Về tới khách ***, Khúc Thiên Hồng đổi lại y phục, khen ngợi không ngừng Trầm Tĩnh Chu, lúc đầu Trầm Tĩnh Chu liên tục từ chối, khiêm tốn không nhận, nhưng cuối cùng vẫn là tâm tính thiếu niên, nghe y khen ngợi mình nhiều như thế không khỏi có chút đắc ý. Khúc Thiên Hồng đột nhiên cười hỏi: “Hôm nay Trầm công tử hoàn toàn không e ngại, ở trước nhiều người như vậy mà ca ngợi ý trung nhân của mình, bản thân ta cũng rất muốn biết, người nọ là ai?” Trầm Tĩnh Chu không nghĩ tới y sẽ hỏi mình vấn đề như thế, mặt đỏ lên, suy nghĩ một lúc, đành phải nói: “Ngươi chẳng phải luôn tuân thủ lễ tiết sao! Chuyện riêng như thế này sao có thể tùy tiện hỏi chứ? Sao còn có phong thái quân tử nữa chứ?” Khúc Thiên Hồng nghe hắn nói vậy, liền nhanh chóng tự nhận lỗi mới khiến sắc mặt Trầm Tĩnh Chu mới thu lại nét giận dữ.
(Ta không thể phân biệt được khi nào thì anh Chu giận dữ, khi nào thì ảnh xấu hổ.:|)
Hai người tắm rửa xong, sắc trời đã tối, Khúc Thiên Hồng liền ôm Trầm Tĩnh Chu lên giường mình hoan hảo, Trầm Tĩnh Chu chỉ giãy dụa vài cái, biết phản kháng vô dụng, đành phải mặc cho tên họ Khúc kia muốn làm gì thì làm. Khúc Thiên Hồng đốt nến lên, Trầm Tĩnh Chu lại muốn thổi tắt nến, nhưng không động tay được. Khúc Thiên Hồng trước cởi y phục của Trầm Tĩnh Chu, đến khi y cởi y phục dưới hạ thân cho hắn thì mơ hồ thấy tay Trầm Tĩnh Chu hình như di chuyển một chút. Trong lòng Khúc Thiên Hồng động tình không thôi, liền không đi lưu tâm đem toàn bộ y phục dưới hạ thân Trầm Tĩnh Chu cởi ra không sót một mảnh, ôm hắn vào trong ngực, hôn xuống, nhưng lại thấy trên mặt mát lạnh.
Khúc Thiên Hồng lấy làm kinh hãi, lấy tay lau đi thì thấy trên tay toàn là màu đen của mực, khi nhìn Trầm Tĩnh Chu thấy hắn đang giơ bút lông, trên thần sắc trên mặt cũng rất kinh ngạc hình như cũng không hiểu vì sao mình có thể dễ dàng đắc thủ như vậy. Khúc Thiên Hồng nói: “Ngươi sao lại nghịch ngợm như thế? Sao còn có phong thái quân tử nữa chứ?” Trầm Tĩnh Chu vẫn giơ cao cây bút, trong miệng nói: “Không phải ta!” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Ta biết không phải là ngươi, là do chính ta đυ.ng tới.” Nói xong đoạt lấy cây bút, vẽ vài nét trên mặt Trầm Tĩnh Chu, Trầm Tĩnh Chu lớn tiếng kêu thảm thiết, lúc này mới hối hận không ngừng.
Một lúc sau từ trong phòng truyền ra tiếng rêи ɾỉ vừa giống như thống khổ lại vừa giống như vui thích, mơ hồ còn có tiếng cầu xin tha thứ. Những âm thanh phát ra trong đêm tĩnh lặng, thật sự là cực kỳ liêu nhân. May là lúc này đã khuya, trên hành lang không có ai qua lại.
Hôm sau hai người lên ngựa đi tiếp, thấy nước xanh gió mát, hoa rơi lưu luyến, đã là cảnh sắc GiangNam. Mưa phùn khiến hành trình bị trì hoãn lại khiến lòng người vui vẻ thoải mái. Nhưng gần đây Trầm Tĩnh Chu thường hay nghĩ tới chuyện gì đó mà than nhẹ, Khúc Thiên Hồng cũng tựa hồ cũng có tâm sự.
Đêm nay trong khách *** hai người dừng chân, Trầm Tĩnh Chu nhìn cây nến trắng đến xuất thần, chỉ thấy lửa cháy không ngừng, mỉm cười nói: “Không biết có chuyện vui gì.” Khúc Thiên Hồng thấy hắn tuy trên mặt tươi cười, nhưng sâu bên trong dường như lại có một nỗi buồn bị đè nén, cười nói: “Ngươi và ta mỗi ngày cùng ở một chỗ với nhau, đó chính là chuyện vui.” Trầm Tĩnh Chu thở dài, đột nhiên nói: “Độc trên người ta cũng đã giải rồi… Qua mấy ngày cũng phải về rồi.”
Khúc Thiên Hồng nhìn Trầm Tĩnh Chu, đột nhiên yên lặng ôm hắn vào lòng, Trầm Tĩnh Chu đỏ mặt, nhưng không giãy giụa, nói: “Hành động như thế này không phải quá mực hoang đường sao.” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Những chuyện ta và ngươi đã làm, hình như không chỉ có mỗi như vầy thôi đâu? Còn có gì mà đỏ mặt chứ?” Trầm Tĩnh Chu ngượng ngùng mở miệng nói: “Ta nghĩ nên đi ngủ rồi. Ngươi buông ta ra đi.” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Ngươi có bản lãnh, tự mình thoát khỏi ta đi.” Trầm Tĩnh Chu biết chính mình dù luyện võ công vài chục năm, cũng không có khả năng thoát khỏi y, thấy tay y khoanh lại trước ngực mình liền cúi đầu cắn mạnh một cái, Khúc Thiên Hồng lại càng hoảng sợ, nói: “Ngươi là chó mới sinh sao? Thường thích cắn người?” Trầm Tĩnh Chu nói: “Là người cắn chó.” Khúc Thiên Hồng đột nhiên đem Trầm Tĩnh Chu áp đảo trên giường, Trầm Tĩnh Chu lại càng hoảng sợ, nói: “Ta không phải chủ tâm cắn ngươi…” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Nguyên lai Trầm công tử không cẩn thận cắn người hả, thật là kỳ sự rồi. Chuyện ta muốn làm, cũng không phải có chủ tâm.” Nói rồi lấy chăn trùm lên người Trầm Tĩnh Chu, chính mình cũng chui vào, tiếp theo là diệt trừ quần áo của hai người.
Trên người Trầm Tĩnh Chu không có y phục, vội vàng lấy chăn mền quấn, thấy Khúc Thiên Hồng
ở trên người mình, đầu gối không khỏi từng đợt nhũn ra, Khúc Thiên Hồng thấp giọng nói: “Ta thật sự rất muốn cùng ngươi thân thiết. Ngươi không nói gì, ta coi như ngươi đáp ứng rồi.” Trầm Tĩnh Chu không nói gì, ít khi nào Khúc Thiên Hồng chủ động yêu cầu cùng mình thân thiết, tuy nói độc trên người hắn đã giải, nhưng lời cự tuyệt hắn thật sự nói không nên lời.
Chỉ một lúc sau, Khúc Thiên Hồng đã chậm rãi ra vào hậu huyệt của Trầm Tĩnh Chu, Trầm Tĩnh Chu bị đặt ở dưới thân, miễn cưỡng đem chăn mền quấn lấy hai người, cảm thấy hai chân mình tách ra, bị tùy ý Khúc Thiên Hồng muốn gì thì lấy, trong lòng vẫn có ý nghĩ bị khuất nhục, liền nhắm mắt lại.
Trầm Tĩnh Chu cảm thấy không biết vì sao đêm nay Khúc Thiên Hồng lại nhiệt tình như lửa, hai người một phen mây mưa trôi qua, Khúc Thiên Hồng đột nhiên cười hỏi: “Ta và ngươi thân thiết nhiều lần như vậy rồi, sao lần nào ngươi cũng xấu hổ như vậy?” Trầm Tĩnh Chu thấp giọng nói: “Ta chưa bao giờ ở trên ngươi…” Khúc Thiên Hồng đỏ mặt, tựa hồ muốn nói cái gì, suy nghĩ một chút, cũng không nói nữa, chỉ chậm rãi tiến nhập thân thể Trầm Tĩnh Chu. Trầm Tĩnh Chu đỏ mặt, nghĩ muốn đẩy Khúc Thiên Hồng ra, Khúc Thiên Hồng ôm chặt hắn, thấp giọng nói: “Ngươi không thích sao?” Trầm Tĩnh Chu vừa muốn gật đầu, vừa muốn lắc đầu, do dự rồi một lúc mới, nói: “Mỗi lần ta đều đau đến mức không nói nên lời.” Mặt Khúc Thiên Hồng hồng đến không thể hồng hơn được nữa, thấp giọng nói: “Ngươi không biết, đây là bởi vì…” thấy thân thể Trầm Tĩnh Chu căng thẳng giống như một mộc đầu nhân, đành phải thấp giọng nói: “Ngươi cứ thẹn thùng như vậy, khiến bây giờ ta không có cách nào dừng lại. Ngươi nhẫn nại nhẫn nại. Đêm nay hảo hảo phóng túng một lần, đã không còn gì để xấu hổ nữa rồi.”
Trầm Tĩnh Chu nghe y nói như thế, không tự chủ được run rẩy một chút. Khúc Thiên Hồng đem du͙© vọиɠ của mình rút ra từ thân thể hắn, xốc lên chăn mền, ôm lấy Trầm Tĩnh Chu. Thân thể xích͙ ɭõa của hai người kề sát cùng một chỗ, Khúc Thiên Hồng càng kéo hai chân Trầm Tĩnh Chu lớn hơn nữa, hai tay y vuốt ve chơi đùa hai cánh mông cùng chỗ giữa hai chân Trầm Tĩnh Chu, vừa ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói lời tâm tình, Trầm Tĩnh Chu xấu hổ không dám ngẩng đầu, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại giả bộ không nghe thấy, Lúc trước khi hắn cùng Khúc Thiên Hồng thân thiết, luôn trầm mặc ít nói, không chút e thẹn, nhưng thái độ lúc này thật khác thường, nhiệt tình vô cùng.
Khúc Thiên Hồng khiến hắn nằm sấp xuống, vuốt ve hai chân hắn, nói: “Mở rộng ra một chút, không nên qua một hồi ngươi lại kêu đau.” Trầm Tĩnh Chu thấp giọng mắng: “Vô sỉ.” Khúc Thiên Hồng thấp giọng nói: “Ngươi không nên oan uổng ta.” Trầm Tĩnh Chu không rõ y nói có ý gì, Khúc Thiên Hồng đem hai chân Trầm Tĩnh Chu kéo ta, đem du͙© vọиɠ bản thân xuyên vào, nói: “Có đau không?” Trầm Tĩnh Chu sắc mặt trắng bệch, nói cũng nói không nên lời, Khúc Thiên Hồng không ngừng hôn môi hắn, hai tay dùng sức, vuốt ve cánh hoa mông của Trầm Tĩnh Chu. Trầm Tĩnh Chu không nhịn được phát ra một tiếng rêи ɾỉ, lúc này Khúc Thiên Hồng từ từ chuyển động. Trầm Tĩnh Chu tay chân vô lực, chỉ có cầu khẩn, Khúc Thiên Hồng từng đợt xuyên vào, đột nhiên cúi người xuống, hôn lên thân thể Trầm Tĩnh Chu, Trầm Tĩnh Chu đưa tay muốn đẩy y ra, nhưng lại bị ngăn chặn, lúc này liền cảm thấy một lực mạnh từ dưới đâm xuyên qua, bản thân đã tới rồi cực hạn.
Hai người gắt gao mập hợp cùng một chỗ, qua một lúc, Khúc Thiên Hồng đem du͙© vọиɠ rút ra, ở trước hậu huyệt Trầm Tĩnh Chu cọ xát một trận, rồi lại tiếp tục đâm vào. Trầm Tĩnh Chu dưới thân y không nhịn được rêи ɾỉ, nức nở nói: “Ngươi bình thường nói chuyện ôn nhu như vậy, tại sao đến lúc này lại thô bạo như thế này?” Trên đầu Khúc Thiên Hồng đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, mặt cũng hồng đến mức không thể hồng hơn nữa, thấp giọng nói: “Chính ngươi đem chân mở ra, làm cho ta hảo hảo cùng ngươi thân thiết, tất nhiên không thống khổ rồi. Ngươi càng phản kháng, ta càng muốn cùng ngươi thân thiết vô hưu vô chỉ*.” Trầm Tĩnh Chu thấy y nói như vậy, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, hạ thể thật sự rất khó chịu, bất đắc dĩ nói: “Cầu ngươi nhanh lên một chút, ta đau quá…” Khúc Thiên Hồng nhẹ giọng an ủi, thắt lưng dùng sức, xuyên vào rất nhanh. Trầm Tĩnh Chu rêи ɾỉ không thôi, tới cuối cùng, ngay cả khí lực kêu lên cũng không còn. Về sau hắn cố gắng né tránh, nhưng dù thế nào cũng tránh không được, chỉ cảm từ thấy hạ thể truyền đến từng trận đau đớn, trước ngực lại bị vuốt ve, trước mắt một mảnh mơ hồ, cũng nói không nên lời cầu xin tha thứ, chỉ có thể để mặc thanh âm rêи ɾỉ phát ra khiến kẻ khác nghe thấy cũng phải thẹn thùng.
Qua một lúc sau nhận ra chuyện này hình như không có cơ may kết thúc, đành cố gắng run rẩy vươn tay đặt lên lưng Khúc Thiên Hồng, hy vọng như vậy có thể đẩy y ra một chút, nhưng khi cánh tay vừa chạm vào lưng thì hắn cảm thấy lực đạo càng lúc càng lớn, không nhịn được cất lên thanh âm ai thán: “Ta sẽ bị ngươi hại chết … Cầu ngươi buông tha
ta…” Khúc Thiên Hồng mồ hôi từng giọt chảy xuống, rơi trên tấm ngực xích͙ ɭõa của Trầm Tĩnh Chu, răng cắn môi, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn trương, thấp giọng hỏi: “Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào… Ta không biết đến tột cùng phải đối với ngươi như thế nào mới tốt… Tái nhẫn nại…” Một bên nhẹ giọng thở dốc, một bên đem Trầm Tĩnh Chu nhẹ nhàng đè xuống, đem hai chân hắn mở ra lớn hơn nữa, hạ thân mạnh mẽ xuyên vào, lại vừa cúi người xuống hôn hai vai cùng cổ và ngực Trầm Tĩnh Chu. Trên người Trầm Tĩnh Chu nhất thời bị hôn tạo thành rất nhiều ấn ký màu đỏ, Trầm Tĩnh Chu lại rêи ɾỉ, nói: “Không nên… Ngươi muốn ta chết ngay trên giường đúng không… Ngươi muốn hại chết ta…” Khúc Thiên Hồng hôn xuống bờ môi hắn, càng hôn càng sâu, cảm thấy loại nhiệt tình này giống như ngọn lửa thiêu đốt, không có cách nào khắc chế chính mình.
*vô hưu vô chỉ: không ngừng không chấm dứt
Không biết qua bao lâu, Khúc Thiên Hồng rốt cục chậm rãi ngừng lại.
Trầm Tĩnh Chu nhắm mắt lại, cái gì cũng không nói, Khúc Thiên Hồng vô luận nói cái gì, hắn tựa hồ không nghe thấy, trở mình đem mặt chôn vào trong gối.
Trong lòng Khúc Thiên Hồng cực kỳ áy náy, quay sang tự vấn bản thân tại sao không chịu khắc chế, thấy thái độ phía bên kia thấy thường, liền ôm lấy Trầm Tĩnh Chu thấp giọng an ủi, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, đành phải nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, thấp giọng nói không ít xin lỗi cùng yêu thương, thấy Trầm Tĩnh Chu vẫn như cũ úp mặt vào gối, muốn trêu đùa hắn một chút, liền đưa tay luồn vào trong gối nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn. Nhưng chỉ vuốt ve được một hai cái, Khúc Thiên Hồng đã ngây dại, cảm thấy tay mình ướŧ áŧ, rõ ràng Trầm Tĩnh Chu đang khóc.
Khúc Thiên Hồng chậm rãi đưa tay đặt ở trên vai Trầm Tĩnh Chu, thấp giọng nói: “Ngươi tha thứ cho ta. Lúc nãy không có chủ tâm làm như vậy.” Trầm Tĩnh Chu vẫn không nói gì, nhưng chỗ ướt trên gối càng lúc càng lớn.
Khúc Thiên Hồng không thèm nhắc lại, chỉ ôm lấy hắn không ngừng vuốt ve, đột nhiên thở dài, nói: “Nguyên lai ngươi chán ghét ta như vậy.” Trầm Tĩnh Chu nghe xong lời này, đột nhiên xoay người lại, thấp giọng hỏi: “Ta có thể hỏi ngươi một việc hay không?” Khúc Thiên Hồng thấy khi Trầm Tĩnh Chu nói những lời này, trên mặt còn có lệ ngân, trong lòng cũng loáng thoáng đoán được nguyên nhân, chỉ là khó mà nói ra. Hơn nữa trong lòng mình so với hắn cũng chưa chắc đã dễ chịu hơn, liền mỉm cười nói: “Hỏi cái gì, ngươi nói.”
Trầm Tĩnh Chu hơi do dự, nhẹ giọng nói: “Ngươi có thích người nào hay không?” Khúc Thiên Hồng chậm rãi nắm tay Trầm Tĩnh Chu, đang định nói gì, Trầm Tĩnh Chu đột nhiên giống như phải bỏng, rút tay về, xoay người lại, nói: “Ta thật sự rất mệt mỏi, ta nghĩ nên ngủ đi thôi.” Khúc Thiên Hồng thở dài, nói: “Ta biết tại sao ngươi khó chịu.” Trầm Tĩnh Chu đột nhiên cả giận nói: “Ta có chuyện gì khó chịu? Ta về đến nhà, từ nay về sau những chuyện trên giang hồ với ta không quan hệ, ta sẽ thoải mái biết bao nhiêu.” Những lời này chưa nói xong, trong giọng nói dường như có chút nghẹn ngào.
Khúc Thiên Hồng trầm mặc rồi một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Ta, nếu thật sự muốn làm chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm. Ta muốn mang ngươi đặt ở bên người ta, một ngày cũng không xa rời nhau, nhưng ngươi không muốn, ta không thể miễn cưỡng ngươi. Ta cũng không muốn làm khó ngươi.” Trầm Tĩnh Chu muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn ngào nói không nên lời, Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Một tháng sau, ta, muốn gặp lại ngươi, có được hay không? Muốn cự tuyệt ta phải nhanh lên.” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu, không nói gì, nước mắt không ngừng chảy ra.
Sáng sớm hôm sau Khúc Thiên Hồng tỉnh dậy, phát hiện có một tay nhẹ nhàng vuốt ve từng hút một trên người mình, cái vuốt ve này cực kỳ êm ái, mang theo e lệ. Tựa hồ sợ bản thân bị phát hiện đã tỉnh giấc, liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say, tùy ý cái tay kia chậm rãi sờ lên cổ, trước ngực, trên lưng… Cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào, vừa khổ sở. Tiếp theo hai phiến môi ấm áp nhẹ nhàng đặt trên môi y, một nụ hôn tựa như chuồn chuồn chạm nước. Mặc dù Khúc Thiên Hồng vẫn đang nhắm mắt, nhưng trái tim lại đập từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ, không thể khống chế.
Hai người cỡi ngựa suốt một ngày, rốt cục tới Vân Yến hồ. Hai người xuống ngựa, chậm rãi đi dọc theo bên hồ.
Trong lòng Trầm Tĩnh Chu phiền muộn vô cùng, không thể làm gì khác hơn là liều mạng suy nghĩ đến chuyện khi mình ngay lập tức sẽ về đến nhà, cùng cha mẹ gặp lại, không biết vui mừng đến mức nào, nhưng mặc kệ hắn cố gắng suy nghĩ đến những chuyện cao hứng ra sao, trong lòng vẫn vẫn có một đám mây đen xua hoài không đi, một câu cũng nói không nên lời, chỉ sợ một mở miệng thanh âm sẽ trở nên nghẹn ngào. Nếu ở trước mặt y rơi lệ, sợ rằng không chỉ
y muốn cười nhạo mình, ngay cả chính hắn cũng sẽ xem thường bản thân.
Khúc Thiên Hồng thấy Trầm Tĩnh Chu vẫn không dám nhìn mình, cũng không nói nhiều, liền mỉm cười nói: “Có người phải cùng người trong lòng tạm chia tay, khó chịu nói cũng nói không nên lời.” Trầm Tĩnh Chu nghe xong, mặt trướng, đỏ bừng, nói: “Ngươi ít nói hưu nói vượn! Ta có người trong lòng lúc nào? Ta khó chịu chỗ nào chứ?” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Ta nói có người, cũng không nói ngươi, ngươi gấp gáp như vậy, chẳng lẽ có tật giật mình?” Trầm Tĩnh Chu vừa xấu hổ vừa vội, lại không biết giải thích như thế nào, quay đầu đi, nhưng nước mắt lại chảy ra, rơi xuống chỗ đất ẩm ven hồ. Hắn giận y hết lần này tới lần khác chỉ muốn trêu chọc hắn, lại càng hận không thể tìm thấy một cái lỗ mà chui xuống.
Trầm Tĩnh Chu dùng tay áo lau nhẹ hai mắt, liều mạng đè xuống thanh âm run rẩy, nói: “Đưa đến đây được rồi.” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Cũng được. Nơi này cũng rất gần nhà ngươi.” Nước mắt Trầm Tĩnh Chu lại muốn chảy ra, Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Không cần khổ sở như vậy, một tháng sau ta sẽ tới thăm ngươi.” Trầm Tĩnh Chu gật đầu. Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Khó trách Lăng Phong nói ngươi sợ nhất ly biệt, hắn từng cùng ta nói qua, mỗi lần cùng ngươi ly biệt đều khiến người ta có cảm giác giống sinh ly tử biệt vậy. Hắn cũng không có cách nào trấn an ngươi.” Trầm Tĩnh Chu nghe xong lời này, rốt cục bật cười, nhưng trên mặt là lệ ngân chưa khô, Khúc Thiên Hồng cười nói: “Bộ dang này của ngươi, may mà chỉ có ta nhìn thấy. Nếu để người khác nhìn thấy, còn đâu là thể diện nữa.” Trầm Tĩnh Chu nhìn y một cái, lại không dám nhìn lâu. Khúc Thiên Hồng đột nhiên ôm lấy Trầm Tĩnh Chu, nhẹ
nhàng hôn trên gương mặt hắn, nói: “Một tháng thật sự quá dài. Ngươi còn có ta tới an ủi ngươi, người nào tới an ủi ta?” Trầm Tĩnh Chu vốn đã ngừng khóc, lúc này lại cảm thấy sống mũi cay cay. Hắn chậm rãi đẩy Khúc Thiên Hồng ra, nói: “Nơi này mặc dù tích tĩnh, người lui tới cũng không í, không nên như vậy.” Khúc Thiên Hồng nói: “Ý của ngươi là, nếu tới nơi không có người lui tới thì có thể như thế rồi?” Trầm Tĩnh Chu mặt đỏ lên, nói: “Ta phải đi rồi.” Khúc Thiên Hồng lại hôn môi hắn thêm cái nữa mới buông hắn ra.
Trầm Tĩnh Chu vội vàng chạy về phía trước, không dám quay đầu lại, Khúc Thiên Hồng nhìn theo bóng lựng hắn hồi lâu vẫn không nhúc nhích. Cặp mắt như mộng ảo cũng bị che lấp bởi một tầng lệ vụ*.
*lệ vụ: nước mắt, sương khói
Ngày đó Trầm Tĩnh Chu trở lại Trầm viên, gặp cha mẹ. Trầm lão gia cùng phu nhân trong lòng không biết là vui hay buồn, hai đôi hai mắt đẫm lệ nhìn Trầm Tĩnh Chu, nhưng một câu cũng nói không nên lời. Thanh Thư đầu tiên là kêu to cười to, một lúc sau chạy về phòng khóc lớn. Trầm Tĩnh Chu an ủi không được, đành phải kéo từ trong phòng đem hắn kéo ra. Thanh Thư đột nhiên đánh lên người Trầm Tĩnh Chu hai cái, khóc ròng nói: “Lần trước đã cùng người nói, muốn bước chân vào giang hồ cũng phải nói với trong nhà một tiếng, người lại một đi không từ giã, làm hại lão gia phu nhân…” Nói tới đây, lại khóc rống lên.
Trầm Tĩnh Chu khuyên hồi lâu, mới làm cho Thanh Thư an tĩnh lại, lại thấy cha mẹ mái tóc hoa râm, già yếu không ít, trong lòng cũng chua xót. Hắn đã nhiều ngày không về Trầm viên, lúc này cảm thấy như đã cách xa cả đời người, ở trong nhà đông xem một chút tây ngó một tẹo, cảm thấy vừa quen thuộc vừa mới lạ, trong lòng cảm xúc ngổn ngang trăm mối, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đêm nay Trầm lão gia cố ý mở nhà tiệc rượu, trong bữa tiệc Trầm Tĩnh Chu nói chút sự tình đã xảy ra, sợ cha mẹ sợ hãi, nên đã che giấu phần lớn câu chuyện, cũng bất đắc dĩ phải nói dối một ít. Trước đó, khi Trầm Tĩnh Chu còn trong hành trình cũng viết vài ba phong thư gửi về nhà, chỉ nói cùng bằng hữu trên giang hồ du ngoạn bên ngoài, nhờ Khúc Thiên Hồng nghĩ biện pháp sai người đưa đến trong nhà, lúc này hỏi tới, quả nhiên đã nhận được, vì vậy trong lòng Trầm lão gia cùng phu nhân tuy nhớ mong, nhưng cũng không quá lo lắng, lúc này nghe con mình nói tới những chuyện đã trải qua trên giang hồ, tuy hời hợt, nhưng cũng biết nó đã chịu khổ không ít, nghe xong không ngừng lau lệ. Trầm Tĩnh Chu đành phải tiếp tục an ủi. Trầm lão gia nói: “Mỗi lần ngươi đều nói, cùng bằng hữu trên giang hồ ra ngoài. Ngươi cũng đã lớn, ta cũng không muốn lại trách cứ ngươi, chỉ là lần này ngươi đi thật sự quá dài, ta cũng từng mời mấy người bằng hữu trên giang hồ giúp ta điều tra ngươi ở nơi nào, nói cũng kỳ quái, những vị bằng hữu này nếu không biết, thì cũng lộ vẻ mặt sợ hãi, một câu cũng không dám nhiều lời… Nói tóm lại, cũng không biết chuyện gì xảy ra, đúng là không hề có tin tức.” Trầm Tĩnh Chu thấy cha mẹ lúc này nói chuyện bình thường, nhưng không biết lúc ấy có bao nhiêu vất vả, lo lắng. Hai mắt lại nóng lên.
Chuyện phiếm một hồi, Trầm Tĩnh Chu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trong lòng do dự rốt cuộc có nên nói hay không, lại nghĩ việc này sớm muộn cũng phải cho cha mẹ biết, lập tức quyết tâm đem chuyện mình không thể sinh con từ từ nói ra. Tất nhiên là không nói thật toàn bộ, chỉ nói bị người hạ độc, sau đó ngẫu nhiên gặp được thần y, độc tuy rằng đã giải nhưng hậu quả là không thể sinh con. Trầm lão gia cùng phu nhân nghe thế không ngừng lau lệ. Trầm Tĩnh Chu cũng rơi lệ nói: “Cha, nương, hài nhi đã như thế này, cũng không đành lòng hại cô nương nhà người ta, hài nhi đã chuẩn bị sống một mình, không kết hôn. Về phần hương khói Trầm gia, hài nhi định lúc về già sẽ nhận nuôi một, hai người con.”
Trầm lão gia cùng phu nhân thấy con duy nhất của mình gặp nhiều khổ nạn như vậy, đau lòng không thôi, lại nghe nói con mình đã không thể sinh con, tuy trong lòng khổ sở, nhưng cũng biết chuyện này đã không thể tránh được, may mắn là tính mạng được bảo toàn, lông tóc vô thương, con mình đã nói như thế cũng không phải không có biện pháp. Huống chi con mình cũng đã lớn, rất nhiều chuyện, cũng không tái miễn cưỡng, lập tức Trầm lão gia cũng rơi lệ nói: “Ngươi hôm nay bình an trở về, ta đã phải vô cùng cảm tạ thiên địa rồi, Trầm gia chúng ta cũng không phải là thế đại quan gia với những lễ nghi rườm rà, loạn thất bát tao. Trầm gia chúng ta cũng không để ý, ngươi cũng biết năm đó đại phu nói nương ngươi thân thể suy yếu, chỉ có thể sinh một người con, khi nương ngươi mang thai, đại phu lại tới chẩn mạch, nói thai này là nữ nhi, nương ngươi khổ công khuyên ta nạp thϊếp, để tránh tuyệt hậu, bị ta mắng mới thông suốt, ta nói, dù chỉ có một nữ nhi, cũng là hài tử của ta, nếu nạp thϊếp, trong nhà sẽ sinh ra bao nhiêu sự tình. Ta không không phải là một kẻ đọc sách cổ hủ, từ lúc thiếu niên ta đã biết, chỉ cần mình có cuộc sống hài lòng như ý là được. Cho nên việc này, ngươi cũng không nên để ở trong lòng, ngươi chịu nhiều khổ cực như vậy, ta là cha ngươi chỉ tâm tâm niệm niệm mong ngươi không chịu một chút ủy khuất nào, hơn nữa những năm sắp tới, cha cũng không thể chuyện gì cũng thay ngươi tác chủ được, ngươi thấy làm như thế nào cho phải thì cứ việc làm. Con trai ta lớn lên tuấn tú, tâm địa lại thiện lương, có mấy người có được phúc khí như ta chứ? Mà mà có một lão cha khoan dung, nhân ái, rộng lượng, hiểu biết, anh tuấn tiêu sái như ta, mới có thể sinh ra một đứa con như vậy đó.” Trầm Tĩnh Chu nghe xong lời này, trong lòng cảm kích khó tả, lúc này rời tiệc quỳ gối lạy tạ, Trầm lão gia vội vàng đưa tay ra đỡ, Trầm lão phu nhân cũng vừa khóc vừa cười, mặc dù trong lòng vẫn còn đau lòng, buồn bã nhưng cũng hiểu được vô tận vui mừng. Trầm lão gia
vốn là một người thông đạt, việc này từ nay về sau không nhắc tới nữa.
Ở nhà mấy ngày, nhưng *** thần Trầm Tĩnh Chu bần thần không yên.
Hắn đọc sách cũng không thấy hứng thú, cơm ăn cũng không biết vị, có đôi khi ngủ buổi tối tay không tự chủ đưa ra, nhưng phía trước chỉ là một khoảng không, có đôi khi tưởng rằng có người ôm mình ngủ nhưng khi tỉnh lại phát hiện chỉ là lầm tưởng, lúc đó sẽ không thể ngủ lại, trơ mắt ngồi một hồi, sau đó đơn giản đốt đèn đọc sách. Nhưng là đọc sách cũng thấy chán đến chết, đành phải lên giường nằm, nhìn cây ngoài cửa sổ cùng một vầng trăng tàn đọng lại trên trời, tiếng sáo của hồng lâu vẫn như cũ lạnh lẽo thê lương, chỉ là lúc này nghe được, trong lòng đã là một tư vị khác.
Nhiền đêm, Trầm Tĩnh Chu thật vất vả mới ngủ được, nhưng lại mộng thấy lúc cùng người kia ly biệt, trong mộng mình cũng liều mạng nhẫn xuống không khóc, khi tỉnh lại cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Tuy hắn không thể hiện ra cuộc sống hàng ngày nhưng trong lòng hắn có rất nhiều rất nhiều chuyện không muốn nghĩ tới.
Hôm nay hắn ở hậu viện thưởng hoa, trong lòng lại không tự chủ được mà nhớ tới rồi một người, đang lúc xuất thần, chợt nhận thấy phía sau có tiếng di chuyển, lập tức quay đầu lại thì lấy làm kinh hãi, bản thân cũng không biết người này là ai.
Người nọ tuy tuổi đã cao, nhưng tướng mạo anh tuấn, *** thần quắc thước, đôi mắt lại càng lấp lánh hữu thần, chính là nhân vật mà khi Trầm Tĩnh Chu còn ở trong Tuyết y giáo đã từng gặp qua một lần. Trầm Tĩnh Chu nhớ kỹ thanh thanh sở sở, đây là một trong Nhật Nguyệt Tinh tam công một trong Lãnh Nguyệt công. Nhưng lão nhân gia tìm đến hắn làm gì? Nghĩ đến người kia, trong lòng không khỏi giật mình, chẳng lẽ là người kia muốn hắn tới?
Lãnh Nguyệt nhìn hắn, hai người yên lặng đối mặt, chậm rãi nói: “Trầm công tử, vô sự không đăng tam bảo điện. Ta lần này tới, chỉ là vì muốn nói cho ngươi biết một ít sự tình mà ngươi không biết.” Trầm Tĩnh Chu trong lòng giật mình, yên lặng chờ lão nhân gia nói tiếp.
Lãnh Nguyệt thở dài, nói: “Trầm công tử có biết tại sao giáo chủ muốn mời ngươi vào Tuyết y cung của hắn?” Trầm Tĩnh Chu im lặng lắc đầu, Lãnh Nguyệt cầm lấy tay trái hắn, chỉ vào ba điểm đỏ nói: “Chính là vì vậy. Trầm công tử ngươi từng ăn qua kỳ ngọc trên núi, cỏ linh chi, mà giáo chủ đang
luyện thiên dương thần công, nếu cùng ngươi mập hợp, võ công sẽ tăng tiến rất nhanh.” Trầm Tĩnh Chu nghe xong lời này, cơ hồ không thể đứng thẳng, qua hồi lâu, mới nói: “Nói đến như thế, tựu chung ta cũng chỉ là một kẻ…” nhưng nói không được, trong ***g ngực huyết khí bốc lên, nhưng không có nửa giọt nước mắt.
Lãnh Nguyệt nói: “Bây giờ giáo chủ thần công đã thành, lại cảm thấy áy náy với ngươi, một lòng muốn giữ ngươi ở bên người, mang ngươi đi tìm thần y, nhưng nếu để ngươi tưởng rằng giáo chủ đối với ngươi có ý nghĩ gì khác, không khỏi…” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu nói: “Ngươi yên tâm. Ta cũng không suy nghĩ nhiều.” Lãnh Nguyệt nguyên bản tưởng rằng hắn sẽ khóc nháo một phen, không nghĩ tới hắn quyết tuyệt như thế, quả là vượt ngoài dự đoán, lại nói tiếp: “Tuy hiện giờ giáo chủ đối với Trầm công tử còn có ý thương tiếc, nhưng bên người hắn chưa bao giờ thiếu người thị tẩm. Ngay cả bây giờ, hàng đêm cũng đều có người thị tẩm. Trầm công tử hẳn sẽ không quan tâm chứ!” thấy Trầm Tĩnh Chu vẫn không nói gì, liền nói: “Lão hủ nói, Trầm công tử cứ từ từ suy nghĩ. Lão hủ xin cáo từ.” Trầm Tĩnh Chu nhẹ giọng nói: “Không tiễn.”