/43/. Tốc độ Tiêu Nham không bằng Jane, khi Jane muốn vươn tay tới tiếp nhận trang bị của Tiêu Nham, cậu lại cự tuyệt anh.
"Trang bị của tôi có thể tự mình mang." Nói xong, Tiêu Nham cũng không quay đầu lại mà đẩy nhanh cước bộ, ý đồ đuổi theo nhóm của Hein.
"Trung tá, ngài đây là điềm báo trước sẽ bị cự tuyệt đó!" Thiếu tá Michelle ái muội mỉm cười đi ngang qua người Jane.
Đi ra khỏi viện nghiên cứu, đã có mấy chiếc phi hành khí đậu chờ sẵn, động cơ còn đang vận hành, tạo nên từng trận gió xoáy. Tiêu Nham híp mắt, ẩn ẩn thấy một thân ảnh quen thuộc đúng trước một phi hành khí vẫy vẫy tay với bọn họ.
"Maya ——" Tiêu Nham vội vã chạy nhanh đến.
Maya buộc lại mái tóc dài mà mình luôn kiêu ngạo ra phía sau đầu, vài lọn tóc mỏng tung bay trong gió, trên môi hiện lên tia cười thật tươi.
"Anh cũng muốn đi theo chúng tôi sao?"
Maya lắc lắc đầu, "Đừng ngốc vậy chứ! Nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm cao như vậy, lấy trạng thái thân thể hiện tại của tôi mà đi quả thật chính là đi chịu chết. Hơn nữa được kỹ thuật binh cứu lần thứ hai, tôi sẽ làm mất hết thể diện của bộ đội đặc nhiệm mất."
Tiêu Nham nhất thời vẻ mặt đầy hắc tuyến, cho dù sử dụng tay chân giả, sức chiến đấu của Maya không biết cao hơn Tiêu Nham bao nhiêu lần, nếu tên này nói bản thân là tới đi chịu chết, như vậy tỷ lệ tồn tại của Tiêu Nham không phải là càng thấp hơn hay sao?
"Tôi đến, là vì tiễn cậu đó." Maya ra bộ anh em tốt mà ôm lấy vai Tiêu Nham, vừa lúc đó Hein lưu loát một bước bước vào khoang điều khiển, Liv và Mark cũng tiến vào theo. Chỉ mới hai ba giây, mà chỉ còn lại Tiêu Nham và Maya đứng ở bên ngoài phi hành khí.
Maya ôm Tiêu Nham một cái, dán sát vài bên tai cậu thập phần nghiêm túc nói, "Anh em tốt, nghe cho kỹ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu chỉ cần tin tưởng một người, nhất định phải là Đại tá Burton. Cho dù anh ấy hạ mệnh lệnh như thế nào với cậu, bất kể nhân tình cũng được hoặc là cậu cảm thấy bản thân căn bản không làm được cũng thế, cậu đều phải hết sức mà làm."
Tiêu Nham nhíu mày, buồn rầu trả lời, "Tôi biết."
"Rất tốt, đi đi." Khí lực của Maya vẫn lớn như trước, thoải mái đẩy Tiêu Nham vào phi hành khí.
Mark không thể chờ đợi được mà giúp Tiêu Nham thắt lại trang bị an toàn, ngay trong nháy mắt khi đóng cửa cabin lại, Maya gào to một tiếng, "Trở về cùng đi uống bia!"
Tiêu Nham làm ra thủ thế "Nhận được", phi hành khí liền cất cánh. Cậu hít vào một hơi, ngồi đối diện với cậu là Liv, bên cạnh là Mark, chỗ ngồi này giống y như đúc lần chấp hành nhiệm vụ trước.
"Này, tân binh, đã lâu không cùng cậu ra ngoài làm nhiệm vụ ha! Phải ngoan ngoãn nghe lời đừng chạy loạn lung tung, hiểu chưa?" Mark vươn ma trảo tới, xoa xoa đến mức đầu tóc Tiêu Nham lộn xộn như ổ chim.
Vừa rồi lúc Thiếu tá Michelle gọi mình là tân binh, người này còn nghĩa chính ngôn từ mà phản bác kìa.
Tiêu Nham thở ra một hơi, lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ lần này của mình rốt cục là cái gì còn chưa làm rõ ràng!
"Liv, chúng ta phải đi đâu?"
"Một huyệt động." Liv không chút lòng vòng, mà là trực tiếp nói thẳng, "Tiêu Nham, có nhớ số liệu phân tích báo cáo về Level 1 cậu đã từng đưa lên cấp trên không?"
"Nhớ."
Lần đó bọn họ lêи đỉиɦ một ngọn núi nham thạch, một con Level 1 bò lên đến đỉnh cư nhiên không có bộ đội đặc nhiệm nào chú ý tới, may mắn Hein phản ứng nhanh, nếu không Tiêu Nham đã chết. Cậu hoài nghi con Level 1 này là được tiến hành cải tạo gien, cũng biến hoài nghi của mình thành báo cáo nộp lên viện khoa học trung ương, chỉ là viện khoa học lại không đưa ra bất cứ bình luận nào về phần báo cáo này, Tiêu Nham còn tưởng rằng căn bản không có ai chú ý, nhưng hiện tại xem ra hình như không phải.
"Trung tướng Hervieu của viện khoa học trung ướng vô cùng xem trọng phần báo cáo này, phái bộ đội đặc nhiệm tiến hành điều tra, rốt cục tìm được huyệt động này, nó là căn cứ được tổ chức Sóng Triều bí mật xây dựng. Mà chúng ta cần phải làm chính là phá hủy căn cứ này, hơn nữa còn phải chiếm được toàn bộ số liệu nghiên cứu của bọn họ."
Tiêu Nham cúi đầu, hơi chau mày, nhiệm vụ này so với tưởng tượng của cậu còn hiểm ác hơn nhiều. Nếu đây là căn cứ tổ chức Sóng Triều dùng để nghiên cứu, sát thủ trong căn cứ tự nhiên không cần phải nói, chưa kể bọn họ còn chưa biết rốt cục tổ chức Sóng Triều nghiên cứu ra thứ quái vật gì. Hành động yên lặng không một tiếng động của Level 1 trước đó đã khiến Tiêu Nham cảm thấy lo lắng, mà trong căn cứ nghiên cứ này của Sóng Triều, tuyệt đối không chỉ có mỗi Level 1.
"Này! Tiêu Nham có chuyện muốn hỏi cậu cho rõ này!" Mark lớn tiếng cắt ngang Tiêu Nham trầm tư.
"Hả... Cái gì?" Tiêu Nham cảm thấy kỳ quái, thần kinh Mark luôn thẳng đến không thể thẳng hơn, anh ta cũng có vấn đề cần suy nghĩ sao?
"Cậu bị Jane Wallace giám thị một thời gian phải không? Tên kia có làm gì với cậu hay không vậy!"
Mark vừa lớn giọng hỏi lên, toàn thể bộ đội đặc nhiệm trong cabin đều quay đầu nhìn lại bên này.
"... Anh ta có thể làm gì tôi chứ?" Tiêu Nham trở nên xấu hổ, thanh danh bừa bãi của Jane Wallace thật sự làm phiền cậu.
"Đương nhiên là nói... tiểu cúc hoa của cậu rồi!" Mark hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn nói ra.
Không chỉ Liv, mà ngay cả những người khác cũng phá lên cười.
Mặt Tiêu Nham triệt để đỏ lên, "Tiểu cúc hoa của anh mới bị Jane Wallace đâm á!"
Mọi người cười đến càng khoa trương.
Vừa lúc đó, thiết bị liên lạc của Tiêu Nham rung lên, hình ảnh ba chiều bắn ra, là khuôn mặt tươi cười của Jane Wallace.
"Thân ái, cậu có khỏe không?"
Một tiếng "Thân ái" này khiến Tiêu Nham thật muốn nhảy xuống khỏi phi hành khí. Cậu thu liễm tinh thần, lạnh mặt trả lời: "Tôi rất khỏe, Trung tá, ngài không cần lo lắng. Gặp nhau tại điểm mục tiêu."
Nói xong, Tiêu Nham đã tắt đi thiết bị liên lạc. Mark dùng loại ánh mắt chất vấn nhìn cậu, những bộ đội đặc nhiệm khác thì cúi đầu nghẹn cười. Tiêu Nham tránh né tầm mắt của Mark, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trải qua vài giờ bay, bọn họ rốt cục tới được điểm mục tiêu.
Phi hành khí bay tới một dãy đá ở phía Nam Thái Bình Dường, Tiêu Nham nhìn xuyên qua cửa thủy tinh, trông thấy bên dưới kia là một huyệt động thật lớn, sâu thăm thẳm, căn nuốt hết thảy ánh sáng, chung quanh dâng lên cảm giác âm trầm khủng bố. Phi hành khí dừng lại bên cạnh huyệt động thật lớn kia, nhóm bộ đội đặc nhiệm rời khỏi phi hành khí, đến bên rìa huyệt động.
Tiêu Nham đứng ở nơi cách miệng huyệt động khoảng hai ba mét, hơi hơi kiễng chân, nhìn xuống bên dưới, ánh mắt như bị hút xuống, trong nháy mắt đó cảm giác không trọng lực khiến cậu sợ hãi.
"... Mọi người xác định... Tổ chức Sóng Triều xây dựng căn cứ nghiên cứu bên trong huyệt động này?"
Bỗng nhiên, một cỗ lực lượng mãnh liệt đẩy Tiêu Nham về phía trước, cậu sợ tới mức thiếu chút nữa thất thanh kêu to, nhưng khớp hàm lại siết chặt, ngay trong nháy mắt thiếu chút nữa cậu rơi xuống, lại bị mãnh liệt kéo trở về, người kia dùng sức ôm lấy cậu, cằm đặt trên vai cậu, hơi thở ấm áp khi nói chuyện phun bên tai cậu, "Thân ái, là tôi."
Tiêu Nham còn chưa kịp hoàn hồn, đến khi nhịp tim đập khôi phục bình tĩnh, cậu hận không thể đập nát đầu Jane Wallace.
"Trung tá Wallace! Anh cảm thấy đùa như vậy rất vui sao?"
"Cậu cảm thấy tôi ôm cậu an tâm không?" Jane cười hỏi ngược lại Tiêu Nham.
Mark cực kỳ bất mãn vọt lên, đè thấp thanh âm hung tợn nói, "Trung tá, chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ! Nếu ngài cảm thấy cần thiết giao lưu bất cứ loại tình cảm gì, phiền toái tìm ngày khác."
Trên môi Jane vẫn là tươi cười như cũ, chóp mũi khẽ cọ cọ vào vành tai Tiêu Nham, ánh mắt nhìn về phía Mark có chút nghiềm ngẫm.
"Trung tá Wallace, thỉnh anh buông ra." Tiêu Nham nhíu mày.
"Mark, đi thôi." Tiếng nói nam tính lạnh lùng vang lên, là Hein. Lưng Tiêu Nham theo bản năng hơi rụt lại.
"Vâng, thưa sếp!" Ngoài miệng đáp ứng như vậy, nhưng dưới chân Mark lại vẫn không nhúc nhích, như cũ trừng Jane.
Jane phát ra một tiếng cười khẽ, đột nhiên thoáng nhìn sang Hein Burton, hơi rũ mắt xuống, sát ý lạnh lẽo lan tràn trong không khí, tựa như muốn đông cứng cả hô hấp.
Tiêu Nham càng thêm dùng sức mà bắt đầu giãy dụa, gỡ cánh tay Jane ra, đương nhiên nếu không phải Jane nguyện ý buông cậu ra, lấy sức lực của cậu cũng chẳng thể tránh thoát được. Cậu nhìn về hướng Hein đang đứng cách đó không xa, người đàn ông này vừa vặn quay đầu nhìn lại.
Hein chia tiểu đội của mình làm hai nhóm, một nhóm cùng theo anh lẻn vào, một nhóm khác thì lưu lại phụ trách hỗ trợ. Mark kéo Tiêu Nham trở lại bên cạnh Hein, "Sếp! Tân binh cũng đi theo chúng ta xuống dưới hay sao?"
Tiêu Nham vốn tưởng rằng trong lòng đối phương, mình thuộc về loại phạm trù kéo chân thiên hạ, hẳn là sẽ bị ở lại ngoài động, nhưng không ngờ Hein lại lạnh giọng trả lời: "Cậu ấy ở bên ngoài huyệt động thì phân thích mẫu thế nào."
Mark sờ sờ cái mũi, vỗ vỗ vai Tiêu Nham nói: "Đừng lo lắng, đi theo sát chúng tôi! Tôi sẽ bảo vệ cậu!"
Trong lòng Tiêu Nham cười khổ, phía dưới có cái gì chẳng ai biết, ngay cả anh cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra, anh muốn bảo vệ tôi như thế nào?
Jane Wallace đã bố trí cho tiểu đội của mình xong, nhóm tiên phong đi tới bên cạnh huyệt động, lúc nào cũng có thể lẻn vào.
Hiện tại huyệt động đang là mùa khô, không cần lặn xuống nước cũng có thể tới cửa vào căn cứ của Sóng Triều.
Tiêu Nham thay trang phục tác chiến, đeo trang bị dưỡng khí lên. Loại trang bị này rất nhỏ, có thể duy trì hô hấp trong nước liên tục hai mươi bốn tiếng. Kết nối thiết bị liên kết đầu cuối của trang bị với đại não, trong đầu Tiêu Nham liền xuất hiện số liệu truyền đến từ căn cứ.
Jane vươn tay về phía Tiêu Nham, "Tôi mang cậu đi xuống."
Tiêu Nham còn chưa kịp suy nghĩ, một cánh tay khác đã vòng qua thắt lưng Tiêu Nham mà ôm chặt lấy cậu, một bước mãnh liệt nhảy vào trong mảnh hắc ám kia.
A —— A ——
Đáy lòng Tiêu Nham điên cuồng hét lên, cảm giác không trọng lực khi rơi đột ngột khiến trong đầu cậu trống rỗng, ánh sáng nhah chóng biến mất, trong mắt cậu ngoại trừ hắc ám, rốt cục đã không còn nhìn thấy những vật khác nữa.
Ngay tại thời điểm cậu cho rằng trận rơi xuống này vĩnh viễn không ngừng lại, cánh tay ôm lấy cậu đột nhiên buộc chặt, xu thế rơi xuống ngay lúc này ngừng lại. Tiêu Nham thậm chí không dám hô hấp, cậu còn không biết người mang theo cậu là ai.
Thân thể lơ lửng giữa không trung, cách hơn mười giây, Tiêu Nham mới bắt đầu hô hấp trở lại. Bên tai là thanh âm có thứ gì đó trượt xuống, hẳn là những bộ đội đặc nhiệm khác cũng đạt đến độ sâu như họ. Sự sợ hãi của Tiêu Nham lại tăng lên gấp đôi, chỉ cần người bên cạnh buông lỏng tay, cậu sẽ lập tức tan xương nát thịt.
Tiêu Nham nuốt nuốt nước bọt, thanh âm lạnh như băng lại trầm ổn vang lên bên tai cậu.
"Đeo kính quang lọc của cậu lên."
(Một loại kính dùng để nhìn trong bóng tối) Một khắc đó, trái tim sợ hãi của Tiêu Nham cuối cùng cũng bình phục trở lại. Là Hein Burton, người đàn ông này vẫn giống hệt như trước, kiêu ngạo đến mức không để cho người ta cự tuyệt.
"Kính quang lọc."
Tiêu Nham không có bất kỳ phản ứng nào, Hein lần thứ hai nhắc nhở cậu. Lúc này cậu mới bối rối mà nhớ tới kính quang lọc của mình còn đang giắt trên cánh tay trái, cậu sờ soạng tìm kiếm, bởi vì bị Hein mang theo, tay cậu buộc phải thỉnh thoảng cọ vào một bên thắt lưng của Hein, thật vất vả rốt cục tìm được mắt kính của mình, đeo kính lên nhanh chóng liên kết với thiết bị quang lọc, rốt cục, Tiêu Nham có thể nhìn thấy mọi thứ. Đây là lần đầu tiên cậu thông qua kính quang lọc nhìn Hein, rút đi toàn bộ màu sắc, chỉ còn lại hình dáng ngũ quan lúc ban đầu, tao nhã mà tràn ngập lực độ.
Khi Tiêu Nham nhìn Hein, Hein cũng đang cúi đầu nhìn cậu, đó là một loại nhìn chăm chú yên tĩnh đến mức không chút che dấu, hình như so với vực sâu dưới chân còn thâm thúy hơn.
Tư duy theo ánh mắt đối phương không ngừng dâng lên, gần như sắp rút đi toàn bộ ý thức cậu, mà một khắc đó Tiêu Nham mới phát hiện bản thân bất lịch sự, vội vàng quay đầu đi nơi khác, cậu hiện tại phải làm chính là xem xét hoàn cảnh trong động!
Vách tường bên trong hang trải qua dòng nước bào mòn tạo thành thạch nhũ, mặc dù không thể sờ bằng tay, nhưng Tiêu Nham cũng biết chúng rất trơn, căn bản không có điểm tựa để bám vào. Trên hang động toàn là vách đá này, có mấy lối vào, thoạt nhìn rất tự nhiên, nhưng Tiêu Nham biết, một trong số đó hẳn chính là cửa vào căn cứ nghiên cứu của tổ chức Sóng Triều. Chẳng qua... Rốt cục là cái nào mới được?
Mà trên vách đá, có một nhóm bộ đội đặc nhiệm đang treo mình chờ đợi mệnh lệnh. Liv và Mark ở ngay tại một nơi cách Hein không xa. Mà cách đó hơn mười mét, là Jane Wallace và tiểu đội của anh.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Nham cứ cảm thấy trên vách đá có thứ gì đó chậm rãi chuyển động, vô cùng cẩn thận, lại không che dấu được sát ý khiến người ta rợn da gà. Kính quang lọc khiến cho hình dáng của chúng càng thêm rõ ràng.
Hô hấp của Tiêu Nham trở nên dồn dập, số liệu phân tích của thiết bị đầu cuối cho cậu biết, đám người có hình thái động vật kia có đặc tính cơ bản của tang thi, đều là Level 1 được cải tạo gien, không đúng... Căn cứ theo số liệu biểu hiện, chúng nó phải được định nghĩa là Level 2.
Chúng nó đi ra từ những lối vào trên vách đá, bởi vì quá mức hưng phấn mà trên miệng không ngừng chảy ra thứ dịch dính dấp nào đó, tích táp dọc theo vách đá chảy xuôi xuống, Tiêu Nham chỉ cảm thấy một trận buồn nôn.
"Chốt khóa của cậu đâu." Thanh âm của Hein lần thứ hai vang lên, nháy mắt trấn an toàn bộ bất an của Tiêu Nham, nhưng Tiêu Nham biết đây chính là nhiệm vụ hung hiểm nhất cậu tham dự từ trước đến nay.
Tiêu Nham nhanh chóng rút chốt khóa ở phần eo ra, Hein chợt buông cánh tay, cảm giác rơi tự do ập tới, ngay tại thời điểm Tiêu Nham cho rằng Hein muốn ném mình xuống, đối phương đã một phen kéo lấy chốt khóa của Tiêu Nham, dùng nó móc vào trang phục tác chiến trên người mình.
Nuốt một ngụm nước bọt, Tiêu Nham thầm may mắn bản thân không hét to lên, nếu không nói không chừng Hein sẽ thật sự ném cậu xuống.
Nhóm bộ đội đặc nhiệm đã làm tốt việc chuẩn bị chiến đấu, mà những tang thi đó cũng đã mất đi tính nhẫn nại chờ đợi.
Con đầu tiên mãnh liệt nhảy lên, đánh về phía Thiếu tá Michelle. Michelle rút đao ra, mạnh mẽ lao ra, giữa không trung nhảy vọt một cái, lưỡi đao xẹt qua, tang thi kia phát ra một tiếng tru đau đớn, trên lưng bị cắt ra một đạo vết thương thật sâu, nó bám vào một vách đá, hơi run rẩy thân mình, miệng vết thương trên lưng lập tức khép lại.
Trong lòng Tiêu Nham đột nhiên lạnh lẽo, một kích vừa rồi của Michelle tàn nhẫn mà hữu lực, nhưng không tạo thành thương tổn trí mạng cho tang thi kia, đám tang thi này cường độ phục hồi cơ bắp quả nhiên cao hơn Level 1 thông thường.
Tựa như bị kí©h thí©ɧ, hơn mười tang thi còn lại sôi nổi nhảy tới.
Hein bắt đầu chém gϊếŧ trên diện rộng, một tang thi đánh về phía Tiêu Nham, Hein kéo lấy chốt khóa mãnh liệt nhảy lên một cái, Tiêu Nham cảm thấy bản thân tựa như ngồi Cân Đẩu Vân mà chạy như bay, chất dịch của tang thi bị chém trúng văng tung tóe bên tai Tiêu Nham, dây thừng của hai bộ đội đặc nhiệm khác bị tang thi cắn đứt, trong nháy mắt rơi xuống được Mark gắt gao kéo lại, anh ta nhất thời trở thành đối tượng bị vây công, Liv gian nan hỗ trợ cho anh ta.
Hein hơi hơi siết lại dây thừng, nương theo đó đi tới vách đá bên cạnh, chỉ một cước đã đá bay một tang thi đang công kích Liv, nó cứ như vậy rơi thẳng vào vực sâu không đáy.
Hein lần thứ hai kẹp lấy Tiêu Nham, mãnh liệt đạp vào vách đá, vọt mạnh lên trời, thân thể Tiêu Nham theo tốc độ của anh mà chuyển động cực nhanh, cánh tay anh vừa xoay tròn một cái, đầu của một tang thi đã bị lưu loát cắt xuống, mũi chân Hein đạp lên thân thể nó mượn lực nhảy lên, lại một động tác vung cánh tay, một tang thi đang muốn cắn đứt dây thừng của Mark cũng bị chém đôi.
Tiêu Nham lại một lần nữa cảm nhận được năng lực tác chiến tựa như thánh thần của Hein.
Mà ở một bên khác, Jane cũng khiến cho cậu mở rộng tầm mắt. Anh lười biếng bám vào dây thưng, chờ những tang thi đó đến công kích. Trong nháy mắt khi chúng nó nhảy về phía Jane, anh lợi dụng quán tính của dây thừng lui về phía sau, thân thể anh hơi ngửa ra, lưỡi đao lưu loát xẹt giữa không trung thành một nửa vòng tròn, tang thi đó đã bị chém đứt đôi, cơ hồ chỉ trong một cái chớp mắt, Jane đã thay đổi phương hướng, hung hăng chặt đứt đầu một tang thi tiếp theo.
Hoa lệ mà tàn khốc.
Rốt cục, đám tang thi này đều bị chém gϊếŧ hầu như không còn, trên người mỗi một bộ đội đặc nhiệm cơ hồ đều tràn đầy thứ dịch nhầy của tang thi, ngoại trừ Hein và Jane.
Hein mang theo Tiêu Nham nhảy đến trước một lối vào. Trong nháy mắt khi chạm đất, trái tim Tiêu Nham điên cuồng nhảy lên, hết thảy chuyện vừa rồi phát sinh còn đáng sợ hơn cả ác mộng, cậu không biết nếu tiếp túc đi về phía trước, còn có cái gì đang chờ đợi mình.
"Sếp, sao anh biết cái hang này là cửa vào?" Mark đi đến bên cạnh Hein, cảm giác đầu óc lơ mơ hỏi.
Jane lặng yên không một tiếng động nhảy xuống, khẽ cười một tiếng nói: "Bởi vì chỉ có cái hang này là không có tang thi đi ra."
Mark khẽ hừ một tiếng quay mặt đi chỗ khác, ai cũng có thể cười nhạo chỉ số thông minh của anh, nhưng mà Jane Wallace thì tuyệt đối không thể.
Lối vào hang động này rất hẹp, không thể để tất cả bộ đôi đặc chủng tiến vào.
Tiêu Nham thông qua kính quang lọc có thể nhìn đến sâu tận cuối hang, có một cánh cửa.
"Này, tân binh, cậu có thể mở nó ra đúng không?" Lúc này, ngữ khí Mark cũng mang theo chút do dự, đây dù sao cũng là căn cứ nghiên cứu của tổ chức Sóng Triều.
Tiêu Nham hít vào một hơi, nếu muốn mở cánh cửa này ra, cậu phải xâm nhập vào hệ thống điều khiển trung tâm của căn cứ này. Tuy rằng Tiêu Nham đã từng xâm lấn hệ thống của bộ Giao thông, nhưng so sánh với nơi này, hoàn toàn là chênh lệch giữa kiến và voi. Một khi thất bại sẽ dẫn đến báo động, lúc ấy toàn bộ bọn họ sẽ hoàn toàn bị bại lộ.
Hein nửa quỳ xuống trước mặt Tiêu Nham, bàn tay áp vào gò má cậu, mạnh mẽ ép buột ánh mắt mê mang của cậu nhìn thẳng vào mình, đối diện với đôi mắt băng lam của anh.
"Cậu hãy nghe cho kỹ, tất cả hệ thống bị xâm lấn đều bắt đầu từ những nơi không thu hút, những nơi càng không thu hút thì phòng bị càng yếu ớt, cái gọi là xâm lấn, chính là từ một hạt cát thẩm thấu toàn bộ thế giới."
Hein đang giảng dạy cho mình, Tiêu Nham nuốt nước bọt, cậu bỗng nhiên nhớ lại, Hein từng là nghiên cứu sinh loại ưu của viện khoa học trung ương.
Từ một hạt cát đến toàn bộ thế giới sao?
Tư duy cậu phải phát tán cực nhanh từ nơi yết ớt nhất của hệ thống này, cậu phải làm càng nhanh hơn so với bất cứ lúc nào trong quá khứ!
Tiêu Nham cười khổ, cậu đã không còn đường lui, hiện tại có thể làm chính là toàn lực ứng phó!
Thiết bị đầu cuối của cậu phát ra tín hiệu vô tuyến, không ngừng tìm kiếm khe hở có thể tấn công vào, rốt cục tại hệ thống dưỡng khí tìm được lỗ hổng xâm nhập, tư duy cậu trong khoảnh khắc lan nhanh trong cả căn cứ này, tìm kiếm phòng điều khiển trung tâm, mở được cửa thông đạo không tính là thành công, mà quan trọng nhất là đóng toàn bộ hệ thống cảnh báo khẩn cấp bên trong cánh cửa này.
Hết thảy tựa như một tấm lưới thật lớn găng khắp nơi, nhanh chóng rong ruổi cũng rất tốt mà ẩn tàng tính công kích của mình cũng hoàn hảo, bất tri bất giác bao trùm cả tòa căn cứ. Trong đầu của cậu từ từ vây quanh khắp nơi trong căn cứ này, phân bố của phòng nghiên cứ và kho chứa mẫu, những thông đạo phức tạp, tầng tầng kết cấu xâm nhập, khi Tiêu Nham rốt cục tìm được phòng điều khiển trung tâm, không khỏi cảm thán hệ thống điều khiển này che dấu phi thường tài tình, không cẩn thận cậu còn tưởng rằng đây chẳng qua là hệ thống phòng chứa thuốc nghiên cứu thông thường.
Mark ngồi xổm một bên chờ đợi đến có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Sao lâu thế mà còn chưa mở ra? Không phải là mở không được chứ?"
Tầm mắt Hein đảo qua, Mark lập tức im miệng. Jane dựa vào vách đá, chán đến chết mà chơi đùa chủy thủ trong tay, tựa như Tiêu Nham có thể mở cánh cửa này ra hay không cũng không có vấn đề gì.
Tiêu Nham tài tình đóng đi hệ thống cảnh báo trên cửa rồi rời khỏi phòng điều khiển, sau đó, nhắm về hướng cánh cửa đóng chặt kia, khi cửa mở ra một khe nhỏ, phát lên tiếng vang rất nhẹ, Tiêu Nham mở mắt, liếc mắt nhìn Mark một cái.
Mark đang định đi mở cửa, Tiêu Nham lại một phen kéo anh lại, "Chờ một chút, hãy nghe tôi nói xong đã."
"Cái gì?"
Tiêu Nham hít vào một hơi, liên kết thiết bị liên lạc cùng với thiết bị đầu cuối vô tuyến của mình lại, hình ảnh ba chiều hiện ra, cư nhiên hình thành sơ đồ kết cấu bên trong căn cứ.
"Trung tâm nghiên cứu ở tận cùng, cùng tầng còn có kho chứ hàng mẫu... Số liệu của bọn họ được bảo hộ rất tinh vi, nếu tôi tiếp tục xâm nhập sẽ kích hoạt hệ thống cảnh báo của họ, nhưng mà thông qua hệ thống quan sát tôi nhìn thấy... Bọn họ thật sự chế tạo ra một số thứ còn đáng sợ hơn cả Level 2... Mọi người xác định muốn đi vào không?"
Tiêu Nham nhìn về phía Hein và Jane.
Ánh mắt Hein không có một tia dao động.
Jane cũng chẳng hề gì mà nhún nhún vai, "Nếu nhiệm vụ này không nguy hiểm, cũng không cần xuất động đến hai bộ đội tinh nhuệ."
"Được rồi, chúng ta đi vào." Tiêu Nham điều chỉnh trang bị trên người, tim đập như nổi trống.
"Cậu nhìn thấy cái gì, Tiêu Nham?" Jane duỗi tay kéo cậu vào trong ngực mình, xoa xoa đầu cậu.
Tiêu Nham cười khổ, cậu chỉ hy vọng mình có thể còn sống mà mang số liệu phân tích về Shire.
Mark là người đầu tiên tiến vào, bên trong thông đạo đột nhiên sáng ngời, Tiêu Nham vẫn như cũ bảo trì trạng thái liên kết với phòng điều khiển trung tâm, che chắn toàn bộ thiết bị theo dõi nơi này. Tuy rằng Tiêu Nham không nói gì, nhưng Hein và Jane trong một khắc bước lên mặt kim loại trơn nhẵn kia liền biết đây là một thông đạo cảm ứng 360 độ, không chỉ có theo dõi, mà bất luận loại trọng lực, nhiệt độ gì cũng có thể cảm ứng mà truyền về phòng điều khiển. Nhưng bọ họ đã đi hết thông đạo tới tiếp điểm đầu tiên, cảnh báo vẫn không vang lên, đây hoàn toàn là công lao của Tiêu Nham. Hein không có bất cứ phản ứng gì đối với việc này, ngược lại trong ánh mắt Jane nhìn về phía Tiêu Nham nhiều thêm vài phần nghiền ngẫm.
Con đường phía trước chia thành hai ngã rẽ, đi theo phương hướng khác nhau nhưng cuối cùng đều có thể tới được điểm mục tiêu. Cho dù là Tiêu Nham cũng không thể thăm dò chuẩn xác phía trước mỗi con đường rốt cục có cái gì.
Dọc theo đường đi, cổ tay Tiêu Nham bị Hein nắm chặt, khiến người ta không khỏi vạn phần khẩn trương, sợ chỉ không cẩn thận một chút, cánh tay của mình sẽ bị đối phương bóp nát.
Tiểu đội của Hein và Jane chuẩn bị chia nhau tiến vào hai thông đạo khác biệt, nếu đã không thể biết trước nguy hiểm gì đang chờ đợi bọn họ, còn không bằng đi bằng cả hai phương hướng có lẽ sẽ gia tăng tỷ lệ thành công đi tới phòng điều khiển trung tâm.
Ngay tại thời điểm Tiêu Nham theo lẽ thường mà đi về thông đạo bên trái cùng với Hein, bỗng nhiên bị Jane một phen kéo qua. Cả người cậu cơ hồ bị đối phương ép vào trong ngực, Hein đứng trước mặt dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ.
Lúc này Tiêu Nham vô cùng bội phục chính mình, vô luận gặp được tình huống đột nhiên hoặc hung hiểm cỡ nào, cậu cũng có thể khiến bản thân tuyệt đối không hét to ra tiếng, đây là định lực thế nào chứ!
"Trung tá Wallace." Trong ánh mắt của Hein ẩn chứa tràn đầy sát ý, dày đặc ý tứ cảnh cáo.
"Không ai quy định Tiêu Nham phải đi theo anh." Thanh âm Jane rất thấp, mơ hồ mang theo ý tứ khıêυ khí©h.
Mọi người bảo trì cảnh giác, bọn họ phải di chuyển, ở cùng một chỗ càng lâu càng dễ bị phát hiện.
"Chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, Trung tá Wallace." Thanh âm Hein càng thêm lạnh lẽo.
Jane cười cười, ngữ điệu vẫn không nhanh không chậm như trước, "Cho nên chúng ta phải nhanh một chút quyết định quyền sở hữu Tiêu Nham."
Cái gì quyền sở hữu? Tôi là con người, không phải là công cụ!
Tiêu Nham vừa mới thử cử động, sức lực Jane đanggiữ chặt lấy cậu nháy mắt tăng lên mấy lần, cơ hồ bóp nát xương cốt cậu, TiêuNham đột nhiên cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng, ở cùng một chỗ với Jane quálâu, đã quên mất người này cũng có một mặt cực kỳ điên cuồng.LZޛLG4xࡑ