Edit: Lybt
Ta tên là A Tiêu,
ba ta là
người Canada,
mẹ ta là
người Mỹ hỗn huyết
có một phần tư huyết thống Cuba, nếu ta đi ở trên đường nói chính mình là người Mỹ chuẩn, đại khái cũng không có người nhìn ra được cái gì.
Nhưng ở trong trường học, mọi người đều biết.
vóc dáng ta vẫn luôn rất cao, nhưng thực gầy, những tên đó cười nhạo ta là cái tạp chủng, bọn họ đều thực cơ bắp, ta xác thật rất sợ hãi bọn họ.
Ta thành tích không tốt, ba ta là kỹ sư,
mẹ ta ở nhà ănlàm phục vụ,
điều kiện gia đình không tính là quẫn bách, nhưng thật sự không tốt.
Ta không muốn đối đầu với bọn họ, nhưng bọn họ luôn là cười nhạo ta
có huyết thống Cuba, ngươi biết, nước Mỹ là một nơi kỳ thì màu da nghiêm trọng. Ta thậm chí,
một đoạn thời gian rất dài, chán ghét mẹ, vẫn luôn yếu đuối như vậy.
Thẳng đến có một ngày,
trường học chúng ta chuyển tới một người Châu Á, không biết là Nhật Bản,
hay là nước nào, ngũ quan lập thể như người da trắng chúng ta,nhưng hình dáng cùng tuyến độ cung mặt
thật xinh đẹp, là một loại mỹ cảm
khác với phương tây, làn da là nhợt nhạt màu
tiểu mạch, giống
tơ lụa tinh tế.
Hắn lớn lên rất đẹp, có một cái
tên hay rất xứng đôi với hắn, hắn là——Julian.
Ta thực thích hắn, trừ bỏ hắn lớn lên đẹp, còn có một nguyên nhân khác, bởi vì có hắn, giống như mọi người
dời đi lực chú ý, không có g người lại đến châm chọc ta. Trường học và đám ô hợp đối với hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, mắng hắn là hoa hồng da heo, bọn họ tan học đi ngăn đón Julian.
Vạn hạnh có
một người như vậy, ta giống như thoát ly biển khổ.
Thậm chí, có đôi khi người khác nói chuyện phiếm nói hắn, ta cũng sẽ đi theo phụ họa hai câu, ta đã từng
bị cười nhạo, hiện tại ta có thể cười nhạo người khác.
Julian không cùngbất luận kẻ nào trong
chúng ta nói chuyện, một người ngồi ở trong một góc, ta có đôi khi nhìn hắn, lại sẽ cảm thấy, tựa như thấy
ta
trước kia, thực đáng thương.
Hắn tới đại khái một tuần, vẫn luôn yên lặng, không có
phản kháng, nhưng cũng không tính là thuận theo. Hắn sẽ nộp lên trên một chút tiền tiêu vặt, cũng sẽ giúp đỡ chép bài tập. Nhưng là chỉ cần buộc hắn nói chính mình là con heo da hồng gì đó, hoặc là mắng cha mẹ
hắn hai câu. Hắn liền lập tức tạc.
Ngày này vẫn như
thường,
thời gian nghỉ ngơi trước tan học.
Jack kia tiểu tử đi tới vỗ vỗ đầu của hắn, sau đó ngậm một chi yên, thực kiêu ngạo đi qua, tay duỗi ra: “Thằng nhỏ da đồng, mời anh mày bao thuốc đi.”
Julian đang đọc tin tức, tựa hồ hoàn toàn không nghe được Jack nói. trên mặt Jack có điểm không nhịn được, không nặng không ngứa vỗ vỗ
mặt Julian: “shit! Ngươi thằng cháu này nghe không thấy ba ba ngươi nói chuyện sao.” Sau đó kéo lấy đầu tóc
Julian
hướng trên tường đâm.
Lòng ta tưởng hỏng rồi!
Julian đột nhiên bóp lấy
tay hắn, kéo về phía sau, Jack đau ngao ngao thẳng kêu, chửi ầm lên.
Julian ngẩng đầu, ánh mắt kia, đời này ta đều quên không được, thật sự là quá khϊếp đến luống cuống, con ngươi Julian thực đen, giống một con ác lang = nhìn chằm chằm Jack, Jack bị dọa đến đột nhiên mất tiếng.
Julian cầm cốc thủy tinh trên bàn, “Phanh” một tiếng đập vào góc bàn, sau đó cầm mảnh vỡ gí vào cổ Jack.
Ta thấy chân Jack đều dọa mềm, đừng nói hắn, ta đều hù chết, ta cũng nói về hắn, làm trò
trào phúng trước mặt hắn.
Lớp học ai cũng không dám đứng ra, vài người đi ra ngoài, ta cũng muốn chạy, chân đột nhiên định trụ giống nhau, ta căn bản đi không được ta sợ hãi cực kỳ.
Julian dùng mảnh vỡ chọc chọc hắn, trên cổ Jack
lập tức có một lỗ hổng, máu chảy ra “Ngươi không phải rất lợi hại sao? Bản lĩnh của ngươi đâu?”
Jack sợ hãi nhìn hắn, xin tha nói đều nói không được. Julian nhìn hắn cái dạng này, cười lạnh một tiếng, xem cũng không xem, cái chai ném bên cạnh. Julian duỗi tay kẹp thuốc lá trên tay Jack, một bên cười nhìn Jack, một bên đem tàn thuốc chọc đến trên lòng bàn tay hắn.
Jack đau khóc lên, ta nhìn háng quần hắn, giống như ướt.
Julian tựa hồ cũng chú ý tới, hắn cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ tay, tiến lên, nhẹ nhàng nói: “Cút đi.”.
Truyện Quân SựJack bị
đám kia hồ bằng cẩu hữu hắn kéo đi, hắn đi rồi, Julian vừa lúc thấy ta, ta chột dạ né tránh, trong lòng mặc niệm, hắn không cần lại đây, không cần lại đây, ta nói
nói bậy về hắn thật sự không nhiều lắm.
Julian lại từng bước một cách chỗ ta càng ngày càng gần, lòng ta cấp giống con kiến trong chảo dầu, hai tay gắt gao mà nắm chặt, động không dám động.
Sau đó, kỳ thật ở
trong mắt mọi người, Julian chỉ là đi ngang qua ta từ bên cạnh cửa sau đi ra ngoài.
Chỉ có chính ta nghe thấy được một câu thực nhẹ thực nhẹ: “Phế vật.”
Ta sửng sốt thật lâu thật lâu, không dám ngẩng đầu, ta xác thật là người nhu nhược. Hắn cùng ta không giống nhau, hắn rất lợi hại. Ta đột nhiên sợ hãi lên, xoay người chạy đến sân thể dục, hắn ngồi ở trên mặt cỏ.
Ta hít sâu một hơi đi qua: “Thực xin lỗi. Ta không nên nói ngươi như vậy.”
Julian hoàn toàn không có ý muốn nhìn ta.
Ta không biết lấy dũng khínơi nào tới, ta ngồi xuống, ngồi ở hắn bên cạnh: “Nếu không, lão đại ngươi thu ta đi.”
trong lỗ mũi Julian
phát ra một tiếng hừ nhẹ: “Ngươi như vậy, con gà bệnh?”
Ta á khẩu không trả lời được, cúi đầu, trong lòng thực mất mát cũng thực sợ hãi, ta lại
trở thành i
đối tượng mọi ngườ bắt nạt, ta một chút cũng không nghĩ, nhưng ta lại không dám, ta thật chán ghét
chính ta.
“Ngươi cũng thật vô dụng.” Julian đứng lên, vỗ vỗ quần, ta khẩn trương kéo
ống quần
hắn lại: “Tôi
sẽ là một đàm em.”
Thật lâu sau, Julian không nói gì, ta đột nhiên mất tinh thần, ở trong lòng an ủi chính mình, mỗi ngày thực mau liền sẽ quá khứ, bọn họ không có khả năng nhìn chằm chằm vào ta, ta
thông minh một chút có lẽ sẽ hảo quá……
“Làm đi.”
Ta đột nhiên ngẩng đầu: “Cái gì?”
Hắn không nói, nở nụ cười,
đôi mắt thon dài hơi hơi thượng nheo, mũi rất cao, hắn cười lớn, tựa như mùa xuân nụ hoa mùa xuân nở rộ.
Sau đó ta nghe thấy hắn nói: “Tôi sẽ đặt trên tiếng trung cho cậu, Lỗ Tiêu, từ này gọi cậu là Lỗ Tiêu.”
Ta ngồi yên
tại chỗ, ngốc ngốc gật đầu, hắn lớn lên thật là đẹp mắt a.
Tác giả có lời muốn nói: A Tiêu cũng muốn có tên họ.