn rất hữu dụng. Ba lượt ” Cắt sâu mãi mãi “, có thể trực tiếp cắt rời ma cà rồng. Sớm nhớ đến phép thuật này, hoặc trực tiếp dùng Avada Kedavra có thể càng dễ dàng hơn, Harry lại nghĩ, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Mới vừa trầm tĩnh lại, cậu liền cảm giác toàn thân như nhũn ra, trái tim thình thịch kịch liệt nhảy lên, quần áo đều bị ướt đẫm mồ hôi. Bởi vì phòng ngự kịp thời nên trên người không chịu vết thương gì lớn, nhưng trên mặt đất tránh né 1 lúc lâu không thể tránh khỏi bị nhánh cây và đất đá làm trầy xước, bị mồ hôi chảy vào, đau đến mức khiến cậu nhăn khóe miệng.

Nhìn thấy cánh tay và cái chân vẫn còn cử động của ma cà rồng, một cảm giác ghê tởm trào ra trong dạ dày.

“Harry!” Một giọng nam quen thuộc truyền vào trong tai, rất vội vàng và sợ hãi.

Edward... Harry theo phản xạ quay đầu, lại thấy ánh mắt hoảng sợ của anh khi đang chạy đến từ đằng xa.

“Cẩn thận!”

Harry lập tức quay đầu lại, một cái bóng đen nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu cậu, còn chưa kịp phản ứng thì đã nhanh chóng bị 1 lực mạnh đánh tới.

Cậu thấy hoa mắt, thì đã bay ra ngoài.

Trong đầu hiện lên một ý niệm, không ngờ bị thương như thế mà vẫn chưa mất đi năng lực chiến đấu, cậu đã quá coi thường sức sống của ma cà rồng.

Harry cảm thấy phía sau lưng của mình đánh vào cái gì cứng rắn, có lẽ là trên cây khô, hoặc là hòn đá, trên người cũng không đau.

Cậu biết phép thuật vẫn còn hiệu quả.

Nhưng Protego thì từ lần đầu tiên bị va chạm đã mất hiệu lực, thân thể cậu vẫn ở trên không trung, sau đó bị bắn ngược xuống đất.

Mất đi phép thuật bảo hộ cơ thể con người quả nhiên rất yếu ớt, khi rơi xuống đất Harry cảm giác toàn bộ nội tạng như muốn rơi ra ngoài. Đau nhất là ở miệng, khi tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, cậu đã cắn trúng lưỡi của mình. Mùi máu tươi lập tức che kín cả khoang miệng, đau đến trước mắt cậu tối sầm, nước mắt trào ra.

Thì ra gãy xương cũng không đau lắm, vẫn có thể chịu được, đau nhất chính là cắn đầu lưỡi của mình!

Cậu che miệng lại, rêи ɾỉ, ngay sau đó, liền nghe được tiếng gầm gừ phẫn nộ của Edward.

Cố sức mở mắt ra, thấy trên mặt đất đầy những mảnh vụn màu trắng, cậu lập tức nhận ra đó là tên ma cà rồng vừa rồi đã tấn công cậu, hắn đã bị Edward xé thành mảnh nhỏ.

“Này..., Harry, em... sao rồi?” Giọng nói vội vàng sợ hãi của Edward vang lên.

Anh ngồi xổm xuống bên cạnh Harry, đưa tay vuốt ve mái tóc đen ướt sũng của cậu, nhưng không dám tùy tiện đυ.ng chạm bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể cậu, anh không biết cậu bị thương ở đâu, dù sao thì bị thương nội tạng và gãy xương cũng không thể tùy tiện di động.

Harry là lần đầu tiên chứng kiến Edward sợ hãi như thế, cậu nắm tay anh, ngay sau đó liền bị anh nắm chặt.

Mới vừa hé miệng muốn nói chuyện, lại cảm thấy được cơn đau ở đầu lưỡi, Harry hít thật sau, lời nói trực tiếp bị nghẹn ở cổ họng.

“Không ——” Đôi mắt màu vàng của Edward đã muốn biến thành màu đen, tràn đầy điên cuồng và vội vàng.

Anh đưa tay che lại miệng Harry, đầu ngón tay tái nhợt lạnh lẽo lập tức dính đầy máu tươi.

Harry liền biết máu đã theo khóe miệng chảy ra.

Edward giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, trở mình lấy điện thoại ra.

Harry thấy anh gọi chính là điện thoại cấp cứu.

A, trời ạ, Edward nhất định cho rằng nội tạng của mình bị vỡ, hoặc là xương sườn đâm vào nơi nào đó. Bởi vì tình trạng này máu cũng sẽ theo miệng chảy ra.

Mặc dù sau khi thần chú bảo hộ bị mất hiệu lực, cậu bị ném xuống đất, nhưng với độ cao đó vẫn không đủ làm cho cậu bị gãy xương. Cậu rất muốn nói cho anh biết mình không sao, toàn thân trên dưới bị thương nặng nhất chính là đầu lưỡi, là do tự mình cắn trúng, đáng tiếc cậu hoàn toàn không nói được.

Dưới tình thế cấp bách, Harry bất chấp toàn thân xương cốt còn đang đau, cả người ngồi dậy, rồi bổ nhào vào phía sau Edward, giang hai cánh tay ôm lấy anh, cắt ngang cuộc điện thoại của anh.

“Harry?” Edward kinh ngạc nhìn cậu, vươn tay cánh tay ôm lấy cậu, “Đừng lộn xộn, trời ạ, em không sao chứ?”

“Đương nhiên...” Harry mơ hồ không rõ nói, nhưng lập tức đυ.ng phải vết thương trên đầu lưỡi, phải hít sâu một hơi, nước mắt cũng tràn ra. Tuy rằng vốn là phản ứng sinh lý, nhưng vẫn khiến Harry rất buồn bực.

“Vết thương của em là ở đầu lưỡi ư?” Edward thật cẩn thận hỏi.

Harry đáng thương gật gật đầu, nhưng ngay sau đó cậu đã bị ôm vào trong ***g ngực lạnh lẽo cứng rắn, lực ôm rất lớn khiến cho toàn thân xương cốt của cậu đều phát ra tiếng rắc rắc cảnh báo.

“A, trời ạ, anh sao có thể rời khỏi em chứ? Harry... Anh thật sự không thể tưởng được làm thế nào để sống trong 1 thế giới không có em!” Edward nhấc đầu chôn ở hõm vai cậu, hởi thở lạnh lẽo dồn dập phả trên làn da cậu, đem sự sợ hãi và vui sướиɠ truyền đạt từ trong lòng anh.

Harry muốn Edward thoải mái hơn nên định nói: này, Edward, em hiện tại sống rất khỏe mạnh, hơn nữa em suýt chút là đã gϊếŧ được một con ma cà rồng!

Nhưng cậu không thể mở miệng, cho nên cũng sẽ không tránh cái ôm gần như đau khổ của chàng bạn trai ma cà rồng, chỉ thở dài thật sâu dưới đáy lòng, vươn tay ra ôm lấy cổ anh, như an ủi mà vuốt ve phía sau lưng của anh.

Không lâu sau, Harry cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, tiếp tục như vậy, cậu sẽ chết ở chỗ này mất.

Cậu dùng hai tay lôi kéo tóc của anh, ý bảo anh buông mình ra.

Nhưng Edward lại toàn thân cứng đờ, lập tức ngẩng đầu, đẩy Harry ra, cảnh giác nhìn bên kia rừng rậm.

Sao vậy? Harry nghi hoặc nhìn anh.

Edward đột nhiên đứng lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Chúng ta rời nơi này! Mau, Harry!”

Tuy rằng không biết Edward đã phát hiện cái gì, nhưng Harry biết anh đang chỉ chính là độn thổ, vì thế câu thần chú buột miệng nói ra.

Phép thuật này gần như không có bất kỳ phù thủy nào có thể dùng theo kiểu vô thanh, đầu lưỡi kịch liệt đau đớn, khiến cậu không thể phun ra câu thần chú rõ ràng, thử vài lần đều không thành công.

Vì thế cậu vội vàng lôi kéo quần áo Edward, dùng động tác tay ý bảo chạy đi.

“Đã muộn! Harry.” Edward đưa cậu ra phía sau, nhìn chằm chằm bên kia rừng rậm.

Tim Harry lại khẩn trương, cậu nhân cơ hội thi triển thần chú cảnh giới. Sau đó câu thần chú nói cho cậu biết, cách đó mấy trăm thước ít nhất có bốn năm sinh vật dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận nơi này, hơn nữa bọn họ tuyệt đối không phải con người.

Chú giải:

() câu này cũng y như mấy chương lúc tỉnh tò ý, anh Ed suýt nữa là bị rùi á=))

()Đây là câu thần chú mà trong cuốn 6 của HP, bạn Malfoy đã vinh dự thử qua, đoạn trong phòng vệ sinh nữ của con ma khóc nhè ý

====================================================

Đúng là gay cấn nha, hơn mấy chương hành động trước, mà từ nay sẽ càng có nhiều pha phim hành động thót tim thế này na