Trầm Tĩnh Chu vốn không còn ý niệm muốn sống, nhưng hiện tại Khúc Thiên Hồng muốn hắn ăn đan dược kịch độc không khiến hắn tử vong mà phải chịu giầy vò, tra tấn trái lại khiến tâm lý quật cường của hắn bị kích động. Thật ra hắn muốn bản thân bị Khúc Thiên Hồng tra tấn, muốn cho y biết trên đời này cũng còn người không e ngại y, thậm chí sẽ không lấy cái chết để trốn tránh.
Hắn nằm trên giường, nhìn khắp gian phòng, tại gian phòng này lần đầu tiên hắn bị Khúc Thiên Hồng tra tấn, lăng nhục, không thể tưởng được bản thân lại trở về cái nơi ác mộng này. Bản thân giờ lại quay về nơi này, không có võ công, kết quả là lại chỉ có thể mặc người xâm lược, mặc người vũ nhục.
Cứ suy nghĩ như thế Trầm Tĩnh Chu cũng không phát hiện trời đã tắt nắng, hắn chỉ cảm thấy một trận đau đớn rất nhỏ, theo lòng bàn chân truyền đến, không lâu sau liền chậm rãi di chuyển lên trên, đến hai chân, tiếp theo là
bụng, tiếp theo nữa là ngực, hai tay, đầu, toàn thân đều đau đớn không chịu nổi. Đau đớn này giống như có sinh mệnh vậy, càng lúc càng lớn, càng ngày càng bén nhọn. Hắn liều mạng nắm chặt cái gối, cắn răng yên lặng chịu đựng, chỉ hy vọng đau đớn sẽ nhanh chóng lui xuống.
Ngoài cửa sổ sắc trời không còn rõ nữa, không lâu sau đã trở nên tối đen giống như tâm tình Trầm Tĩnh Chu lúc này.
Ngày kế tiếp đối với Trầm Tĩnh Chu mà nói đơn giản là một cơn ác mộng. Cả ngày có hơn phân nửa thời gian hắn bị loại đau đớn kỳ dị này kịch liệt tra tấn, khăng khăng không hé một lời, hắn muốn bản thân chịu đau tới chết. Đau đớn vừa mới chậm rãi ngừng lại, chờ hắn chậm rãi lấy lại chút hơi sức đã bắt đầu nổi lên. Trong ngày đau suốt bảy tám canh giờ, hai ba canh giờ còn lại là lo lắng đề phòng, chờ những cơn đau đớn lớn hơn kéo tới. Tư vị này so với chí tử tê rần càng thêm gian nan.
Một tiểu đồng tử đem đồ ăn tới, càng canh giữ một bên, tựa hồ nhất định phải chờ hắn ăn mới bằng lòng đi. Trầm Tĩnh Chu nhất thời phát bực, căn bản không nhìn tới đồ ăn. Đồng tử cũng không lên tiếng, tiến đến uy đồ ăn cho hắn. Trầm Tĩnh Chu không thể tránh được đành phải chậm rãi nuốt xuống. Mạnh mẽ uy
một trận, đồng tử đem đồ ăn dọn đi, chỉ một lúc sau lại bưng nước ấm tiến vào giúp hắn lau tay lau mặt.
Ăn cơm xong không bao lâu, đau đớn lại bắt đầu kéo tới, Trầm Tĩnh Chu phải quay về trên giường một lần nữa, cắn gối, ở trên giường quằn quại lăn qua lăn lại. Lần này đau cũng thật kịch liệt, ước chừng đau khoảng hai canh giờ, đợi cho đau đớn có chút đi xuống thì đã là sẩm tối, tiểu đồng tử lại tiến vào uy hắn ăn cơm, lần này Trầm Tĩnh Chu cũng không thêm kháng cự, thật sự là nửa phần khí lực cũng không có. Uy cơm xong, tiểu đồng tử nhìn hắn toàn thân ướt đẫm mồ hôi liền giúp hắn thay bộ quần áo.
Sau khi tiểu đồng tử rời khỏi, Trầm Tĩnh Chu quay về giường nằm, trong đầu gần như trống rỗng, lý trí của hắn bị đau đớn tra tấn lợi hại còn sót lại chỉ là một chút ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy cà đời chưa từng có một ngày gian nan như vậy. Nếu việ này là có người muốn tra tấn mình, vậy tâm địa người này không nói cũng biết là một kẻ ngoan độc... Người ngoan độc như vậy thật không hổ là ma giáo giáo chủ. Viên đan dược màu đỏ kia thật sự là......
Trầm Tĩnh Chu đã đau suốt ba bốn canh giờ.
Đau đớn làm cho người ta thống khổ rốt cục dần dần đi xuống.
Hắn nằm ở trên giường nghỉ ngơi, bỗng nhiên một tiểu đồng tử đi đến, nói: “Giáo chủ mời ngươi qua gặp.” thấy Trầm Tĩnh Chu không thèm để ý tới, tiểu đồng tử còn nói thêm: “Giáo chủ lường trước Trầm công tử hơn phân nửa là không dám đi.” Trầm Tĩnh Chu nghe vậy lập tức mặc quần áo đứng lên, theo tiểu đồng tử đi ra ngoài.
Vừa tới một tòa tiểu kiều, đồng tử liền khoanh tay đứng lại, nói: “Giáo chủ ở chỗ này, thỉnh Trầm công tử tự mình qua.” Trầm Tĩnh Chu khẽ gật đầu, đi lên cầu.
Qua cầu chỉ thấy một cái ao sen, bên cạnh có một mái đình, một người mặc quần áo màu lục nhạt đang ngồi ở đó, đúng là Khúc Thiên Hồng.
Y không có quay đầu lại, ánh mắt chỉ nhìn ao sen, trên ao có gió thổi qua khiến áo vạt áo y nhẹ nhàng phiêu động. Trầm Tĩnh Chu đứng ở bên cạnh y, mặc không lên tiếng, sắc mặt lạnh như băng.
Khúc Thiên Hồng ngồi ở trên thạch đắng*, cũng không nhìn Trầm Tĩnh Chu, nói: “Ngươi thật sự hận ta như vậy?” Trầm Tĩnh Chu nói: “Muốn ta không hận ngươi, trừ phi ta chết. Đến chết cũng sẽ không buông tha ngươi.” Khúc Thiên Hồng nghe xong những lời này, đứng lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn Trầm Tĩnh Chu, nói: “Không biết có một ngày nào đó ngươi cầu
ta cùng ngươi một đêm xuân không nhỉ?” Trầm Tĩnh Chu giận dữ khiến mặt đỏ hồng, qua nửa ngày chỉ nói một câu: “Nằm mơ.” rồi xoay người bước đi, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm: “Đêm nay chúng ta có thể thử xem.” Trầm Tĩnh Chu nghe xong lời này, cắn răng bước càng nhanh, trong lòng phẫn nộ thật sự tới cực điểm.
* ghế đá
Chạng vạng hôm nay, đồng tử lại giúp hắn lau toàn thân, rồi lui ra ngoài. Hắn lẳng lặng nằm trên giường, chỉ có khi ở đây hắn mới có thể nhớ lại phong cảnh Trầm viên, trong vườn hoa có lẽ đã nở...
Trong khi đang mơ mơ màng màng, Trầm Tĩnh Chu cảm thấy được mình giống như đã trở về Trầm viên, đứng bên trong hoa viên, thấy đủ loại hoa màu sắc rực rỡ lúc ẩn lúc hiện, trước mắt một công tử thiếu niên tuyệt mỹ bỗng nhiên đi tới, mà mình thì giống như mất hồn ngơ ngác nhìn y, công tử đó nói: “Ta thích ngươi. Ta không muốn rời xa ngươi nữa.” Nói xong đem hắn ôm lấy. Bỗng nhiên hoa viên kia biến mất, mình đi vào bên trong một phòng ngủ hoa mỹ, công tử tuấn mỹ kia chậm rãi cởϊ áσ rồi thắt lưng của hắn... Mà bản thân hắn, lần đầu tiên cảm thấy hết sức nóng ruột, hận đôi tay kia không thể giúp hắn nhanh chóng thoát khỏi trói buộc của y phục, rất muốn nam tử kia ôm chặt lấy mình. Trong lòng hắn mơ hồ biết rằng không thích hợp, nhưng dần dần loại du͙© vọиɠ này càng ngày càng lợi hại, quả thực tới nỗi không thể khống chế. Hắn ép buộc bản thân tập trung ý chí mở mắt, chỉ thấy một đôi mắt như mộng ảo đang nhìn mình. Hắn nghĩ, chẳng lẽ bản thân vẫn còn mơ vẫn chưa tỉnh lại sao?
Người kia ngồi ở bên giường hắn, nguyên lai không phải mộng, người này nhìn sao có chút quen mặt, Trầm Tĩnh Chu nhìn thấy y nhếch miệng cười, trong đầu điện quang chợt lóe, lập tức hiểu được.
Lần này tỉnh táo lại, du͙© vọиɠ nhất thời tiêu thất hơn phân nửa. Hắn ở trong lòng ngàn vạn lần nguyền rủa kẻ đê tiện trước mắt. Bản thân nhất định là ăn nhầm xuân dược, nếu không sẽ không xuất hiện giấc mơ dị thường này. Lúc này hắn không còn biện pháp nào khác là giữ bản thân thanh tỉnh mới không làm ra những chuyện khiến bản thân hổ thẹn.
Khúc Thiên Hồng nhìn Trầm Tĩnh Chu, vẻ mặt cũng không chút gì là đắc ý, y chậm rãi y cúi người y xuống, đem Trầm Tĩnh Chu ôm y trong ngực, nói: “Đêm nay muốn ta cùng ngươi hay không?” Trầm Tĩnh Chu nghe thanh âm ôn nhu, lại hấp dẫn, nhịn không được mặt đỏ tai hồng. Hắn không dám nhìn Khúc Thiên Hồng, biết rõ mình hiện tại tâm trí cực kỳ khác thường, căn bản không dám suy nghĩ nhiều.
Khúc Thiên Hồng lại hỏi: ” Hiện tại ngươi còn có thể tiếp tục chịu đựng sao?” Trầm Tĩnh Chu thầm mắng to y vô sỉ, rồi lại cảm thấy nói không ra, cảm giác Khúc Thiên Hồng dính sát vào nhau thân thể mình, thở ra nhiệt khí làm cho lỗ tai hắn ngứa ngáy, rốt cuộc giữ không được, đưa tay ôm cổ Khúc Thiên Hồng, hôn đi xuống, Khúc Thiên Hồng cũng là nhiệt tình đáp lại, đầu lưỡi hai người gắt gao quấn lấy nhau. Thân thể cũng càng dán càng chặt, đều khó kìm lòng nổi.
Khúc Thiên Hồng một bên cùng hắn hôn sâu, một bên đưa bàn tay tiến tới y khấu, kết tử trên người Trầm Tĩnh Chu từng chiếc, từng chiếc tháo ra, đưa tay qua lại vuốt ve trên người hắn. Hai người hô hấp càng ngày càng nặng nề, Khúc Thiên Hồng nằm ở trên người hắn, bắt đầu thoát quần áo còn sót lại trên người hắn, một bên nhẹ nhàng nói: “Ta hiện tại sẽ... ngươi, được không?” Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy người mình như bị lửa thiêu, nhiệt tình như lửa, trong mắt đều là hơi nước, một mảng sương mù mênh mông, chỉ nhìn thấy ảo giác kiều diễm, lại nghe thấy những lời ôn nhu hấp dẫn, cả người đều thần sắc câu nhân, nói: “Ta...... rất thích ngươi. Ta cũng muốn ngươi.” Trên mặt Khúc Thiên Hồng cũng là một mảnh ửng hồng, Trầm Tĩnh Chu thần chí vẫn không rõ, hàm hàm hồ hồ nói: “Ta thật sự rất thích ngươi, cả ngày nghĩ tới ngươi.” Khúc Thiên Hồng lại tiếp tục hôn sâu.
Đợi đến khi hai người đều lõa thể *** Trầm Tĩnh Chu càng tăng lên, hắn đã hoàn toàn mê loạn, nhắm mắt lại mơ hồ nói: “Ôm chặt ta, cầu ngươi ôm chặt ta.” Khúc Thiên Hồng quả nhiên ôm chặt lấy hắn, vuốt ve lưng hắn. Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy dị thường thoải mái, nhẹ nhàng rêи ɾỉ. Đến lúc này *** của Khúc Thiên Hồng cũng tăng vọt, hai tay chậm rãi vuốt ve, không bao lâu lại gắt gao ôm lấy hắn. Hai người ở trên giường quấn quýt không thôi.
Khúc Thiên Hồng đầu tiên vuốt ve
bụng hắn, lưng hắn, tiếp theo đem du͙© vọиɠ của y hướng nơi riêng tư của Trầm Tĩnh Chu đĩnh nhập. Trầm Tĩnh Chu hơi hơi rêи ɾỉ, dù đau đớn nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái. Mơ mơ hồ hồ cảm thấy được một loại khát vọng của bản thân được thỏa mãn, tuy rằng vẫn có đau đớn, nhưng có thể chịu được, mà kɧoáı ©ảʍ khó hiểu cũng làm cho hắn cất tiếng rêи ɾỉ càng lúc càng lớn.
Khúc Thiên Hồng ở trong thân thể Trầm Tĩnh Chu trừu cắm, ý thức Trầm Tĩnh Chu hỗn loạn, hắn một bên rêи ɾỉ hô đau, một bên lại cầu Khúc Thiên Hồng tiến vào sâu hơn, còn vô tình nắm tay Khúc Thiên Hồng vuốt ve trên thân thể hắn. Khúc Thiên Hồng nghe được tiếng rêи ɾỉ cực kỳ khıêυ khí©h, cũng ý loạn tình mê, không thể tự kiềm chế. Trầm Tĩnh Chu ôm chặt
y, ánh mắt mê loạn, hai người triền miên
ước chừng một canh giờ, rốt cục ngừng lại, cũng không tách ra, gắt gao ôm lấy nhau.
Cũng không biết qua bao lâu, Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy ý thức bản thân dần dần ở khôi phục, cảnh trước mắt càng ngày càng thấy rõ, hắn mà lại cùng một người gắt gao ôm nhau. Hắn liều mạng tập trung *** thần, chỉ thấy người nọ đang nhìn mình, không khỏi ngẩn ngơ nửa ngày mới phản ứng lại, nguyên lai người hắn đang ôm là kẻ hắn không bao giờ muốn nhìn thấy nữa, Khúc Thiên Hồng. Mà hiện tại hai người đều không mặc quần áo.
Một khi đã thanh tỉnh, chuyện vừa rồi cũng chậm chậm hiện lên. Đúng rồi, hẳn là hắn đã ăn cái dược vật gì khiến suy nghĩ của hắn trở nên khác thường, sau đó......
Trầm Tĩnh Chu nghĩ đến đây, đẩy mạnh Khúc Thiên Hồng ngồi dậy, lại lấy xuống nhất kiện y phục ở trược mặt mình. Hắn liều mạng lắc đầu cũng không có cách nào đuổi đi hình ảnh hắn chủ động hôn ma đầu này, giống một kẻ cực kỳ *** đãng ở dưới thân y rêи ɾỉ cầu hoan...... Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy mình đã không mặt mũi nào gặp người khác.
Khúc Thiên Hồng cũng ngồi dậy, đem nhất kiện y phục khoác lên người Trầm Tĩnh Chu ôm lấy hắn. Trầm Tĩnh Chu mạnh mẽ giãy ra, Khúc Thiên Hồng thấp giọng nói: “Vừa rồi ngươi đã nói cái gì, ngươi còn nhớ rõ không?” thấy Trầm Tĩnh Chu trầm mặc không lên tiếng, liền nói tiếp: “Ngươi vừa rồi nói, ngươi thích ta.” Một câu này vừa nói ra, Trầm Tĩnh Chu hô lớn: “Không cần nói nữa!! Ngươi rõ ràng là cho thuộc hạ của ngươi thả xuân dược trong đồ ăn cùa ta, ngươi là tiểu nhân đê tiện vô sỉ!” Khúc Thiên Hồng nói: “Ta cũng không có bỏ xuân dược, là bản thân ngươi dục hỏa đốt người.” Trầm Tĩnh Chu thấy hắn nói chuyện quá mức vô liêm sỉ, không nhiều lời, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.
Bỗng nhiên một trận đau đớn quen thuộc kéo tới, Trầm Tĩnh Chu kêu thảm một tiếng quỳ xuống đất. Khúc Thiên Hồng thấy thế, vội vàng đi xuống, ôm hắn trở lại trên giường, Trầm Tĩnh Chu tính phản kháng, nhưng không có khí lực.
Từ đêm Trầm Tĩnh Chu chủ động cầu hoan này trở đi, hắn với Khúc Thiên Hồng càng thêm lãnh đạm, thông thường cả ngày cũng không nói một câu, Khúc Thiên Hồng tựa hồ cũng để ý.
Trầm Tĩnh Chu ngủ yên ở trong phòng, bên dòng suối cạnh cửa sồ lại có hai người ngồi. Một người tuổi đã cao, một đầu bạc trắng, chính là một trong nhật nguyệt *** tam công của Tuyết y giáo Lãnh Nguyệt công, người còn lại mặc một thân tố đạm y thường, là Khúc Thiên Hồng, đôi mắt y sáng như thu thủy, nhìn thanh sơn xa xa, không nói bất cứ điều gì, tựa hồ xem đến ngây ngốc.
Qua nửa ngày, Lãnh Nguyệt nói: “Giáo chủ, thuộc hạ có một chuyện muốn người nói rõ......” Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Mời nói.” Lãnh Nguyệt nói: “Giáo chủ, thiên dương thần của người luyện thế nào?” Khúc Thiên Hồng nhíu mày nói: “Tiến triển không lớn, tựa hồ càng ngày càng chậm.” Lãnh Nguyệt nói: “Thuộc hạ đã làm chuyện đại nghịch bất đạo, lừa gạt
giáo chủ.” Khúc Thiên Hồng nao nao, nhìn Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt nói: ” Thiên dương thần công của giáo chủ là do giáo chủ đời trước, Long giáo chủ trước khi quy thiên dặn dò, muốn giáo chủ luyện thành võ công. Nhưng võ công này có một chỗ kỳ quái, chỉ có thân đồng nam mới có thể luyện thành. Tuyết y giáo giáo chủ, cũng không cho phép cùng nữ tử tiếp xúc, giáo quy này được truyền qua nhiều thế hệ. Mỗi vị giáo chủ cho đến lúc qua đời đều là thân đồng nam, cho nên Long giáo chủ nghĩ đó là điều đương nhiên không đặc biệt dặn dò người. Nhưng bí mật này thuộc hạ cũng biết đến. Đây cũng là sơ xuất duy nhất trong cuộc đời Long giáo chủ.”
“Nhưng vì sao Long giáo chủ lại không luyện môn võ công này? Nguyên nhân, thuộc hạ cũng hiểu rõ, môn võ công này luyện càng lâu, kinh mạch càng chịu nhiều tổn thương, về sau người luyện võ công này sẽ thường xuyên ho khan, khạc ra máu, từng huyệt vị đều đau đớn không gì sánh nổi.”
“Long giáo chủ làm như vậy, cũng không phải do người muốn hại giáo chủ, mà là người tự nhận bàn thân mình thiên tư hữu hạn, vị tất luyện thành*. Nhưng giáo chủ từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm*, là kỳ tài hiếm có, hơn nữa người thủy chung kiên trì cho rằng, sự nguy hại của môn võ công cũng không lớn như trong truyền thuyết, mà uy lực của nó lại cũng không gì sánh kịp. Người hy vọng giáo chủ trở thành giáo chủ tuyệt thế vô địch. Nhưng thời điểm giáo chủ bắt đầu luyện môn võ công Long giáo chủ đã tạ thế, đương nhiên cũng sẽ không nhìn thấy tình hình giáo chủ khi luyện tập sẽ như thế nào.”
* chỗ này có thể hiểu là Long giáo chủ nghĩ mình không được thông minh cho lắm nên không luyện được cũng là chuyện thường
* chỗ này không giải thích chắc ai cũng hiểu mà ha, là thiên tài bẩm sinh khác với người thường
“Thuộc hạ khi đó đã phát hiện giáo chủ bắt đầu khạc ra máu, lúc ấy giáo chủ mới luyện môn võ công này không quá ba tháng. Trong lòng thuộc hạ thường xuyên run sợ, cảm thấy được môn võ công này nguy hại quá lớn. Cho nên ta do dự, chỉ hy vọng giáo chủ không luyện tiếp nữa, rồi lại không biết mở miệng như thế nào.”
“Ngày ấy Lăng Phong trở về, trong lúc vô ý cùng ta nói chuyện, y quen biết
một vị Trầm gia công tử ở Giang Nam, vị Trầm công tử kia tuy rằng không có võ công, nhưng tay trái đã ba điểm đỏ. Hẳn nhiên là đã nếm qua kì ngọc, cỏ linh chi. Loại cỏ này thập phần khó cầu, sau khi dùng thể chất liền khác hẳn với thường nhân. Đối người luyện võ, lại có chứa nhiều kỳ diệu. Lăng Phong còn nói, tuy rằng Trầm gia ở sau lưng là đại ân giúp đỡ rất nhiều bang phái trong chốn võ lâm, nhưng cũng chỉ là một đại phú gia mà thôi, không thể làm nên hành động gì lớn lao. Thuộc hạ nghe y nói, tuy rằng y cùng Trầm công tử kia mới gặp mặt một lần, nhưng tựa hồ đã coi người kia là bằng hữu, ngụ ý là hy vọng có thể không khiến Trầm gia khó xử.”
“Lăng Phong tâm địa thiện lương, mà thuộc hạ cũng biết giáo chủ quyết không ra tay đối với một kẻ chỉ là một đại phú nhân gia bình thường, không môn không phái. Lúc ấy trấn an y vài câu. Nhưng sau đó thuộc hại bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý.” Nói tới đây, ngữ thanh phát run, không dám nói tiếp.
Khúc Thiên Hồng nhìn thấy núi non xa xa, nhẹ giọng nói: “Vì thế ngươi liền nói với ta, nếu cùng thiếu niên đã nếm qua kì ngọc, cỏ linh chi mập hợp, hơn nữa mỗi ngày uống một ly máu của hắn, võ công sẽ tiến bộ rất nhanh. Mà ngươi cũng hiểu, thứ nhất ngươi ở trong bản giáo đức cao vọng trọng, là người mà Long giáo chủ xem như huynh đệ, ta luôn luôn đối với ngươi rất tin tưởng, không nghi ngờ. Thứ hai ta vì luyện võ cho tới bây giờ luôn liều lĩnh. Ngươi cũng liền thuận theo, không thẳng thắn can gián, nhưng lại âm thầm làm trái không nói cho ai, hơn nữa tiên trảm hậu tấu, làm ta không thể đổi ý. Hiện tại ta nếu không còn là thân đồng nam, thiên dương thần công không bao giờ... có thể luyện nữa.”
Lãnh Nguyệt trên đầu mồ hôi lạnh thánh thót rơi xuống, nói: “Ta lừa gạt giáo chủ, không dám sống tiếp, thỉnh giáo chủ ban tử.”
Khúc Thiên Hồng chậm rãi lắc đầu nói: ” Lúc ta luyện kia võ công này, đã mơ hồ cảm thấy được nó nguy hại quá nhiều, nhưng ta lúc ấy một lòng muốn luyện thành, cái gì cũng không nghĩ nhiều, ngươi một lòng lo cho ta, ta sẽ không trách tội ngươi.”
Lãnh Nguyệt trong lòng kích động, quỳ rạp xuống đất, nói: “Đa tạ giáo chủ!”
Khúc Thiên Hồng nâng y dậy, hòa nhã nói: “Ngươi đối Long giáo chủ cùng ta trung thành và tận tâm, ta cũng không phải không phân biệt thị phi, ngươi yên tâm.” Lãnh Nguyệt trong lòng cảm động, đôi mắt hàm lệ.
Qua một lúc sau, Lãnh Nguyệt cảm xúc dần dần bình phục, nói: “Thế nhưng sau khi uống máu Trầm Tĩnh Chu, võ công đích thật là có tăng tiến, luyện một ngày võ công có thể thắng người khác luyện mấy năm. Tuy rằng thiên dương thần công không thể luyện nữa, nhưng nếu giáo chủ luyện những loại võ công khác thì không có gì phải e ngại cả. Thuộc hạ không rõ giáo chủ vì sao lại không có......”
Khúc Thiên Hồng nói: “Ta không đành lòng uống máu hắn.” Lãnh Nguyệt nói: “Giáo chủ trạch tâm nhân hậu, nhưng tuy Trầm Tĩnh Chu nửa phần võ công cũng không biết, lại vẫn như cũ trăm phương ngàn kế muốn đẩy giáo chủ vào chỗ chết.” Khúc Thiên Hồng cũng không trả lời, qua một lúc, nói: “Hắn muốn hại ta, cũng là đương nhiên, ta chưa từng có trách tội quá hắn. Ta suy nghĩ thấy việc này thật sự có chút kỳ quái.” Lãnh Nguyệt biến sắc, nói: “Hay là trong đó có ẩn tình?” Khúc Thiên Hồng gật đầu nói: “Hắn trúng một loại độc quỷ dị đáng sợ, bên trong vài loại độc tính xen lẫn với nhau, kịch độc vô cùng, rõ ràng là muốn đưa người vào chỗ chết. Với bản tính của vị Trầm công tử cả ngày không bước chân ra khỏi cửa này mà nói, hắn cũng không thể cùng kỳ nhân kết giao, hơn phân nửa chính là nhất thời hồ đồ, bị mê hoặc mà thôi. Chẳng qua là phía sau chuyện này có chút bí ẩn, ta hiện tại cũng chỉ là ở giữa phỏng đoán.” Lãnh Nguyệt thấy y không muôn nói tiếp, đành nói: “Trầm Tĩnh Chu trên người trúng chi độc, thật sự quá mức cổ quái, thiên tâm hoàn hồn đan cũng chỉ tạm thời áp chế độc tính, giáo chủ còn có biện pháp khác sao?” Khúc Thiên Hồng không đáp, ánh mắt bỗng nhiên nhìn phía tiểu kiều bên kia.
Bên kia một người quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm giáo chủ, Thiên Phong Đường chủ cầu kiến.”
Trầm Tĩnh Chu tuy rằng đối Khúc Thiên Hồng không chút nào phản ứng, lại phát hiện thân thể của mình chậm rãi nổi lên biến hóa.
Trước kia hắn đối với việc ngủ cùng Khúc Thiên Hồng thì cực kỳ chán ghét, hiện tại khi hắn một mình nằm trên giường, trong đầu không tự chủ được sẽ hiện lên hình ảnh y, có đôi khi bụng hắn sẽ có một cỗ nhiệt lưu xuất hiện, thậm chí ngay cả hạ thân hình như cũng đứng lên.
Hắn không biết đây là vì cái gì, từ trước đến nay chưa từng có, hiện tại lại càng ngày càng rõ ràng.
Có khi hắn nghĩ có phải là Khúc Thiên Hồng hạ độc trong đồ ăn hàng ngày của hắn hay không, nhưng khi nghĩ kỹ lại lại thấy không cần thiết, nếu y muốn cùng ngủ căn bản không cần phiền toái như thế, dù sao mình cũng không thể chống cự. Mà kỳ quái chính là, cái loại đau đớn này tra tấn mình ngày này qua ngày khác nhưng cũng không phát tác thường xuyên. Cho dù ngẫu nhiên có phát tác, cũng không phải không thể chịu được như trước kia. Cái loại đau đớn này bỗng nhiên càng ngày càng nhẹ nhưng đau đớn lại không giống như hoàn toàn giảm bớt mà giống như bị cái gì mạnh mẽ áp chế không phát tác được. Mặc kệ như thế nào, Trầm Tĩnh Chu cũng không muốn nghĩ nhiều, dù sao thân thể cũng không đau đến chết đi sống lại.
Thời điểm du͙© vọиɠ khó nhịn, hắn thậm chí hy vọng Khúc Thiên Hồng lại đây cùng mình ngủ chung, nhưng cuối cùng một chút lý trí còn sót lại, nhớ tới y dùng đủ loại lăng nhục với mình, một phen nghiến răng nghiến lợi đem du͙© vọиɠ mạnh mẽ áp chế.
Đêm hôm nay, hắn đang nằm trên giường, vốn ban đêm không khí trong lành, mát mẻ, Trầm Tĩnh Chu lại cảm thấy khô nóng không chịu nổi. Hắn nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra hỉnh ảnh mỹ lệ, lúc thì thấy Khúc Thiên Hồng lại đây ôm lấy mình, lúc lại thấy y hướng mình nói lời yêu thương...... Trầm Tĩnh Chu thống khổ tới cực điểm, liều mạng đấm cái niệm giường, miệng hàm hàm hồ hồ, bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì.
Bỗng nhiên cảm giác được một người ôm lấy mình, tiếp theo đem mình quay lại đối mặt
với y, Trầm Tĩnh Chu tập trung nhìn, đúng là Khúc Thiên Hồng, trong lòng không biết là tư vị gì, hình dáng mình chật vật như vậy rõ ràng đều đã bị hắn nhìn thấy hết, thật sự xấu hổ vô cùng.
Ánh mắt Khúc Thiên Hồng nhìn hắn, ôn nhu nói: “Ta đến qua đêm cùng ngươi.” Trầm Tĩnh Chu trước kia nếu nghe được y nói như vậy, nhất định lại mắng hắn vô sỉ hạ lưu, nhưng giờ phút này nghe câu này, hắn cũng không biết vì sao lại không thể phản bác.
Khúc Thiên Hồng chậm rãi để Trầm Tĩnh Chu nằm xuống giường, thoát y phục của hắn, Trầm Tĩnh Chu trong lòng mặc dù cảm thấy nhục nhã, nhưng lúc này lý trí của hắn đã bị dục niệm bóp nghẹt, thật sự là bé nhỏ không đáng kể.Tayphải hắn đặt ở trên cổ Khúc Thiên Hồng, tay trái hắn hướng thân người kia sờ soạng qua lại, tuy run run rẩy rẩy nhưng là muốn đi cởi bỏ y phục của Khúc Thiên Hồng, rõ ràng là chủ động cầu hoan.
Lúc này đây Khúc Thiên Hồng cũng không nói điều gì chế giễu hắn chỉ thấp giọng an ủi: “Ngươi trấn định một chút.” Trầm Tĩnh Chu thấy y nói như vậy, cũng biết bản thân dị thường tới cực điểm, trên mặt ửng đỏ, cánh tay ở trên cổ Khúc Thiên Hồng nhanh chóng hạ xuống. Khúc Thiên Hồng nói: “Ngươi ôm ta. Đừng sợ.” nói xong vuốt ve vuốt ve ngực Trầm Tĩnh Chu. Trầm Tĩnh Chu nhịn không được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Khúc Thiên Hồng không ngừng an ủi, tách ra hai chân run rẩy của Trầm Tĩnh Chu, đem vật cứng rắn của mình đi vào, Trầm Tĩnh Chu thấp giọng hô đau, Khúc Thiên Hồng liền ngừng lại, rút ra một chút, một lát sau, thấy hai hàng lông mày của Trầm Tĩnh Chu giãn ra, liền chậm rãi sáp nhập. Trầm Tĩnh Chu lại là hô nhỏ một tiếng, nhưng lúc này Khúc Thiên Hồng không có đi ra, thân thể y nghiêng về phía trước, nâng hai chân Trầm Tĩnh Chu, ở trong hậu huyệt Trầm Tĩnh Chu cấp trừu hoãn sáp*, Trầm Tĩnh Chu cũng rêи ɾỉ liên tục.
* cấp trừu hoãn sáp: theo ta chém gió thì nó có nghĩa là nhanh chóng đi ra mà chậm rãi đi vô á
o//////o
Hai người mây mưa một thời gian dài, Trầm Tĩnh Chu dần dần thanh tỉnh, hắn thở dài, cũng không tái đối Khúc Thiên Hồng chửi ầm lên, miễn cưỡng khởi động thân thể vô lực, khoác lên nhất kiện y phục.
Khúc Thiên Hồng thấy hắn mặc dù không nói lời nào, nhưng thần sắc ảm đạm, đầu cũng thấp, đoán được tâm sự của hắn, thanh âm ôn hoà nói: “Không cần buồn bã như vậy, không có gì phải xấu hổ.”
Trầm Tĩnh Chu nghe y nói như vậy, ngẩng đầu lên, lại thủy chung không dám nhìn vào mắt Khúc Thiên Hồng. Qua nửa ngày, bỗng nhiên có đủ dũng khí, nói: “Ta hiểu được.”
Khúc Thiên Hồng hỏi: “Ngươi hiểu được cái gì?”
Trên mặt Trầm Tĩnh Chu tràn đầy vẻ ảm đạm, thấp giọng nói: “Ta hiện tại càng ngày càng... thấp hèn, trong lòng...... trong lòng thầm nghĩ làm cái loại sự tình này. Còn có, ta tuy rằng rất muốn làm cái loại sự tình này, nhưng ta cũng không muốn cùng nữ tử, ta chỉ muốn cùng......” Khúc Thiên Hồng nghe hắn nói không muốn cùng nữ tử hoan hảo, nao nao, không nói gì, Trầm Tĩnh Chu ánh mắt đỏ lên: “Ta sẽ không lừa mình dối người, ta là thực tủy tri vị*, thấp hèn vô cùng, ngươi từng đối ta như vậy, ta cũng từng muốn hại chết ngươi, tuy không thành. Là lão thiên gia không giúp ta, trách không được người khác đều nói người tốt mệnh không dài, ác nhân sống ngàn năm. Ta cũng không muốn tính toán gì nữa. Chúng ta từ nay về sau hai người không ai thiếu nợ ai. Ngươi thả ta, ta coi như chưa từng biết ngươi.”
* thực tủy tri vị: không hiểu lắm, có lẽ là làm nhiều riết ghiền nhỉ
Khúc Thiên Hồng thấy hắn rơi lệ, sắc mặt thống khổ cực kỳ, liền giúp hắn mặc quần áo, nói: “Ngươi căn bản không phải tự nguyện thấp hèn, cũng không phải thực tủy tri vị, ngươi sở dĩ như vậy, là bởi vì trúng độc.”
Trầm Tĩnh Chu nghe xong lời này, kinh ngạc nhìn Khúc Thiên Hồng, thấy thần sắc y không phải đang nói giỡn càng kinh ngạc.