Một con rắn nhỏ màu xanh biếc từ dưới sàng chậm rãi chui ra, theo chân giường, bò về phía trước: “A, hắn cuối cùng cũng đi... Dù sao thì, dưới sàng cũng không thoải mái như trên gối đầu.”
Sau đó nó thấy cậu chủ Harry của mình đang ngẩn người nhìn cửa sổ thì thào tự nói.
“Con người đều như thế cả...” Medusa nằm trên ra giường “tê tê” cảm thán.
Ngày mai trời nhất định sẽ nắng, Edward Cullen cũng sẽ không đi học, mình vì sao phải phiền não vì chuyện này ngay bây giờ chứ, không lẽ bởi vì mình lại quay về thời kỳ trưởng thành! Harry ném mình lên chiếc giường mềm mại, lăn một vòng.
Sau đó, Harry mới tóm lấy con rắn đang oán giận lải nhải trên gối đấu: “A, Harry, trời ạ, suýt chút nữa cậu đè chết tôi rồi...”
“Xin lỗi, Medusa, nhưng bây giờ là lúc bé ngoan nên đi ngủ.” Cậu đem con rắn nhỏ thả trở lại bên cạnh gối đầu, tháo mắt kính, tắt đèn, trùm kín mền.
Có lẽ cả đêm mình sẽ mất ngủ rồi, đúng là tệ thật.
Harry yên lặng suy nghĩ trong bóng đêm, nhưng trên thực tế cậu chỉ lăn qua lộn lại nửa giờ là đã tiến vào mộng đẹp.
“Hey, Harry, lát nữa có kế hoạch gì không? Tối nay có một sư kiện nhỏ, liên quan tới âm nhạc và nấu ăn.” Sau khi tan học, Mike tìm thấy Harry ở bãi đỗ xe.
“Hey, Mike, tớ đối với những việc này không có hứng thú, tớ chắc là không đi đâu. Tớ phải về nhà... nấu bữa tối cho Charles.” Harry đứng bên cạnh chiếc xe Chevrolet màu đỏ, cậu mang gương mặt mệt mỏi chào hỏi bạn tốt của mình.
“Tớ nói này, anh bạn ạ, thôi nào! Nấu bữa tối cho Charles, trời ạ, cậu đang chuẩn bị lập gia đình sao? Thị trấn Forks này có bao nhiêu người, 1 thiếu niên mà có hứng thú đối với âm nhạc và thức ăn ư? Chỉ bởi vì tối nay, còn có nhiều cô gái tham gia. Nhưng, hôm nay cậu trông có vẻ không khỏe lắm...” Mike chần chờ một chút nói.
“Đúng vậy, hôm qua tớ ngủ rất muộn, hôm nay đi học suýt chút nữa đã ngủ gục.” Hôm nay cậu vốn đang quyết tâm phải chăm chỉ học môn hoá học thực nghiệm, lại làm vỡ một ống nghiệm chứa a- xít sun-phu-rit, khiến áo khoác của mình bị hỏng. Harry nhìn lướt qua cái lỗ bị a- xít sun-phu-rit đốt cháy trên tay áo mà thở dài, mở cửa xe nhảy vào.
“Được rồi, Harry, cậu nên mừng là ai cũng mặc rất dày.” Mike tiếc nuối nói.
Vừa lúc đó Justine bước nhanh đến bên cạnh, thấy Harry trên xe, liền vui vẻ chào cậu: “Hi, Harry, hôm nay có một sự kiện...”
“Cậu ấy sẽ không đi, tôi đã hỏi rồi, cậu ấy thà rằng về nhà nấu bữa tối cho Charles.” Mike cắt ngang lời Justine.
Nghe vậy Justine lập tức làm một biểu cảm khoa trương.
“Đúng thế, Justine, xin lỗi.” Harry khởi động ô tô, sau đó vô thức nhìn chung quanh bãi đỗ xe một vòng.
Chiếc xe Volvo màu bạc đẹp mắt kia quả thật không xuất hiện.
Mình vì sao còn mong chờ …vào 1 ngày đầy nắng như thế này, có thể thấy anh chàng ma cà rồng kia chứ...
Được rồi, mình cũng không ghét anh ta. Hơn nữa... Khi nhớ lại gương mặt đẹp trai tái nhợt kia xuất hiện trước mắt, Harry đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Cậu đang nhớ lại giấc mơ tối hôm qua...
Đôi môi lạnh lẽo, ánh mắt màu vàng xinh đẹp, đôi má tái nhợt cứng rắn như đá cẩm thạch nhẵn bóng, còn cả “răng nanh” gợi cảm kỳ lạ... Đương nhiên cậu hoàn toàn chắc chắn vì từ khi gặp Edward chưa từng thấy răng nanh gì cả.
Vì thế sáng hôm sau, Harry đem con rắn đang nằm trên gối mình ném vào tủ treo quần áo xong, khổ sở đi giặt qυầи ɭóŧ của mình.
Dù sao, thì kiếp trước ở thế giới phép thuật sự kết hợp giữa các nam phù thủy cũng không phải hiếm thấy, nhưng...
Đúng là kỳ lạ, mình lại có thể mộng xuân... Chẳng lẽ mình còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã tự quyết định sao?
Harry khi về đến nhà, Charles đang ngồi trên ghế sô pha tập trung tinh thần xem giải thi đấu bóng chày.
“Cha, hôm nay sao lại về nhà sớm thế?”
“Đúng vậy, buổi chiều cha giải quyết 1 vụ án ở gần đây, sau khi xong việc liền trực tiếp về nhà.” Ngài cảnh sát trưởng ngay cả đầu cũng không quay lại, ánh mắt dán thẳng vào trái bóng trên màn hình TV, thuận miệng đáp.
Harry thở dài, Charles, cha hoàn toàn không biết con trai của cha vì đối tượng yêu đương trong “thời kỳ trưởng thành” mà phiền não, hơn nữa đối phương còn là một chàng ma cà rồng...
Mấy phút đồng hồ sau, cậu về tới phòng của mình, theo thói quen mở hòm thư ra.
Thư của Bella đã có sẵn trong đó.
Nội dung bên trong đại khái là, em gái song sinh Bella của cậu cho rằng mình đang gây trở ngại cho thế giới 2 người của Renee và Phil, nên muốn đến sống ở thị trấn Forks... Có lẽ cô ấy còn cho là mình và bạn học ở Phoenix không hợp nhau lắm, đương nhiên một chút nguyên nhân này là do Harry đoán. Nhưng, đối với cô em gái có thể té ngã bất cứ lúc nào kia, cậu quả thật cũng không yên tâm. Có lẽ, nếu Bella đến đây sống thì mình có thể chăm sóc cho cô ấy...
Cậu suy nghĩ một chút rồi hồi âm: “Bella, em thật sự đã quyết định rồi sao? Nên biết, việc em cho rằng Renee bởi vì em mà không thể đi cùng Phil mỗi khi ông ấy đi thi đấu, nhưng bà ấy chắc chắn không muốn em đi. Em muốn thuyết phục bà ấy tin em không phải vì ghét cuộc hôn nhân mới của bà ấy mà đến thị trấn Forks, thì sẽ rất đau đầu đó. Đương nhiên, em cũng có thể nói với bà là bởi vì nhớ anh và Charles. Nhưng, em tin mình có thể đuổi kịp chương trình của học kỳ khi đã sắp tới lễ Giáng Sinh sao? Dù sao đi nữa, anh và Charles đều rất hoan nghênh em đến...”
Sau đó, cậu do dự một chút, vẫn quyết định đem chuyện mình có thể sẽ có bạn trai nói với Bella, để tránh Bella khi đến đây bị chuyện này dọa sợ.
Vì thế tiếp theo cậu viết: “À..., còn có một chuyện, nếu anh trai của em bỗng nhiên có bạn trai, em sẽ thấy thế nào? Cứ nói thẳng nha. —— Thân ái – Harry “
Gửi thư xong, cậu bắt đầu ngẩn người trên ghế.
Nếu khuya hôm nay Edward đến đây, cậu phải trả lời anh ta thế nào đây? Hay giống như anh ta hy vọng, cứ từ chối anh ta sao?
Sau đó Harry thoáng nhìn cái qυầи ɭóŧ phơi trên ban công, bác bỏ ý nghĩ vừa rồi của mình. Cậu nhớ tới làn da cứng rắn lạnh như băng của Edward rồi bỗng nhiên nảy sinh một nghi vấn, ma cà rồng là “sinh vật máu lạnh” vậy rốt cuộc có nhu cầu về phương diện này hay không. Nếu như không có... Được rồi, yêu đương theo kiểu Plato cũng không phải là không được.
Không thể phủ nhận, cậu thật sự có thích Edward Cullen. Nhưng anh chàng ma cà rồng này luôn cho rằng cậu rất yếu ớt, do đó đối với cậu vô cùng cẩn thận, điều này làm cho thiếu niên nhà Gryffindor khá khó chịu.
Như vậy... Nếu cậu, nói cho anh ta biết cậu muốn quen anh ta, sau đó nói rõ mình là một phù thủy, không cần dùng cách đối xử với 1 con người bình thường dùng với cậu. Đồng thời có thể cùng gia đình Cullen thảo luận chuyện thế giới này còn phù thủy khác hay không, có lẽ đối với những ma cà rồng sống lâu năm như họ thì những chuyện bí mật này sẽ biết một ít...
Lát nữa, chờ Charles ngủ say, … thi triển thần chú cách âm ở chỗ ông ấy.
Sau đó là... Bữa tối với ánh nến thì sao nhỉ? Một lát sau, Harry đối với ý nghĩ này lập tức khinh thường. Đó là cách đối xử với con gái, mà Edward là 1 chàng ma cà rồng sống gần một trăm năm.
Đương nhiên, cậu cảm thấy mình cần phải mặc kín một tí, để ngừa Edward bị mùi của mình hấp dẫn mà sinh ra cảm giác đói khát, lại đau khổ rời đi.
“Harry, Harry...” Tiếng Charles từ dưới lầu vang lên, “Này, nhóc con, con quên mất bữa tối rồi đó!”
Harry phục hồi tinh thần, nhìn nhìn đồng hồ, đã qua giờ nấu bữa tối bình thường.
A, không thể bởi vì chuyện Edward mà để Charles bị đói. Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua áo khoát bị mình làm cháy 1 lỗ lớn, nhỏ giọng đọc thần chú Sửa chữa!, lập tức cái áo khoác kia đã trở về nguyên trạng như ban đầu.
Do dự một chút, Harry vẫn quyết định thay áo khoác. Dù sao trong trường có rất nhiều bạn học đã thấy áo khoác này bị cháy 1 lỗ, nếu tiếp tục mặc đến trường, sẽ bị người khác phát hiện.
Vừa mới mở tủ quần áo, một cái bóng màu xanh biếc bắn ra, thẳng vào má Harry.
Một câu thần chú Protego theo phản xạ phóng ra, con rắn nhỏ màu xanh biếc kia đυ.ng phải bức tường trong suốt, “Bẹp” một tiếng, rơi xuống đất.
“A, Medusa! Xin lỗi, tôi đã quên mất cô!” Buổi sáng bởi vì không muốn bị phát hiện mình bởi vì mộng tinh mà phải giặt qυầи ɭóŧ, cậu đã tiện tay ném con rắn nhỏ này vào trong tủ treo quần áo, lúc đến trường cũng quên thả nó ra.
“A, Harry... Chàng làm ta tan nát cõi lòng...” Medusa lanh lảnh như đang đọc thơ, khóc lóc.
Vì thế Harry không thể không vì an ủi thú cưng của mình mà chậm trễ, mãi đến khi Charles lại đến thúc giục. Charles nói, nếu không nhanh lên, ông ấy sẽ tự mình vào bếp.
Những lời này so với bất cứ cái gì đều có tác dụng hơn, Harry lập tức bỏ lại quý cô Medusa đang làm nũng mà đi xuống lầu.
==================================================================
Cái đoạn Mike nói mọi người mặc nhiều áo, theo ta nghĩ là do harry làm đổ acid cho nên là có thể trúng người khác, do ai cũng mặc nhiều nên hem sao=)))))))
Giờ các nàng đã hiểu sao ta nói là em Harry cũng có máu FG chứa=)))))), em coi vậy chứ cũng háo sắc lắm á=)))))), chưa chi đã mơ thấy mấy chuyện “….”. Hắc hắc, sắp tỉnh tò chính thức rùi đấy=))))))), lãng mạn na