Chương 5
Sau khi trở thành thị thϊếp của Dật Dương (hắn nói đây là thân phận mới của ta, cho nên ở trước mặt người khác phải gọi hắn là Dật Dương) ta dọn đến sống ở biệt viện này. Ta có sân riêng, có tượng gỗ mới tinh, hơn nữa cũng không cần dùng đồng tiền xuất thủ nữa mà đổi thành đôi “chỉ đao” màu bạc. Đây là loại vũ khí ta đã từng tha thiết mơ ước, vừa gọn nhẹ vừa dễ dàng che giấu. “Thanh phu nhân, thiếu gia cho gọi. Đi theo ta”, nha hoàn Diệp Nhi đến đúng lúc ta định luyện tập, giọng nói của nàng khinh thường rõ ràng.
“Được rồi”. Ta thu chỉ đao, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Diệp Nhi. Không thể trách nàng ta, thê thϊếp bị thất sủng đôi khi còn không bằng a đầu chuyên hầu hạ bên người chủ nhân a! Ta đến nơi này đã hơn một tháng, thiếu gia cũng không đến tìm ta thêm lần nào.
Đi theo Diệp Nhi đến bên ngoài thư phòng thiếu gia, nàng bĩu môi bảo ta tự mình đi vào. Ta khom người cúi chào một cái, xem như cảm ơn nàng đã dẫn đường, tất cả đều vì tương lai sau này nên ta không muốn đắc tội với ai. Một năm sau đó… như thế nào vẫn còn chưa biết được.
Bước vào thư phòng, gặp thiếu gia đang ngồi đằng kia không biết đang suy nghĩ cái gì, ta nhìn quanh bốn phía xác định không có người mới mở miệng lấy thân phận nô tỳ thỉnh an, “Thiếu gia, ngài tìm nô tỳ có việc gì phân phó?”. Thời điểm không có người thì không cần giả vờ nữa, cứ lấy quan hệ chủ tớ mà đối xử.
Thiếu gia nhìn ta nửa ngày mới nhàn nhạt nói, “Nghe nói ngươi gần đây quả thực im lặng, hơn một tháng ngay cả viện môn cũng chưa bước qua” Trên mặt thiếu gia nhìn không ra cảm xúc, nhưng chỉ câu nói đầu tiên này đã để lộ rất nhiều tin tức .
“Ngài không phân phó, nô tỳ không dám vọng động”. Hắn luôn luôn giám thị ta, xem ra quãng thời gian thử thách trước khi sử dụng đã chấm dứt. Ta cung kính đáp lời, dĩ nhiên biết thiếu gia không dễ dàng tin tưởng ta hoàn toàn, lại muốn kiểm tra định lực của ta sao? Đáng tiếc, không ra khỏi cửa và định lực vốn dĩ không quan hệ, ta thật sự muốn đi cũng không có chỗ để đi, hơn nữa, đây cũng không phải thời điểm bỏ trốn.
“Được rồi”, dường như vừa lòng với thái độ của ta nên hắn gật đầu nói, “Đi chuẩn bị một chút, buổi tối ta mang ngươi xuất môn”.
“Dạ, nô tỳ cáo lui”, xem ra đã đến lúc dùng ta rồi. Ta rời khỏi thư phòng đến nơi ở của mình.
Ta vốn không phải là thị thϊếp thật sự nên bình thường vẫn mặc quần áo vải thô, không trang sức trang điểm gì cả. Về phần hắn muốn ta làm chuyện gì bản thân ta cũng không cần để ý, hắn bảo sao thì làm vậy, sớm muộn gì cũng phải gϊếŧ người. Cũng may đến thời điểm thích hợp thiếu gia cho người mang đến chỗ ta một rương lớn chứa quần áo trang sức linh tinh gì đó. Nhưng thứ này… không thể không dùng a!
Một thân áo váy màu vàng nhạt, chỉ đao giấu trong tay áo, ta tùy ý búi tóc đơn giản, trang điểm sơ qua gương mặt, đợi đúng thời gian thiếu gia phân phó mới rời khỏi biệt viện. Hắn đã ngồi đợi sẵn trong xe ngựa, người hầu ra dấu bảo ta cùng leo lên. Vậy nên ta thành thật lên xe, đón thấy ánh mắt hắn vẫn như trước không nhìn rõ cảm xúc. Hắn khẩn trương gì chứ, hay là vẫn chưa quyết định xong có nên dùng ta hay không?
Bên trong xe thật rộng rãi, ta đương nhiên không ngốc đến nỗi nghĩ mình có thể ngồi ngang hàng với thiếu gia. Vậy nên ta quỳ gối dưới chân hắn, cúi đầu đợi hắn ra mệnh lệnh.
Rất kỳ quái, tại sao hắn vẫn im lặng, giống như đang cân nhắc điều gì, thật lâu sau mới nghe thấy mệnh lệnh lãnh đạm của hắn, “Hôm nay chúng ta đi gặp hai người, một người họ Hoàng, một người họ Triệu. Nhiệm vụ của ngươi là xử lý gã họ Triệu, không được lưu lại dấu vết. Hiểu chưa?”
“Dạ”, ta nhẹ giọng đáp lại, vì không muốn phát sinh sai lầm nên ta phải hỏi chi tiết rõ ràng, “Ý tứ của thiếu gia chính là chỉ cần không để người khác nhận ra cái chết của hắn có liên quan đến chúng ta phải không? Có thể dùng sắc dụ không?” Nếu không thì việc quái gì lại bảo ta trang điểm thành thế này. Trên đầu chữ sắc có một thanh đao a! Ta biết chính mình nhìn không tệ, nếu không phụ thân sẽ không hao tâm tổn trí đưa ta đi tuyển phi. Ha ha ha, chỉ là hắn mất cả chì lẫn chài rồi!
“Tùy ngươi” Bỗng nhiên ta có cảm giác thiếu gia không nghĩ đến phương pháp gϊếŧ người này, trong giọng nói của hắn chỉ thấy sự khinh bỉ, “Ngươi nghĩ mình rất xinh đẹp sao?”. Hắn lắc đầu ta tựa như gia súc, “Nhớ kỹ nhiệm vụ của người, đừng thượng lên giường người ta và cũng đừng quên mình sống là vì cái gì.”
“Dạ, nô tỳ nhớ kỹ”, ta không ngu xuẩn mà giãy dụa, điểm nhục nhã này đối với ta mà nói thật không đáng nhắc tới.
Cần thận nhìn chằm chằm mắt của ta thật lâu, phòng chừng không nhìn thấy nét xấu hổ, giận dữ hay khuất nhục nên hắn cảm thấy không thú vị. Hắn buông bàn tay đang giam cầm đầu ta, ra lệnh bảo ta quỳ sang một góc. Cuối cùng cũng có thể an tĩnh, dù sao ta vẫn có chút khẩn trương… đây là lần đầu tiên ta phải gϊếŧ người mà!
Không khí trong xe thật nặng nề, thiếu gia suy nghĩ chuyện của hắn, ta tận lực trấn tĩnh hơi thở. Đây là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, vạn nhất thất thủ chính là vĩnh viễn không siêu sinh. Ta chậm rãi nhắm mắt lại, vĩnh viễn không siêu sinh so với hiện tại… khác nhau sao?
Khoảng khắc cùng thiếu gia bước lên hoa thuyền ta tự nhiên trở thành một thị thϊếp “hàng thật giá thật”. Hơi thấp đầu nép sau lưng thiếu gia, ta đưa khóe mắt nhìn quanh, trăm mị ngàn kiều. Bọn họ vì muốn đem ta tiến cung nên đã tận tâm giúp ta bồi đắp bản sự câu dẫn hoàng đế, biến ta trở thành một báu vật hại nước hại dân.
Họ Triệu kia thấy thiếu gia đến liền lập tức đứng lên, bọn họ hai người vấn an lẫn nhau.
“Đây là Thanh Nhi, là thị thϊếp ta mới mua được”, thiếu gia cùng gã họ Triệu kia sau khi khách khí một phen liền lấy tay chỉ chỉ ta nói, “Tốn của ta không ít bạc nha!”, Thiếu gia cười thật tuấn lãng, bộ dáng ăn chơi trác táng đến vô cùng. Nếu không phải ta biết hắn lâu như vậy, chỉ sợ cũng là sẽ bị bộ dáng hiện tại của hắn lừa gạt. “Còn không lại đây vấn an Triệu công tử.” Đây là muốn cho ta cơ hội câu dẫn hắn đây mà!
Uyển chuyển mềm mại tiến lên, ta nhẹ nhàng nghiêng người hành lễ, làm cho thanh âm của mình vừa có vẻ ngọt ngào, vừa vô cùng dụ dỗ, “Thanh Nhi vấn an Triệu công tử”. Ta nâng tay làm như vô tình vén lọn tóc rũ xuống mi mắt, thoáng cúi đầu để lộ ra chiếc cổ trắng ngần như tuyết, ngón tay hoàn mỹ tạo độ cong thích hợp, mái tóc đen bóng xõa xuống cánh tay trắng ngần nhẵn nhụi càng tạo hiệu quả thị giác. Nhìn bộ dạng kinh diễm của tên họ Triêu kia thì biết, ta bước đầu câu dẫn thành công.
“Không cần khách khí, không cần khách khí.” Triệu công tử thân thủ có chút thất thố muốn đỡ ta, lại cảm thấy như vậy không thích hợp nên kịp thời thu hồi ý đồ, cười cười nói nói với thiếu gia, “Dật Dương huynh diễm phúc không tệ a, thật sự là cực phẩm giai nhân nha!” Hắn nói chuyện nhưng khóe mắt đảo quanh trên người ta.
“Cực phẩm giai nhân gì thế?” Một thanh âm rất dễ nghe từ bên ngoài truyền đến, ta đoán chắc người đến chính là một đại nhân vật, bởi vì thiếu gia cùng tên họ Triệu đều đứng dậy trịnh trọng nghênh đón hắn. Đó là một vị công tử toàn thân toát lên khí chất tôn quý, trường bào tinh tế, phỏng chừng đây chính là Hoàng công tử. Ta khom người đứng phía sau thiếu gia, bởi vì nhân vật này không phải là mục tiêu nên ta tự động cho qua, sự chú ý trước sau vẫn tập trung trên người gã họ Triệu.
Ba người nói gì ta cũng không chú ý lắng nghe, ta trước sau vẫn làm bộ dáng “chim yến nhỏ” nép vào người thiếu gia. Ta lưu ý hành động của Triệu công tử, vào thời điểm hắn nhìn về hướng này ta liền bày ra bộ dáng lưu luyến ai oán, sóng mắt phiêu dạt một bên. Sư phụ đã dạy, thuật câu dẫn cao minh nhất chính là cự tuyệt. Ta muốn hắn vừa phải suy nghĩ đến ta vừa phát sinh cảm giác lo ngại cấm đoán trong lòng, chỉ tại thời điểm yêu đương vụиɠ ŧяộʍ gϊếŧ hắn mới không bị người hoài nghi. Có ai nghe nói một người trong lúc vụиɠ ŧяộʍ thê thϊếp của kẻ khác lại còn để tâm đến người bên ngoài không?
Ta tập trung tất cả tâm tư đưa mắt với Triệu công tử, thân thể lại tựa vào lòng thiếu gia phóng xuất hết thảy phong tình. Ta một mặt dây dưa với thiếu gia, một mặt lại đem ánh mắt câu dẫn họ Triệu. Nói thẳng ra, thiếu gia chính là công cụ để ta quyến rũ mục tiêu. Liếc mắt, cúi đầu, thì thầm, nhíu mày,… ta đây dùng thân thể thiếu gia để khơi gợi du͙© vọиɠ của Triệu công tử. Ta đột nhiên nhận ra mình thập phần am hiểu loại sự tình như thế này nha! Ánh mắt của gã họ Triệu kia càng ngày càng không thể rời khỏi ta, vẻ mặt cũng ngày càng dâʍ đãиɠ ngã ngớn. Haizzz… hắn chết chắc rồi!
Ta nghe thấy thiếu gia cùng Triệu – Hoàng hai vị công tử nói phải ra ngoài làm gì đó. Cơ hội tới! Ta ngã nhào vào lòng thiếu gia làm nũng, “Dật Dương nha, ta uống hơi nhiều nên đầu cảm thấy choáng váng, sợ là không đi được”. Ta vỗ nhẹ vào trán làm ra bộ dáng say rượu mà ôm lấy cổ thiếu gia, khóe mắt đảo qua Triệu công tử. Ta thổi nhẹ vào tai thiếu gia, nhưng ta biết, luồng hơi thở này đang đâm xuyên qua du͙© vọиɠ của Triệu công tử. Bỗng dưng ta liên tưởng đến vuốt mèo, vì nó quá cong nên sẽ không làm da bị tổn thương, chỉ là xôn xao khó nhịn một chút thôi.
“Vậy ngươi ở lại đây nghỉ ngơi một chút đi, chờ chúng ta xong việc lại đến đón ngươi”, Thiếu gia nhanh nhanh kéo ta sang một bên, cứ như thể ta là thị thϊếp hắn vô cùng sủng ái. Ta rất vừa lòng với biểu hiện của thiếu gia, tại thời khắc mấu chốt biết điều để ta lưu lại.
“Có nên lưu lại vài thị vệ không? Để phu nhân nghỉ lại đây một mình hình như không tốt lắm”, thanh âm dễ nghe, chính là Hoàng công tử.
Cái tên họ Hoàng bị ta xem nhẹ nãy giờ bỗng dưng xen vào, muốn phái người đến bảo hộ ta. Thật sự là trở tay không kịp a! Bất quá đúng thời điểm này thiếu gia lại thay ta nghĩ biện pháp, dù sao… người muốn lấy mạng Triệu công tử không phải là ta mà là hắn a!
“Không cần, không cần, chỉ là một tiểu thϊếp thôi, không cần đa sự như vậy. Chúng ta đi mau, bằng không sẽ không được chiêm ngưỡng phong thái của Thủy cô nương”. Hắn từng bước lôi kéo Hoàng – Triệu hai vị công tử đi ra ngoài. Trước khi rời khỏi, ánh mắt thiếu gia nhìn ta rất kỳ quái.
Ta gác nghiêng đầu lên bàn, thật lâu sau cũng không nhúc nhích, lâu đến độ ta tưởng chính bản thân mình đang ngủ. Bên ngoài bỗng có động tĩnh, hoàn hảo ta trước sau vẫn không nhúc nhích, bằng không đã lộ tẩy rồi! Nghe thấy âm thanh quần áo cọ sát sột soạt, ta hé mắt nhìn qua cánh tay. Quả nhiên, đống quần áo rơi trên nền chính là của Triệu công tử! Ta ổn định tinh thần, tiếp tục giả vờ say rượu.
Cuối cùng một bàn tay chạm vào vai ta. Đôi mắt kia du͙© vọиɠ đang bốc lên hừng hực, khuôn mặt da^ʍ mỹ. Ta giả vờ say sưa hờn dỗi rêи ɾỉ, “Công tử a… ”, chỉ đao trên tay đã sẵn sàng. Ngân quang lóe lên, một sinh mệnh trong nháy mắt bị ta tước quyền được sống.
Lần đầu tiên gϊếŧ người nhưng biểu hiện của ta không ngờ lại bình tĩnh đến vậy. Nhìn thi thể của Triệu công tử, ta kinh ngạc phát hiện nguyên lai động tác quá nhanh, vũ khí lại quá sắc bén nên miệng vết thương một lúc sau mới bắt đầu đổ máu. Ta có đủ thời gian đem áo hắn bịt chặt miệng vết thương, không cho máu chảy tràn ra rồi lôi hắn ném xuống sông. Chờ hết thảy mọi việc đã xử lý xong, ta ngồi bệt xuống ghế, hiện tại mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Dạ dày xáo trộn, ta ghé vào mạn thuyền nôn thốc nôn tháo, dường như muốn đem tất cả những gì có trong dạ dày tống hết ra ngoài. Ta vô thanh vô tức áp chế cảm xúc, cũng may ở đây không có người, bằng không họ sẽ nhìn thấy trên mặt ta… nhòe nhoẹt nước mắt.
Đến khi ta quay trở lại biệt viện của mình, sắc trời đã dần sáng tỏ. Ta cúi đầu đẩy mạnh cửa, hiện tại ta chỉ muốn được tắm rửa thật sạch, ta không muốn lưu lại bất cứ thứ gì trên người mình. Hy vọng có thể ngủ một giấc ngon lành! Ai biết được, nói không chừng họ Triệu kia sẽ đến tìm ra đòi đền mạng.
“Không nghĩ ngươi đúng là trời sinh làm sát nhân!” Thanh âm tuyệt đối không nên xuất hiện lúc này bỗng dưng… xuất hiện. Ta rất nhanh thu dọn sắc mặt, bình tĩnh nhìn thiếu gia đang ngồi trên giường, “Rất nhanh gọn, thi thể xử lý cũng rất thích hợp. Ngươi đáng được thưởng.”
“Đa tạ thiếu gia”, xem ra hắn vẫn âm thầm phái người giám thị ta. Cũng tốt, thích thì cứ giám thị đi!
“Lại đây”, hắn ngoắc tay bảo ta tiên đến, bộ dáng của hắn thoạt nhìn vô cùng tà ác nhưng cũng thật cổ quái. Dường như trong lòng hắn có gì đó không được hài lòng.
“Dạ”, ta kính cẩn nghe theo, tiên đến quỳ gối dưới chân hắn. Việc ngươi phân phó ta đều làm theo, còn không hài lòng cái gì nữa?
“Biểu hiện hôm nay của ngươi tốt lắm, so với kỹ nữ trong kỹ viện còn phong tình hơn nhiều. Ngươi ở nơi này lâu như vậy không được gần nam nhân, chịu không nổi rồi sao?”, hắn dùng tay nâng đầu ta lên làm cho ta không thể không đối diện với ánh mắt của hắn. Ta không hiểu cảm xúc bên trong đôi mắt kia, “Lần sau, nếu đến thời điểm ngươi cần nam nhân thì có thể nói với ta một tiếng, nếu lúc đó tâm tình ta tốt, có thể cho phép ngươi thượng lên giường ta một lần nữa”.
“Dạ, nô tỳ đã biết, đa tạ thiếu gia”, lúc nào hắn cũng nói chuyện khó nghe như vậy sao? Đáng tiếc, đối với ta đều vô dụng.
“Tiện nữ, ngươi ngay cả một chút cảm giác xấu hổ cũng không có sao?”, hắn đột nhiên gia tăng lực đạo làm ta đau, thiếu gia dường như đang nổi giận.
“Dạ, lần sau nô tỳ sẽ nhớ xấu hổ”, muốn giãy dụa cũng khó vậy nên ta cung kính vâng lời, trả lời một cách lưu loát rõ ràng. Thật buồn cười, việc gì ta phải cảm thấy xấu hổ, cả cái mạng nhỏ này cũng nằm trong tay ngươi rôi! Đương nhiên lời này ta sẽ không nói ra, nếu hắn yêu cầu ta xấu hổ, vậy thì cứ đỏ mặt một chút là xong. Chỉ là, ta có chút thắc mắc, “Thỉnh thiếu gia chỉ dạy, nô tỳ nên cảm thấy xấu hổ trước khi gϊếŧ người hay sau khi gϊếŧ người?”
“Ngươi… ”, thiếu gia phẫn nộ chỉ vào ta, “Vô sỉ”. Hắn chán ghét nhìn ta một cái rồi đứng dậy bỏ đi.
Ta nhẹ nhàng thở phào, ngồi phịch xuống giường, thiếu gia này thật khó hầu hạ a! Bất quá, bây giờ ta có thể ngủ được rồi. Thật quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường ta liền lập tức mê man. Trong giấc mộng họ Triệu thật sự đến đòi mạng. Giãy dụa, bối rối, khóc lóc… thật thần kỳ, ta cảm nhận rõ ràng mình đang nằm mơ. Ở trong mộng ta yên tâm bật khóc, khóc òa ra, nguyên nhân tại sao mình khóc thì không rõ ràng lắm, dù sao ta cứ việc khóc một trận cho thống khoái!