- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Tuyệt Xử Phùng Sinh
- Chương 17
Tuyệt Xử Phùng Sinh
Chương 17
/17/. Mái tóc của tôi còn đẹp không?
Không quay đầu lại, Tiêu Nham vòng qua hai tên sát thủ, cậu có thể cảm giác được có thứ gì đó đánh úp về phía sau cổ mình, tiếp đó là vài tiếng vang thanh thúy, cậu biết công kích của sát thủ đã bị Maya ngăn cản lại.
Trên đường chạy về hướng phòng điều khiển, lúc đi ngang qua một ngã rẽ trong thông đạo, một tang thi lang thang trong bãi đáp nhìn thấy Tiêu Nham, nhanh chóng đuổi theo.
"Mẹ nó!"
Thiệt xui xẻo!
Tiêu Nham liều mạng chạy, cậu biết mình không thể mong chờ được Maya cứu vớt, chỉ có thể cầu nguyện cửa phòng điều khiển đừng có đóng, nếu không khi không có lệnh mở ra, cậu thật sự phải trở thành thức ăn cho tang thi!
Cảm giác tang thi càng ngày càng đến gần, đời này Tiêu Nham còn chưa từng chạy nhanh như vậy!
Hô hấp và nhịp tim cũng không còn quan trọng nữa, chỉ còn lại sống chết!
Cửa phòng điều khiển mở rộng trước mắt khiến Tiêu Nham vô cùng hy vọng, cậu càng phải nhanh hơn!
Mãnh liệt trượt qua cửa phòng khống chế, đưa tay đè xuống cái nút ở cạnh cửa, đột nhiên cánh cửa kẹt lại, tang thi ý đồ muốn từ khe cửa nhỏ hẹp tiến vào, lại bị cửa khép kín cản lại, hai tay nó để dưới cánh cửa cố sức kéo ra, tim Tiêu Nham đập như sấm, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, mở kho vũ khí khẩn cấp trong phòng điều khiển, đại đa số vũ khí bên trong đã bị lấy đi hết rồi, chỉ để lại một khẩu súng và một thanh đao sắc bén. Hai tay Tiêu Nham nắm chặt lưỡi đao, vọt về phía tang thi.
"A ——"
Cậu không nhìn thấy biểu tình dữ tợn của mình, chỉ biết là cậu nhất định phải thành công!
Đao thứ nhất cậu chặt đứt cánh tay tang thi đang múa may hướng về phía cậu, chất dịch sền sệt văng lên trên người cậu, trong đầu cậu một mảnh mờ mịt, ngay sau đó giơ tay lên, hung hăng nhìn về phía cổ của tang thi.
Cậu không nhớ rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết là khi đầu lâu của tang thi rơi xuống, hai tay cậu liên tục run rẩy, không thể cầm được bất kỳ đồ vật nào, lưỡi đao sắc bén rớt trên mặt đất. Tiêu Nham nâng chân lên, đá nửa thân mình của tang thi ra khỏi cửa, cửa lập tức đóng lại.
Không dư thừa thời gian suy nghĩ, Tiêu Nham ngồi xuống ghế chủ điều khiển, đeo thiết bị liên kết đầu cuối lên, đây là lần đầu tiên cậu thao tác thiết bị liên kết đầu cuối quân dụng.
Bình tĩnh! Tiêu Nham! Những thứ này mày đều học rồi! Mày đều biết làm!
Phát ra mệnh lệnh "liên kết", tư duy Tiêu Nham nháy mắt kết nối với vô số số liệu, cả bãi đáp mất đi nguồn điện lập tức bắt đầu vận chuyển, Tiêu Nham thuận lợi bắt được liên lạc với căn cứ số 14.
"Đây là bãi đáp số 47! Tôi là nghiên cứu sinh viện khoa học trung ương Tiêu Nham! ID1665! Tôi và tiểu đội của Đại tá Hein Burton trong lúc chấp hành nhiệm vụ giải cứu Thiếu tướng Manson bị ba phi hành khí phục kích! Phi hành khí bên ta đã rơi vỡ! Thỉnh cầu phi hành khí trợ giúp!"
"Nghiên cứu sinh Tiêu Nham, xin báo cáo tình huống trước mắt!"
Nghe thấy thanh âm của cán bộ liên lạc, Tiêu Nham gần như vui đến phát khóc, cậu điều chỉnh hô hấp của mình, đâu vào đấy mà báo cáo tình huống trước mắt.
"Xin giữ vững bình tĩnh, trung tâm sẽ phái bộ đội đặc chủng đến hỗ trợ mọi người! Dự tính trong vòng một giờ nữa sẽ đến nơi!"
Tiêu Nham nhắm mắt lại thở ra một hơi, chấm dứt liên lạc, cậu thông qua màn hình liên kết với thiết bị đầu cuối khởi động camera quan sát trong thông đạo, nhìn thấy tình hình khiến trong lòng cậu sợ run.
Khi Maya ngăn cản công kích của một sát thủ, lưỡi đao của một sát thủ khác đã hạ xuống, vừa mạnh mẽ vừa tàn nhẫn, chém trên vai trái của Maya, Maya lại không để ý đến đau đớn, thân thể dọc theo lưỡi đao của đối phương nghiêng về phía trước, hung hăng đâm vào bụng đối phương, nhưng đây căn bản không tạo thành lực sát thương gì, Maya giơ chân một cước đá văng đối phương, mà sát thủ phía sau lại mãnh liệt bổ về phía vai trái còn đang khép lại của anh.
Maya tựa như không có cảm giác đau, xoay người lại, ngay trong nháy mắt cánh tay anh bị đối phương chém đứt, anh giơ tay phải lên chặt bỏ đầu đối phương.
Tim Tiêu Nham như ngừng đập, cậu xuyên qua màn hình camera nhìn vai trái không ngừng đổ máu của Maya, còn có cánh tay trái hoàn toàn không còn sinh khí trên mặt đất kia... Thế giới một mảnh màu đỏ!
"Mẹ nó!"
Tiêu Nham lãnh tĩnh đóng lại toàn bộ tiếp điểm trong thông đạo, cách ly hoàn toàn những thông đạo trong bãi đáp đang có tang thi hoạt động, tháo thiết bị liên kết đầu cuối xuống, một phen kéo kho vũ khí cầm lấy khẩu súng kia ra, mở bán súng, khởi động công năng tự động tập trung mục tiêu, lao ra khỏi phòng điều khiển.
Khi cậu chạy như điên đến nơi của Maya, chỉ thấy lưỡi đao của Maya tựa như tia chớp chém về hướng cổ của đối phương, khi Tiêu Nham cho rằng một chiêu này căn bản không tránh được cũng không thể tránh, nhưng thân thể chỉ còn lại tay phải của Maya không thể ổn định cân bằng như trước, lúc này đối phương nâng cánh tay trái lên, tuy rằng đỡ được công kích của Maya, Maya lại thuận thế kìm lưỡi đao lại, cường ngạnh chặt đứt cổ tay của đối phương!
Trong nháy mắt đối phương té ngã xuống, lại mãnh liệt giơ tay phải lên, chém đứt mắt cá chân của Maya! Maya ngã sấp xuống, dưới chân một mảnh màu đỏ.
"Maya ——" Tiêu Nham gào thét nhanh chóng chạy đến.
Sát thủ loạng choạng đứng lên, nâng tay phải, liền bổ về phía cổ Maya.
Tiêu Nham giơ cổ tay lên, khởi động khẩu súng, bắn ra một viên đạn truy trung về phía sát thủ, đối phương mãnh liệt quơ lưỡi đao, bổ đôi viên đạn ra.
"Tôi không phải bảo cậu không được đi ra sao!" Maya rống giận về hướng Tiêu Nham.
Cơ hồ không suy nghĩ, Tiêu Nham bắn liên tục ba phát về phía đối phương, cho dù chỉ còn một cánh tay, đối phương vẫn như cũ vô cùng tinh chuẩn mà đỡ được ba phát đạn truy tung này.
Bình tĩnh, Tiêu Nham.
Phát súng tiếp theo, Tiêu Nham ngắm trúng cổ tay phải của hắn. Bởi vì góc độ của viên đạn truy tung này khác biệt hoàn toàn với vừa rồi, ngay tại lúc đối phương cố sức né tránh đồng thời tranh thủ thời gian giải quyết viên đạn này, Tiêu Nham ngắm ngay đầu hắn bắn ra một phát cuối cùng.
Chỉ nghe "bang ——" một tiếng, đầu tên kia vỡ toạc ra, thân thể còn lại thẳng tắp ngã xuống, phát ra một tiếng "rầm ——" vang vọng.
Bả vai Tiêu Nham run rẩy dữ dội, nhưng vẫn duy trì tư thế bắn như cũ.
"... Cậu đã từng trải qua huấn luyện bắn sao?" Maya dựa vào tường, chậm rì rì hỏi.
Lúc này Tiêu Nham mới phục hồi tinh thần, vọt tới trước mặt Maya. Người này mất đi cánh tay và đùi phải, lại vẫn cong khóe miệng cười với cậu.
"Loại súng tốt như thế này, chỉ có cán bộ chỉ huy mới có thể trang bị. Cậu tìm được cái này ở chỗ nào?"
"Cán bộ chỉ huy mới có thể có? Vậy khẩu súng trước đó Liv đưa tôi..."
"Đó là của sếp. Tôi cũng không ngờ anh ấy sẽ đưa súng của mình cho cậu dùng. Này, có thể đừng đứng ngốc ở đó mà đến đây đỡ tôi dậy được không?" Tay phải Maya chống lấy thanh đao muốn đứng lên, Tiêu Nham nhanh chóng chạy đến dìu anh.
Khi trọng lượng thân thể của Maya đặt trên người Tiêu Nham, cậu thiếu chút nữa đứng không vững.
"Sao không gặp phải tang thi nhỉ... Vận khí của cậu thật tốt."
"Tôi đóng cửa tiếp điểm của thông đạo, cách ly đám tang thi bên trong. Vận khí tốt là anh chứ không phải là tôi, từ cửa phòng điều khiển đến thông đạo này vừa lúc không có tang thi." Tiêu Nham cắn răng, mang theo Maya đi về phía trước.
"Tôi nhớ rõ đã nói với cậu, muốn cậu đợi ở trung tâm điều khiển, trừ khi cứu viện đến nếu không tuyệt đối sẽ không mở cửa."
"Đúng vậy."
"Tôi là Thiếu tá, mà cậu chỉ là quân dự bị, cậu làm trái lại mệnh lệnh mà thượng cấp đưa ra với cậu." Thanh âm Maya thực trầm.
"Như vậy anh định xử phạt tôi thế nào?" Tiêu Nham đẩy mạnh Maya và phòng điều khiển, đóng cửa lại.
"Giao phối với tôi?"
"Vậy anh vẫn nên chết đi." Tiêu Nham không có tâm tình nói đùa với anh.
Maya lười biếng nằm trên mặt đất, nghiêng mặt đi có thể nhìn thấy một cái đầu tang thi.
"Đừng nó cho tôi, đó là kiệt tác của cậu nhé."
"Là tôi làm." Tiêu Nham nâng thân trên của Maya lên, cánh tay vòng qua bờ vai của anh, từ phía sau kéo anh đứng dậy, dìu anh ngồi lên ghế sôpha trong phòng, sau đó kiểm tra vết thương của anh.
Vết thương trên cánh tay và đầu gối đã khép lại, máu chảy đã hoàn toàn ngừng lại.
Tiêu Nham ngồi xổm xuống, thật lâu sau không nói gì.
Chỉ cần nhớ tới một khắc khi cánh tay Maya bị chém đứt kia, cậu cảm thấy thế giới của mình tựa như muốn vỡ ra.
Sau đó cậu quay mặt sang chỗ khác, mặt dù hiện tại Maya đang ở trước mặt, Tiêu Nham vẫn là một kẻ yếu ớt không có năng lực chiến đấu như cũ, cậu không có tư cách đồng tình với đối phương.
Cậu cũng sẽ không bày ra biểu tình thương hại hỏi đối phương có phải rất đau hay không, bởi vì cậu biết như vậy nhất định là đau muốn chết, hơn nữa loại đau đớn này cả đời cũng sẽ không quên được.
"Không biết liên kết thần kinh của tứ chi nhân tạo thế nào ha, này, kỹ thuật binh, cậu hẳn là biết chứ, đó là hạng mục nghiên cứu của viện khoa học trung ương các cậu mà." Maya dùng chân trái của mình đá đá vào mông Tiêu Nham.
"Tôi không phải kỹ thuật binh, mà là quân dự bị. Tôi không biết hạng mục nghiên cứu đó như thế nào, bởi vì tôi chỉ là nghiên cứu sinh, còn chưa phải là nghiên cứu viên."
"Quân cứu viện mất bao lâu mới có thể đến đây?"
"Trong vòng một giờ."
"Ha, chỉ mong trong một giờ này đám Sóng Triều sẽ không phái người đến oanh tạc chỗ này." Maya khẽ cười một tiếng, đối với người đàn ông này mà nói, sinh tử đã không còn quan trọng, "Dù sao thời gian của tôi cũng còn không đến ba năm... Nói không chừng có thể nhân lần trọng thương vinh quang này mà rời khỏi tiền tuyến thì sao?"
Ngón tay Tiêu Nham theo bản năng nắm chặt lại, cậu có thể phỏng đoán Maya có được thân thủ số một số hai như vậy không chỉ trải qua huấn luyện ban đầu, còn bao quát rất nhiều năm chiến đấu, mà kinh nghiệm của anh càng nhiều, cũng đồng nghĩ với việc thời gian còn lại của anh càng ít. Tiêu Nham trầm mặc không nói được lời nào.
"Này, mái tóc của tôi còn đẹp không?" Maya hiện ra bộ dạng nhớ đến một việc vô cùng quan trọng, bắt đầu chỉnh lý lại mái tóc của mình.
"Tóc của anh rất đẹp."
"Thật chứ?"
"Ừm, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh trong nhà ăn ở căn cứ, chính là bị tóc của anh hấp dẫn." Tiêu Nham dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc trả lời.
"Thật sao?" Thanh âm Maya có chút nhảy nhót, mỗi lần nhắc tới mái tóc của mình, người này có thể từ một bộ đội đặc chủng nhất lưu biến thành một kẻ ngốc.
"Thật." Ngón tay Tiêu Nham cẩn thận luồn vào giữa mái tóc Maya, đó là một loại xúc cảm vô cùng thoải mái, không hiểu sao cái mũi Tiêu Nham lại một trận chua xót.
Vừa lúc đó, thiết bị liên lạc trên cổ tay Maya vang lên, giọng mệnh lệnh lãnh tĩnh mà nội liễm truyền đến, "Mở cửa."
"Là sếp, Tiêu Nham, mở cửa ra." Maya hất hất cằm lên, nhìn về phía cửa.
Tiêu Nham nhanh chóng đè nút điều khiển xuống, chỉ thấy Hein mang theo bình chứa có đầu lâu của Manson đi đến, vẫn lạnh lùng nghiêm túc như trước, quanh thân đều là sát khí.
Trong khoảnh khắc anh nhìn Maya, Tiêu Nham cho rằng anh sẽ lộ ra cảm xúc khác, nhưng trên mặt người đàn ông này thủy chung vẫn không có chút gợn sóng sợ hãi.
"Hey, sếp. Tôi còn sống nha!" Maya giơ giơ tay lên, có vài phần ý tứ khoe khoang.
"Ừ. Bọn họ đã chết." Mi mắt Hein chậm rãi rũ xuống, ngay trong nháy mắt đó, Tiêu Nham cảm nhận được một nỗi sầu não mềm mại nào đó.
"Bất quá, trong đó có một tên là Tiêu Nham xử lý. Không có cậu ấy, tôi đã chết rồi."
Biểu tình của Maya thật nghiêm túc, tựa hồ để Hein biết Tiêu Nham cứu anh là một chuyện vô cùng quan trọng.
"Không... Kỳ thật là Maya vì bảo hộ tôi mà..."
Vừa lúc đó, Hein đi tới trước mặt cậu, vươn tay chếtrụ gáy Tiêu Nham, ấn cậu vào trong ngực mình.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Tuyệt Xử Phùng Sinh
- Chương 17