Chương 44: Gặp nạn

Sáng sớm, Harry một mình ngồi trên vách đá, vừa gặm bánh mì, vừa uống sữa đựng trong bình giữ nhiệt.

Chỉ lát sau, cậu nhìn thấy Edward từ xa mang theo thứ gì đó xuất hiện ở bụi cậy.

Chỉ vài giây đồng hồ, anh đã đi tới trước mặt cậu.

“Đây là gì?” Harry chỉ vào con thỏ kia hỏi.

“Bữa trưa của em. Giữa trưa không cần ăn bánh mì, Harry. Nướng thịt trên bờ biển thế nào?” Edward ngồi bên cạnh cậu quơ quơ con mồi trong tay.

Harry chỉ chỉ làn da sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời của ma cà rồng, thở dài: “Vậy còn anh? Thế này làm sao cùng em tới bãi biển? Nếu không thì thử thần chú xem nhẹ được không?” Thần chú xem nhẹ dù sao cũng không thể ẩn thân, chính là làm cho người ta không chú ý mà thôi, không biết có thể ngăn trở tầm mắt người khác đối với làn da sáng lấp lánh của ma cà rồng hay không.

“Ý kiến hay.” Giống như nhìn ra lo lắng của Harry, Edward mở miệng nói, “Yên tâm đi. Với thời tiết này, ở đó sẽ không có nhiều du khách đâu.”

“Được rồi, nếu không thì lại thêm vài câu Obliviate. A, Edward, em cảm giác mình gần đây quá mức ỷ lại phép thuật, với… thế giới không có phù thủy này, làm như vậy cũng không quá an toàn.” Harry mở to hai mắt nhìn anh, rồi bắt đầu thu thập hành lý trên mặt đất.

“Harry, có lẽ em đúng. Phép thuật khi dùng đúng là làm cho người ta mê muội, nhưng nên cố gắng không cần dưỡng thành thói quen, dù sao nơi này cũng không phải thế giới phép thuật.” Edward đối với ý nghĩ của cậu lại duy trì thái độ tán thành.

“Trước khi phép thuật thức tỉnh thì vẫn tốt, còn hiện tại lại phát hiện nó đã sớm xâm nhập trong lòng. Em là phù thủy, Edward, một phù thủy...” Harry lẩm bẩm nói.

Edward dịu dàng nhìn cậu, giống như tuyên thệ nói: “Dù em là gì, Harry. Anh đều ở bên cạnh em, cho nên cứ làm chuyện em muốn làm đi, anh sẽ luôn nhắc nhở em.”

Bãi biển gần đó không coi là nhỏ, hai người hiện tại đang ở khoảng giữa của khu bảo tồn. Edward muốn cõng cậu đi, nhưng lại bị cậu cự tuyệt.

“Dù sao cũng không gấp, chúng ta đi bộ một đoạn cũng được mà, nơi này phong cảnh không tệ.” Vốn đã quen nhìn thấy rừng rậm xanh biếc ẩm ướt, loại khung cảnh hoang dã lạ mắt này cùng với vài động vật tự nhiên thỉnh thoảng đi ngang qua khiến Harry rất hứng thú. Cậu bỗng nhiên nảy sinh ý tưởng đi bộ, lần này ra ngoài vốn phải nhờ vào việc đi bộ là chính, từ khi phép thuật thức tỉnh, cậu gần như không có cơ hội sử dụng loại hoạt động này.

Khuya về nhà chỉ cần trực tiếp Độn thổ là được, không cần tính toán đường xá, cho nên họ có đầy đủ thời gian để tiêu xài.

Đối với lần này, Edward cũng không phản đối.

Vì thế, mãi đến giữa trưa hai người mới tới được bãi biển ở gần đó. Khu núi đã trở thành rất xa, bên cạnh vẫn là rừng rậm bao bọc, ngay cả khu gần bãi biển cũng không ngoại lệ.

Giữa rừng rậm và bãi biển là 1 dốc đá rất cao, nơi đó đúng là chỗ tụ họp của những người thích leo núi. Giữa trưa ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt biển Thái Bình Dương thăm thẳm, một mảnh lấp lánh, giống như ánh sáng phản chiếu trên làn da của ma cà rồng.

Phù thủy ngoại trừ phép thuật và sống lâu, những mặt khác cũng không khác gì con người là mấy. Thể lực của Harry so với thiếu niên cùng tuổi xem như không kém, nhưng qua mấy giờ đi bộ, cũng khiến cậu khá mệt.

“Này, Edward, anh nên biết loại hoạt động mồ hôi ướt đẫm này có thể làm cho thân thể con người càng thêm khỏe mạnh, em không nhất định phải sử dụng phép thuật hoặc là được cõng tới đây.” Harry cho hai người sử dụng thần chú xem nhẹ, cùng Edward từ rừng cây bên cạnh chậm rãi đi tới, dừng ở ven đường quan sát đến du khách trên bờ biển.

Có lẽ là do mùa, du khách trên bờ biển quả nhiên không nhiều lắm, chỉ có vài nhóm tụ tập cùng một chỗ.

“Đương nhiên, anh biết loại cảm giác này rất tuyệt, nhưng anh đã gần một trăm năm không thể nghiệm qua cảm giác xuất mồ hôi.” Edward dọc theo bóng râm của cây cối đi tới, có gắng khiến thân thể của mình không lộ ra dưới ánh mặt trời, để ngừa ánh sáng chói mắt khiến thần chú xem nhẹ của Harry mất hiệu lực.

“Xin lỗi, em muốn nó, thật ra loại cảm giác này cũng không tốt lắm...” Harry biết Edward luôn hoài niệm cuộc sống con người, cho nên không muốn nhắc tới chuyện đau lòng của anh. Vì thế, cậu đưa tay kéo tay Edward, cảm nhận cảm giác lạnh lẽo đặc biệt của làn da ma cà rồng.

“Không sao.” Edward dịu dàng nói, cùng năm ngón tay cậu giao nhau.

Loại không khí này thật là tốt, Harry nói với chính mình.

Vì thế, hai người đều không nói gì, chỉ nắm tay đi dạo trên bãi biển sát rừng cây.

Mãi đến khi du khách trên bờ biển càng ngày càng thưa thớt, trước mặt là bãi đá ngổn ngang trên bờ cát mịn.

Lát sau tới được chỗ “không người”, nơi vách đá cạnh bờ biển, ở đây chỉ có một đôi tình nhân đang hẹn hò, hơn nữa còn ở rất xa.

“Ở chỗ này đi, Edward. Cho dù bị người khác chú ý tới, đối tượng dùng Obliviate cũng chỉ là hai người mà thôi.” Harry đi ra khỏi bóng râm của khu rừng trước.

“Được, chỉ cần em thích.” Edward cũng đi ra khỏi rừng, vùng da nơi cổ đã lộ ra dưới ánh mặt trời, phát ra ánh sáng chói lọi như kim cương.

Harry lặng lẽ liếc mắt nhìn đôi tình nhân cách đó không xa, họ hình như cũng không để ý tới chuyện bên này, chỉ lo dính sát vào nhau, xem ra là thần chú xem nhẹ của mình đã có tác dụng.

Phía sau một tảng đá cao ngang nửa người, Edward lấy hành lý ra, sau khi Harry làm nó khôi phục nguyên trạng, anh lấy khăn trãi ra trên bờ biển. Vừa quay đầu lại đã thấy Harry ở túi hành lý lật tới lật lui.

“Làm sao vậy, Harry?” Edward hỏi.

“Di động...” Harry giương mắt nhìn anh, có vẻ hơi uể oải, “A, Edward, em đã làm rơi nó ở chỗ xuất phát lúc sáng.”

Vốn định gọi điện thoại cho Bella, nói cho cô biết mình sẽ về trước bữa tối, lại không tìm thấy di động. Sau đó mới nhớ tới buổi sáng lúc xem giờ, hình như đã tiện tay đặt nó lên tảng đá, lúc đi lại quên mang theo.

Di động không quan trọng, quan trọng là … Tin nhắn bên trong. Vốn định độn thổ trở về lấy, lại không nhớ được địa điểm cụ thể.

“Nếu không... thì dùng thần chú để nó bay tới?” Harry đang nhớ lại phép thuật này, nhưng lập tức bị cậu phủ định. Với phép thuật tăng vọt hiện giờ chỉ sợ cũng không thể đem thứ ở xa như vậy gọi tới đây, dù sao thì buổi sáng họ cũng đã đi mấy giờ lộ trình.

“Này, Harry, chờ một chút.” Edward buồn cười nhìn cậu, “Anh nhớ được chỗ đó. Anh đi lấy, chờ anh.”

“Quên đi, Edward. Em không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà chậm trễ thời gian hẹn hò của chúng ta, chỉ là di động mà thôi, chúng ta...” Harry còn chưa nói xong, đã bị anh cắt ngang.

“Rất nhanh thôi, nếu như là 1 mình anh. Harry, chờ anh nửa giờ, nhiều nhất là nửa giờ.” Dứt lời, anh đã biến mất.

Được rồi, chỉ là nửa giờ mà thôi. Harry không thể không thu hồi bàn tay chạm vào khoảng không, cúi đầu tiếp tục công việc Edward đang làm —— chuẩn bị dụng cụ nấu ăn, đương nhiên thức ăn chỉ chuẩn bị cho một mình cậu là đủ rồi.

Đã làm xong những công việc này, thời gian vẫn còn sớm, Harry ngẫu nhiên giương mắt thoáng nhìn cách đó không xa trên bờ biển bỗng nhiên nổi lên 1 gợn sóng không rõ ràng.

Sau đó một cảm giác làm cho người ta sau lưng phát lạnh nháy mắt xâm nhập giác quan của cậu.

Cậu nhanh chóng đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh. Đây là trực giác chiến đấu hình thành từ kiếp trước, cho dù sau mười mấy năm cũng không thoái hóa.

Nhưng chung quanh không có gì cả, ngoài tiếng gió và tiếng sóng biển, mọi thứ đều bình thường.

Chẳng lẽ là ảo giác sao? Ánh mắt của cậu lướt qua bãi đá bên cạnh, chuyển hướng tới đôi tình nhân đang hẹn hò cách đó không xa. Chỉ nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng dời tầm mắt.

Bởi vì thần chú xem nhẹ, đôi tình nhân kia không nhìn cậu, có lẽ là nghĩ chung quanh không có người khác, thế nên bạo dạn ôm hôn, bắt đầu vuốt ve lẫn nhau.

Người đàn ông tóc nâu gần như thoát quần, nửa người dưới đã sẵn sàng ra trận, cô gái tóc đen phía dưới nửa người trên quần áo đều cởi ra, để lộ bộ ngực đầy đặn.

A, thời tiết này, địa điểm này, bọn họ vậy mà cũng không sợ lạnh, chẳng lẽ họ cũng có thần chú giữ ấm? Sức mạnh của ái tình quả nhiên vĩ đại, hoặc nên nói là sức mạnh của “Tìиɧ ɖu͙©”.

Harry xấu hổ ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Sau một lúc lâu, cậu chợt thấy không đúng, đột nhiên từ dưới tảng đá thò đầu ra.

Một cái bóng màu đen đột nhiên nhảy lên từ dưới mặt biển cách đôi tình nhân kia không xa, phát ra tiếng nước ầm ĩ, hướng về phía bờ biển lao tới.

Không đợi Harry kịp phản ứng, tiếng kêu thê lương thảm thiết đã truyền đến. Người đàn ông tóc nâu đã bay ra xa hơn mười mét, nửa người dưới lộ ra trong không khí, cổ nghiêng sang 1 bên, rõ ràng là bị bẻ gẫy cổ.

Cô gái tóc đen thì tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị một người đàn ông xa lạ toàn thân quần áo ướt sũng, trên mặt lại có ánh sáng lấp lánh ôm lấy. Toàn thân cô gái run lên, vài giây sau liền hoàn toàn bất động.

Một mùi máu tươi theo gió biển truyền đến, kí©h thí©ɧ khứu giác của Harry.

Ma cà rồng!

Harry phía sau lưng nhất thời bị mồ hôi lạnh làm ướt, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ma cà rồng hút máu người.

Khi cậu còn chưa kịp phản ứng, đôi tình nhân kia cũng đã mất mạng.

Theo phản xạ định dùng 1 câu Protego, tên ma cà rồng xa lạ kia bỗng nhiên quay đầu, Harry lập tức đối diện một đôi mắt đỏ như máu.

“A, còn một người... Nhưng, hương vị càng hấp dẫn hơn...” Tên ma cà rồng xa lạ kia nhìn chằm chằm Harry, màu đỏ trong ánh mắt lóe ra lên sự đói khát, sau đó hắn tiện tay vứt cô gái không còn động đậy qua một bên, hướng về phía Harry đi tới.

Harry nắm chặt tay, chậm rãi đứng lên.

Trước đây, ở thế giới phép thuật cậu cũng đã từng gặp loại ánh mắt đỏ như máu hung tợn tàn nhẫn này, mà so với tên trước mặt càng tà ác điên cuồng hơn.

Đây là lần đầu tiên kể từ kiếp trước, cậu gặp phải loại đối thủ mà dù là tốc độ hay sức mạnh đều rất lớn này, trước kia cậu cũng từng đối phó Người sói, nhưng tốc độ của bọn chúng vẫn không bằng ma cà rồng của thế giới này. Hơn nữa chúng sau khi biến thành Người sói đều đánh mất lý trí, mà ma cà rồng ở thế giới này đều sinh vật có lý trí tỉnh táo.

Nhưng, cậu cũng không phải 1 thiếu niên mười bảy tuổi thật sự, kinh nghiệm chiến đấu lâu dài khiến cậu lập tức tỉnh táo lại. Việc đấu với Emmet chưa thực hiện được, rất nhiều phép thuật tấn công cũng không có cơ hội thực hành, lần này thì không thể thất bại.

Phù thủy chưa hẳn sẽ thua ma cà rồng, Harry nói khẽ với chính mình...

=====================================================

chuẩn bị xem phim hành động nha, ôm bắp rang nước ngọt sẵn đi