Thời gian gần nhất Cảng Sinh là thủ hạ
rất được Lỗ Đức Bồi
coi trọng, bị người ta
nhìn chằm chằm, rất ít khi anh dám liên hệ Lý Sir,
địa điểm liên lạc
cũng sửa tới rồi
một chỗ an toàn hơn ở Tây Giao, hai người có thể từ một cửa khác nhau đi vào cùng gian nhà ở, tương đối an toàn hơn.
cảnh sát Hong Kong đã điều tra về Jacob, người này là
hỗn huyết
Trung Cảng, quốc tịch Việt Nam, khi
vị thành niên khi gϊếŧ người ngồi
tù, đến Đông Nam Á mở một xã đoàn tên “Dã lang” cướp súng ống buôn thuốc phiện, thuộc hạ
của hắn phỏng chừng dính mười mấy
mạng người,
thủ pháp gây án rất
kiêu ngạo, gan lớn lại thận trọng, căn bản không lưu lại nhược điểm cho cảnh sát, chính phủ Việt Nam cũng đang liên hợp bắt giữ người này.
Lý Sir lắc đầu: “Cảng Sinh cậu thật sự phải cẩn thận, không đến vạn bất đắc dĩ không cần dễ dàng phát tín hiệu ra tới, máy
đưa tin trung tâm Hoa Hạ đưa tôi đã tìm người thu hồi, Jacob người này so với
Julian còn muốn nguy hiểm nhiều hơn, hắn muốn cùng Julian làm buôn bán, khó tránh khỏi muốn đem Julian cùng người
bên người hắn tra đến lật trời.”
Cảng Sinh biết tính nghiêm trọng của chuyện này: “Ta sẽ cẩn thận, 130 vạnsúng ống đạn dược
Mỹ kim, vụ
án này cũng đủ Julian cùng Jacob bị phán tử hình, ít nhất cũng đủ ăn cơm tù cả đời. Bọn họ sẽ không dễ dàng như vậy để chúng ta bắt lấy.”
Lý Sir gật đầu: “Đúng rồi, nhà Julian cậu
tìm cơ hội lại đi một lần, đem máy
nghe lén lấy về tới, chúng ta nghe qua, hắn không ở trong nhà bàn chuyện công việc, người này quá cẩn thận, lấy về tới càng có bảo hiểm.”
Nói chuyện mấy khắc, Cảng Sinh đi đến bách hóa thay đổi lễ phục Julian cho
chuẩn bị tốt chính mình, sửa sang lại tóc mái, đi câu lạc bộ đêm.
Câu lạc bộ đêm hôm nay đóng cửa không đón khách tất cả đều là
người công ty Julian, Đại Huy an bài rất nhiều vũ nữ lại đây bồi rượu, Lâm Liên Hảo cũng ở trong đó, sắc mặt xấu hổ. Cảng Sinh nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng bắt tay đáp ở Lâm Liên Hảo trên vai, nhưng thực chất là treo tay trên không, Lâm Liên Hảo xán xán cười, nghĩ thủ hạ của con trai nhỏ cư nhiên thật sự có
người thân sĩ như vậy, một chút đều không giống
phong cách của Lỗ Đức Bồi.
Tiểu Tôn nhìn tay
Cảng Sinh đáp ở trên vai Lâm Liên Hảo
tay khóe miệng co giật một chút, ngay sau đó lại cười lạnh, không biết chờ lát nữa Lỗ Đức Bồi nhìn đến sẽ có cảm tưởng thế nào. A Tiêu biết quan hệ Lâm Liên Hảo cùng Julian,
danh sách bồi rượu vốn dĩ cũng không có Lâm Liên Hảo, là Tiểu Tôn
lén lút tìm Đại Huy động chút tay chân.
Hắn đã nhìn ra lần trước mẹ con hai người cãi nhau, nhưng Lỗ Đức Bồi rốt cuộc đem nàng để lại, hắn nghĩ để Lâm Liên Hảo lộ lộ diện, chính mình cũng có thể dựa vào
thân phận nhân tình của Lâm Liên Hảo ở
trước mặt Lỗ Đức Bồi kiếm một ngụmcơm ăn. Đáng thương Lâm Liên Hảo tưởng tiểu nhi tử
cố ý nhục nhã chính mình. Kỳ thật Julian bởi vì chăm lo chuyện vặt cho Cảng Sinh
căn bản thật lâu cũng chưa nhớ tới nàng.
Cảng Sinh cùng Đại Huy,
A Tiêu mấy người chạm chạm ly, chơi
đến vừa lúc, Julian mang theo A Thanh đi đến, A Thanh kéo tay hắn, nhìn qua thần sắc như thường, cùng Julian câu được câu không trò chuyện.
Julian ngồi ở
đối diện Cảng Sinh nhờ người mở mấy bình rượu ngon, vài người đứng một bên đánh cuộc xúc xắc, một bên quát lên điên cuồng uống rượu, Cảng Sinh nhìn Julian lại uống nhiều như vậy, sợ sau đó dạ dày cậu đau, bảo phục vụ sinh tìm ly màu đem không trong đổ vào một nửa sữa bò ấm. Julian đang chơi vui, phục vụ sinh lặng lẽ bưng đi lên, đưa cho Đại lão bản. Julian tiếp nhận cái ly nhìn thoáng qua Cảng Sinh, Cảng Sinh gật đầu ý bảo cậu uống, Julian há to miệng uống
xuống, cảm thấy dạ dày thực thoải mái, tim thực ấm.
A Thanh uống vài chén rượu xuống bụng đầu liền có điểm hôn mê đầu, nhưng nhớ tới mục đích của chính mình, vẫn là cắn răng
chuốc rượu đi xuống, Julian không hề có ý tứ phải
chắn rượu cho nàng.
Chơi đến thích thú, Julian búng tay một cái, lập tức có người bưng lên một ít thuốc, Julian lấy một điếu kẹp ở
trên tay A Thanh, A Thanh cười gượng hai tiếng, xin giúp đỡ nhìn Julian, người chung quanh đều ở ồn ào.
Đại Huy cấp A Thanh đốt thuốc cho nàng: “Mỹ nhân cho
BOSS chúng ta một cái mặt mũi lạp,
tới chơi, thì chơi cho vui.” Cảng Sinh muốn ngăn, ai biết A Tiêu nhanh tay lẹ mắt cũng cho
Cảng Sinh một điếu
A Thanh không có cách nào hít hai hơi, bị sặc một chút, sau đó một loại cảm thụ
kỳ dị linh hồn xuất khiếu
phá tan đến đỉnh đầu, A Thanh dừng tay
một chút, không tự chủ được đem nó lại bỏ vào trong miệng. Có điểm phóng túng thoải mái, giống như lập tức rất nhiều lo âu được an ủi.
Cảng Sinh bất đắc dĩ, trong lòng mười phần nôn nóng, đem thuốc ngậm ở trong miệng, làm bộ làm tịch nhẹ nhàng hút một ngụm, nặng hơn thuốc lá thường, trước đó Cảng Sinh đã được huấn luyện chuyên nghiệp, mai thúy chân chính sẽ bị nghiện, nhưng thuốc pha
hút một chút sẽ không thành nghiện. Julian đứng lên,
vẫy tay với Cảng Sinh, ôm
vai Cảng Sinh, xoay người hướng trên ban công đi.
biểu tình trên mặt A Thanh nháy mắt cứng lại rồi. Nàng đi buồng vệ sinh đem đồ vật đều phun ra, cũng hạ
tâm không thể uống say, nàng muốn bảo trì lý trí.
Julian một phen kéo
đồ vật
trong miệng Cảng Sinh xuống
ném vào thùng rác.
Lạnh lùng nói: “Anh
đừng theo chân bọn họ học này đó,tôi cần chính là một cái
trợ thủ đầu óc thanh tỉnh, không phải một con gà yếu.”
Cảng Sinh kinh ngạc nhìn hắn: “Đã biết, thế
bọn họ hút cậu
mặc kệ?”
“Tôi đối với
họ
không thèm để ý, nhưng anh không cần học
theo.”
Cảng Sinh cảm thấy hắn nói chuyện trước sau mâu thuẫn, cảm giác được Julian có thể là bởi vì
quan tâmchính mình, cho nên đối chính mình phá lệ chiếu cố.
Cảng Sinh chần chờ thử: “Vậy bạn gái cậu đi đâu?”
Julian bất cần đời cười: “Nàng? Nàng không phải bạn gái tôi, chỉ có thể tính là bạn nữ. Hơn nữa nàng ở bên người tôi có rất nhiều mục đích không nói được.” Nói xong nghiêng thân, hai tay đặt ở trên lan can: “Nữ nhân luôn là thực phức tạp, tôi không tin nữ nhân.”
Julian tay duỗi ra, vừa lúc đáp ở
trên mu bàn tay Cảng Sinh, Cảng Sinh giống như bị bỏng, run lên một chút, Julian không dùng lực, Cảng Sinh rút tay về, trong lòng đánh trống bất ổn, hiện lên một tia hoài nghi không biết nơi nào tới.
Cảng Sinh vẫn luôn
được xem như một người có điểm trì độn người, nhưng lần này anh
thật là dị thường mẫn cảm lên, thái độ của Julian
với ánh có loại…… Chính mình với cậu ta
mà nói là
ảo giác bất bình thường. Anh
cảm thấy không đúng lắm, nhưng anh lại không thể nói tới có cái gì không đúng.
Trở lại bên trong hai người đều không có lại nhìn thẳng vào
đôi mắt đối phương, liền nói chuyện với nhau cũng cẩn thận tránh đi.
Trên đường có người tặng một phần
văn kiện cấp Julian, Julian vẫn luôn tăng ca, A Thanh cùng Cảng Sinh đều hướng bên kia ngó quá, không giống văn kiện
bình thường.
Vừa lật xuống dưới, mọi người đều là uống say không còn biết gì, ở câu lạc bộ đêm khai phòng.
Cảng Sinh cùng A Tiêu đỡ Julian tới trong phòng, A Tiêu nói là đi ra cửa kiếm điểm thuốc giải rượu cho lão bản, Cảng Sinh kỳ thật thật sự cũng choáng váng đầu lợi hại, nhưng là nghĩ kia văn kiện phân, vẫn là ăn vạ
trong phòng Julian.
Julian nằm ở trên giường, một tay đè nặng văn kiện, một tay không ngừng loạn hoảng,vung phía trước, cái gì cũng không bắt lấy, Cảng Sinh duỗi tay nhẹ nhàng mà giữ chặt chỗ phân văn kiện òi ra bên ngoài, Julian đột nhiên chuyển
ánh mắt qua
mê mang nhìn anh.
Cảng Sinh nhìn mắt biết hắn không thanh tỉnh, còn muốn đi đoạt lấy phân văn kiện kia, ai biết Julian đột nhiên nhảy lên, một chân chặn ở giữa
hai chân Cảng Sinh, Cảng Sinh khϊếp sợ, vỗ vỗ đầu Julian: “Lão bản! Lão bản tôi là Diệp Thành Quý!”
Văn kiện rớt tới trên mặt đất rồi.
Cảng Sinh dùng sức hướng
khuỷu tay lên trên một chút, Julian cư nhiên chặt chẽ ngăn chặn anh,phản kháng chút nào cũng
không được.
“Lão bản, tôi là A Quý a! Cậu
thanh tỉnh điểm, tôi cho ngươi kêu một tiểu thư tới có được không!”
Julian cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Cảng Sinh, ánh mắt kia phảng phất muốn đem anh xuyên thủng, sau đó cúi thân xuống
tràn ngập tình ` dục cắn cắn lỗ tai anh, Hoa Cảng Sinh cảm giác được một dòng khí ấm áp
thổi vào lỗ tai anh, anh hoảng sợ, mặt cùng lỗ tai đều là ửng đỏ, nóng đến không được.
Julian si ngốc mà cười: “Tôi biết anh là ai a, tôi biết a.”
Hoa Cảng Sinh hướng về phía Julian nhìn lại, trong mắt Julian là hình ảnh thu nhỏ của anh, ánh mắt
phá lệ mà kiên định. Hoa Cảng Sinh chấn động, xác định, Julian thật sự biết là anh.
Sao có thể đâu?!
Sao có thể!
Vui đùa cái gì vậy!
Hoa Cảng Sinh có loại quẫn bách đã cố giữ hòa khí còn bị người đùa bỡn, vừa nhấc chân muốn hướng về phía Julian đá qua đi, chỉ tiếc Julian thật sự rất giống như tiên tri được, một chân đè ép qua đi, trên cao nhìn xuống nhìn anh thật là không biết xấu hổ.
tư thế
hai người thật sự như là đã
giảo một hồi
mây mưa đến long trời lở đất.
Julian cười, như là trúng thưởng, lại
suy sút như là vứt bỏ cái gì giống nhau, cả người trấn định, thời gian phảng phất yên lặng.
“Tôi thật thích anh.” Julian nói ra những lời này, cảm xúc phát ra như lũ lụt muốn phá đê. Khi cách một đời nói ra những lời này, phảng phất phiền muộn bất an nhiều năm
bị vuốt phẳng, không còn có do dự, giống một đứa bé, nắm chặt một cái kẹo, không buông tay.
Hoa Cảng Sinh ngây ra như phỗng, vẫn không nhúc nhích.
Phản ứng lại tức đến mờ hai mắt, chỉ nghĩ đi lên cho hắn một cái quyền, dạy dỗ lại hắn. Cũng không biết vì cái gì anh không làm được.
trong lòng Julian thực vui mừng, một tay nâng lên đầu Cảng Sinh, nhẹ nhàng mà
đi lên, cắn
môi Cảng Sinh. Một đợt lại một đợt công chiếm, hoa Cảng Sinh cả kinh dại ra.
Julian giống nếm được một viên đường, vươn đầu lưỡi liếʍ một chút, đầu lưỡi ở
hàm trên Cảng Sinh quát cọ qua, vén lên một trận kiều diễm tươi đẹp.
thời điểm A Thanh tới, nhìn đến, chính là một mànnhư vậy
.
Cửa không quan trọng, A Thanh đẩy cửa ra đi đến, nhanh chóng lấy ra camera chụp ảnh Julian cùng Cảng Sinh nhặt
văn kiện trên mặt đất: “Các ngươi đôi gay chết tiệt chờ xem!” Nói xong xoay người liền chạy.
Cảng Sinh dùng sức đẩy ra Julian, hướng bên ngoài đuổi theo, A Thanh không thể cầm
phân văn kiệnnày, lấy Cảng Sinh
hiểu biết của anh đối với Julian, nếu đây là
đồ vật quan trọng, nàng cách cái chết càng gần.
Cảng Sinh chạy ra, Julian cũng theo đi lên.
cửa Câu lạc bộ đêm, ngựa xe như nước.
Cảng Sinh giữ chặt A Thanh: “Cho ta!”
A Thanh ném tay anh ra, hốc mắt tanh hồng: “Ngươi thật làm ta ghê tởm!
hai người thật làm ta ghê tởm!”
Cảng Sinh hôm nay cũng bị Julian kí©h thí©ɧ không như bình thường, nổi giận đùng đùng rống: “Cô còn muốn mệnh hay không! Hạ Thanh! Tôi nói, cho tôi!”
A Thanh thấy Julian cũng đuổi lại đây, cắn tay Hoa Cảng Sinh, Cảng Sinh
kêu đau một tiếng, buông lỏng tay.
cảm xúc của A Thanh đã
mất khống chế chạy lên, một bước hai bước…… Nàng từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên chạy mau như thế, nàng nhìn Hoa Cảng Sinh cùng Julian cách mình càng ngày càng xa, trong lòng rất
thống khoái. A Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, một bên chạy một bên quay đầu lại xem, Julian hơi hơi giương miệng, Hoa Cảng Sinh lộ ra
biểu tình hoảng sợ. Ha ha ha! Nàng muốn bọn họ đều xuống địa ngục!
“Phanh!”
“A Thanh!!!”
tay Cảng Sinh
run rẩy không thể tin được chạy qua, Hạ Thanh nằm trên mặt đất, tóc cùng quần áo hỗn độn, giống một búp bê vải, đôi mắt Hạ Thanh mở thật to, ánh mắt của nàng viết sợ hãi khó có thể tin, ý cười điên cuồng ở khóe miệng còn không kịp dừng, cả người nằm ở trong một vũng máu,
thoạt nhìn thực vặn vẹo.
Xe vận tải giống như hoảng hốt
ngừng vài giây, sau đó đột nhiên phát động chân ga từ
trên người Hạ Thanh vô tình nghiền qua đi, Cảng Sinh lắc đầu: “Không! Không!!! Hạ Thanh! A!!!”
Cảng Sinh chạy tiến lên, muốn bế lên Hạ Thanh, nhưng xương cốt Hạ Thanh
đều đã cắt thành mấy khúc, không có hô hấp, không có mạch đập, không có tim đập.
Hạ Thanh đã chết?
Hạ Thanh đã chết!
Cảng Sinh buông Hạ Thanh
đuổi theo kia chiếc xe vận tải, từng bước một
chạy như điên, đối phương
càng xa, biến mất ở
tầm mắt Cảng Sinh.
Julian đứng tại chỗ, lạnh nhạt nhìn Hạ Thanh,
lui hai bước về phía sau, lảo đảo một cái
che dấu không được nội tâm giật mình của hắn, hắn không có gϊếŧ nàng, nàng vẫn như cũ, vẫn chết, ở thời gian không sai biệt lắm.
Julian lần thứ hai cảm nhận được vận mệnh đáng sợ, mỗi người tựa như bị một sợi dây vô hình tuyến dắt lấy, hắn vô lực ngồi xổm xuống dưới, đột nhiên sợ hãi, nếu vận mệnh thật là thiên chú định, hắn thay đổi không được, quá đáng sợ.
Cảng Sinh đuổi không kịp kia xe, kéo trái tim mệt mỏi đi trở về, thấy Julian ngồi xổm
không xatrước người Hạ Thanh, sắc mặt ám trầm
xông lên đi kéo Julian: “Có phải
ngươi hay không! Có phải ngươi tìm người sát gϊếŧ nàng hay không?!”
Julian khó có thể tin nhìn Cảng Sinh, nản lòng thoái chí lắc đầu, ách, một câu cũng nói không nên lời.
Cảng Sinh bị hắn ánh mắt bừng tỉnh, câu lũ thân mình, dúi đầu vào đầu gối chính mình.
“Ta hại chết nàng! hai chúng ta hại chết nàng!” nước mắt Cảng Sinh chảy thành dòng, quỳ bò trên mặt đất, khóc như ngũ tạng lục phủ xé rách, Hoa Cảng Sinh muốn kết thúc
kiếp sống nằm vùng của chính mình,
chuộc hết tội lỗi, sống bình phàm cả đời.
Julian ngồi ở
trên mặt đất lạnh băng, ngẩng lên đầu nhìn bầu trời.
Ta không tin, ta muốnđời này
ca ca hạnh phúc, ta muốn cùng anh ấy ở bên nhau cả đời, ta sẽ không chết, ta không tin số mệnh!
……
Hạ Thanh chết được chín ngày, Lý Sir ở
phòng an toàn thấy Cảng Sinh,
trạng thái Cảng Sinh không phải quá tốt, Lý Sir đưa cho hắn một phần tư liệu, an ủi vỗ vỗ hắn: “Thỉnh nén bi thương.”
“
tài xế kia đã bắt được, vào lúc ban đêm hắn uống xong rượu, đâm chết Hạ Thanh sau
đó nghiền áp lần thứ hai, gây chuyện chạy trốn, nắm chắc một nửa là tử hình.”
“Lý Sir,tôi nhờ anh tra thế nào?”
“Đích xác cùng Lỗ Đức Bồi không quan hệ, thật là va chạm giao thông ngoài ý muốn.”
Cảng Sinh nghe thấy ba chữ “Ngoài ý muốn”, khổ sở trong lòng, thực áy náy.
Cảm xúc sụp đổ, rốt cuộc khó có thể ngăn lại: “Lý Sir, tôi không muốn làm nằm vùng, tôi không nghĩ tới bạn gái tôi sẽ chết, càng không nghĩ tới sẽ có liên quan tới tôi, là tôi hại chết
cô ấy!” Cảng thâm nghẹn ngào: “Là tôi a!”
Cảng Sinh lạnh băng không được khóc lớn lên: “Lý Sir anh có biết
Hạ Thanh vì cái gì bị đâmhay không?! Là…… nhìn thấy Lỗ Đức Bồi hôn tôi, tôi làm nằm vùng,đến gay cũng làm,
bạn gái tôi bởi vì cái này chết. Tôi là tội nhân a!”
Lý Sir kinh ngạc một chút, Lỗ Đức Bồi không có biểu hiện ra xu hướng giới tính của hắn bất đồng. Lý Sir đối với Cảng Sinh
an ủi một hồi, cuối cùng khuyên Cảng Sinh: “Đều đến nơi đây, tôi hy vọng cậu nhớ kỹ sứ mệnh, xốc tập đoàn Lỗ Đức Bồi lên, cũng coi như đối tốt với mọi người. Bằng không mọi thứ cậu làm đều uổng phí.”
Cảng Sinh chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Lý Sir lại lần nữa nhắc tới giao dịch của Julian cùng người đàn ông Việt Nam kia bút, lại nhắc nhở Cảng Sinh cần phải thu hồi máy nghe lén trong phòng Lỗ Đức Bồi, Cảng Sinh đáp ứng.
Cũng tốt, liền chấm dứt từ Lỗ Đức Bồi
đi,
từ đây về sau anh
không bao giờ làm nằm vùng nữa.
Tác giả có lời muốn nói: sao tôi lại phát dao nhỉ, tôi hận chính mình.