Chương 22
Ta nhất định rất có duyên với những vụ bắt cóc như thế này! Bởi vì đã từng có kinh nghiệm nên ta cũng không cảm thấy kinh hoảng. Ta thành thật an phận buông lỏng cơ thể, cũng không hề giãy dụa. Kỳ thật giãy dụa để làm gì, kết quả cũng sẽ giống nhau. Ta tràn ngập hứng thú nhìn hai người đang đuổi theo, một người là Tam Thiếu vẫn đang hô to gọi nhỏ, một người là Diên Tử vừa chạy vừa ôm ngực. Tam Thiếu hò hét thật khoa trương, thanh âm nghe như hắn đang phẫn hận đến cực điểm. Người qua đường đều bị thanh âm rống giận của hắn thu hút mà tập trung ánh mắt nhìn theo. Thanh âm truyền đi xa như thế chứng tỏ hắn đã hao phí không ít khí lực, thảo nào đuổi không kịp. Diên Tử vốn dĩ bị thương trong người, lại càng đuổi không kịp. Thật thú vị! Tam Thiếu còn cẩn thận nhìn kỹ bàn tay hắc y nhân đang giữ chặt bên hông của ta. Phải thừa nhận bọn họ diễn xuất rất thật, thật đến không thể thật hơn nữa. Trong này có bao nhiêu tình nghĩa? Đáng tiếc, ta chung quy vẫn chỉ là một quân cờ.
Chắc là bị phản ứng của ta làm cho hồ đồ, hắc y nhân mặc dù đang chạy liều mạng nhưng vẫn không nhịn được liền mở miệng hỏi, “Không sợ sao? Tưởng rằng bọn họ nhất định sẽ cứu được ngươi?”. Bởi vì khi mở miệng sẽ không giữ được chân khí nên động tác của hắn rõ ràng đã chậm nửa nhịp.
Những hắc y nhân bảo hộ bốn phía xung quanh hắn cũng giảm tốc độ theo. Ta liếc mắt nhìn ra phía sau thêm một chút, lại cảm thấy không còn thú vị nữa, vậy nên ta buông tay nằm ngửa ra. Sẽ không có người đến cứu ta. Sắc trời không tốt lắm, nền trời xanh cao nhưng mây trắng lại quá nhiều, nhìn lâu sẽ cảm thấy chói mắt. Ta nhắm mắt lại, kỳ thật ngày hôm nay hết thảy đều khiến ta cảm thấy chói mắt, thật buồn cười!
“Ngươi cũng không giãy dụa sao? Không muốn hô cứu mạng?”
Thanh âm vô cùng ôn nhu, ta tuyệt đối không nghĩ thanh âm này lại xuất phát từ một hắc y nhân. Tại sao vừa rồi ta không phát hiện? Giọng nói của hắn thật sự rất êm tai a! Chỉ là… lòng hiếu kì hơi nặng, hiện tại là thời điểm đặt vấn đề sao?
Lại nói hắn đã nhìn ra điểm không đúng. Giãy dụa? Ta giãy dụa ngươi có thể thả ta ra sao? Hô cứu mạng? Ai sẽ đến cứu ta? Diên Tử hay Tam Thiếu? Chê cười rồi, nếu Tam Thiếu thật sự muốn cứu ta, hắn sẽ dùng toàn lực để truy đuổi chứ không ra sức hô hoán để mọi người cùng tham gia náo nhiệt như thế. Kêu la có thể giữ chân khí để vận khinh công sao? Đây là mưu kế đã sắp đặt trước hay bộc phát tức thời? Diên Tử cùng Tam Thiếu sẽ chân chính đối phó với ngươi sao? Hắc y nhân này mặc dù đang lúc “nước sôi lửa bỏng” vẫn còn có thể nhàn hạ đặt vấn đề với ta, là vì lòng hiếu kỳ quá nặng hay muốn khám phá điều gì đó? Mặc kệ thế nào, việc đã đến nước này thì cứ bình tĩnh chờ xem “biến cố” đi!
“Diên Tử, ngươi không sao chứ?”, ta nghe thấy Tam Thiếu lo lắng rống lên, đáy lòng vừa động, ta trợn mắt nhìn Diên Tử ôm ngực ngã xuống mái nhà, khóe miệng cùng mảnh y phục trước ngựa nhuộm màu đỏ sẫm, tất nhiên hắn vừa hộc máu! Đúng a, vó ngựa ban nãy quả thật đã nện lên lưng hắn, sau đó còn bôn ba “chạy nhảy” như vậy nên động đến nội thương. Hắn sẽ chết sao? Ánh mắt đã phản chiếu nụ cười an bình của ta sẽ vĩnh viễn nhắm lại sao? Ta thấy Tam Thiếu xoay người đỡ hắn, giống như đang móc họng hắn lấy ra thứ gì vậy, phỏng chừng sẽ không chết. Ta nên tiếc nuối hay nên cảm thấy mình may mắn?
Diên Tử không nhúc nhích, Tam Thiếu cũng ở lại bên cạnh hắn, hai người đều hướng ánh mắt nhìn về phía ta, mà ta cũng đang nhìn bọn họ. Thật không rõ tâm tình hiện giờ của ta ra sao, trong lòng bỗng xuất hiện một tia hưng phấn, thậm chí ta còn nâng tay làm ra một động tác cáo biệt. Ta cũng điên rồi!
Hắc y nhân thấy ta không mở miệng nói chuyện cũng không hỏi nhiều nữa, hắn ôm ta chạy như bay ra ngoài thành. Rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm, ngoài bìa rừng có một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn, còn có không ít người đứng vây quanh. Nhìn thấy chúng ta đến, bọn họ đều gật đầu, bọn họ gồm mười người nhưng một chút thanh âm cũng không có. Hắc y nhân ôm ta tiến vào bên trong xe ngựa. Bày trí bên trong xe rất tốt, so với xe ngựa của Phong phủ lại càng xa hoa hơn. Còn có một chiếc giường nhỏ, phía trên trải đệm gấm. Chỗ ngồi lại càng khoa trương hơn, thậm chí một người nằm xuống vẫn còn vừa vặn.
Ta choáng! Thật sự có thể nằm xuống sao? Hắc y nhân lật đống chăn đệm lên, bên dưới ván giường là khoảng không trống rỗng, phỏng chừng muốn nhét ta vào đó? Đây là báo ứng sao? Bởi vì lúc trước ta đã từng đem người ta nhét xuống giường nên hiện tại bị người khác làm điều tương tự? Được thôi, cũng may là bên trong có lót đệm, xem ra cũng không khó chịu lắm.
Hắc y nhân đem ta thả xuống đó, lại lấy ra một sợi dây thừng cùng xấp vải màu trắng, hình như là muốn trói ta lại rồi nhét vải vào miệng để khỏi gào thét om sòm. Không cần a, ta sẽ không phản kháng, dù có muốn phản kháng cũng không đợi đến bây giờ! Hơn nữa vẫn còn biện pháp tốt hơn mà, như điểm huyệt chẳng hạn. Ta đã từng thấy Diên Tử dùng qua thủ pháp này, người bị điểm huyệt sẽ không nhúc nhích động đậy gì nữa. Được rồi, hắn cũng nhìn ra ta sẽ không phản kháng! Hắn do dự nhìn sợi dây thừng cùng xấp vải trắng một lát, cuối cùng ném chúng sang một bên.
Hắn tìm tòi nghiên cứu ta nửa ngày, rốt cuộc cũng nâng tay làm động tác giống như khi Diên Tử tiến hành điểm huyệt đạo. Chỉ là động tác chưa chạm đến người ta đã ngừng lại, hắc y nhân chần chừ một lát rồi nói, “Ngươi chỉ là một nữ tử nhu nhược, nếu dùng dây thừng trói chặt sẽ khiến huyết mạch không thể lưu thông mà gây ra tổn thương, nhưng thủ pháp điểm huyệt của ta quá mức bá đạo, toàn thân ngươi sẽ cứng ngắc, lúc xe ngựa chạy xốc có thể bị thương. Ta sẽ đem ngươi đặt vào bên trong, ngươi có bằng lòng đáp ứng ta một điều kiện, trừ phi ta thả ngươi ra, ngươi tuyệt đối không gây ra bất cứ tiếng động nào, làm được không?”, vì mặt hắn được che kín bằng một tấm vải đen nên ta không nhìn thấy đôi mắt của hắn khi nói những lời này.
Đây là tình huống gì chứ? Hắn đang thương lượng với ta sao? Cùng một kẻ bị bắt cóc đàm phán điều kiện? Tuy rằng loại thương lượng này khiến ta cảm thấy buồn cười nhưng chí ít hắn thật sự đã nghĩ cho ta. Khó trách vừa rồi lúc ôm ta đào thoát, hắn chỉ ôm eo mà không điểm huyệt, nguyên lai là vì sợ thủ pháp điểm huyệt của mình có phần bá đạo. Không hiểu sao trong lòng ta dâng lên một tia cảm kích. Mặc dù không màng sinh tử nhưng phần hảo ý này ta xin nhận. Huống chi trong lòng ta cũng hiểu được bản thân mình dù giãy dụa cũng vô dụng, trừ Tam Thiếu và Diên Tử, sẽ không ai dám can thiệp vào chuyện này. Mà hai người bọn họ cũng sẽ không can thiệp.
Ta nhắm mắt nằm nghiêng, thân người hơi cuộn lại một chút để điều chỉnh tư thế nằm thoải mái nhất, thái độ của ta thật sự biết điều a!
Một lát sau, ta nghe thấy một thanh âm thở dài, trên người được phủ lên một tấm đệm. Sau đó ta cảm giác xung quanh tối sầm lại, dưới sàn lại bắt đầu xốc nẩy lên. Tiếng vó ngựa, tiếng chuông đồng đinh đang, thật lâu sau còn mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện.
Vốn dĩ ta cho rằng Diên Tử và Tam Thiếu muốn dùng ta để diễn trò “bằng hữu trở mặt thành thù”, có thể bọn họ muốn nhân cơ hội này để thực hiện kế hoạch nào đó. Ta vẫn cảm thấy mưu kế này không thực thi, người quyền cao chức trọng lại vì một nữ nhân mà trở mặt sao? Chuyện này thật khó thuyết phục! Hiện tại ta đã bị bắt cóc, một quân cờ được bọn họ tốn không ít tâm tư và có vài điểm hữu dụng cư nhiên bị người khác dễ dàng cướp đi, chuyện này phải lý giải thế nào? Hắc y nhân này là ai?
Tại sao thanh âm bên ngoài lại giống như xe ngựa đã vào thành? Tam Thiếu tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, ta nghe thấy hắn tự xưng là “bổn vương”, nói cách khác, hắn ít nhất cũng thuộc tầng lớp vương gia. Vậy mà hắc y nhân này lại dám ngang nhiên ngồi xe ngựa vào thành, hơn nữa là một đường thông suốt không gặp trở ngại, đừng nói xe ngựa không ngừng lại khi đi qua cửa thành, ngay cả một tiếng xét hỏi cũng không có. Xem ra chủ nhân của chiếc xe ngựa này thân phận không nhỏ a, ít nhất cũng không dưới Tam Thiếu. Hắc y nhân là người thế nào ta vẫn chưa nhìn ra, nhưng ít nhất cũng có thể xác định hắn là người có cá tính ôn hòa. Ta có nên nói với hằn rằng kỳ thật ta chỉ là quân cờ trên bàn cờ của Tam Thiếu và Diên Tử? Quên đi, nhìn kỹ hẳn nói, muốn tìm người liên thủ cũng phải biết rõ thực lực đối phương như thế nào.
Xung quanh vẫn tối đen, không biết đã trải qua bao lâu, bốn phía dần dần an tĩnh lại, tiếng bánh xe, tiếng vó ngựa cùng tiếng chuông thanh thúy lại càng rõ ràng hơn. Ta cảm giác xe ngựa đang chạy ở nơi bằng phẳng. Thêm một trận xốc nẩy chết đi sống lại, chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại. Trong bóng đêm, ta lâm vào tịch mịch. Ta kiên nhẫn đợi thật lâu, bốn phía bên ngoài vang lên nhiều tiếng bước chân nặng nề. Mặc dù vẫn nhắm mắt nhưng ta vẫn cảm giác được ánh sáng rọi vào, sàn giường được mở lên, đến nơi rồi sao?
Ta được ai đó bế lên. Trực giác nói cho biết “ai đó” chính là hắc y nhân kia. Thật buồn cười, ta lại cảm thấy an toàn trong vòng tay hắn, tin rằng mình tuyệt đối sẽ không bị thương tổn. Tinh thần ta hoàn toàn thả lỏng, ta đã mệt mỏi quá độ. Trong mơ mơ màng màng, ta cơ hồ tưởng mình đã quay trở về quán trọ cũ, Hắc Tử cùng Đỗ Tử đang ở bên ngoài đón tiếp khách nhân. Mà ta thì quá mệt mỏi nên ngủ thϊếp đi, có lẽ khi tỉnh dậy ta sẽ ở trong căn phòng nhỏ của mình.
Nơi này không phải căn phòng nhỏ của ta. Khi tỉnh dậy, ta phát hiện trên rèm giường không có mụn vá, bày trí trong phòng cũng thật xa lạ. Tất cả vật dụng trong phòng đều rất đơn giản, một vật dư thừa cũng không có. Cũng may là chúng đều sạch sẽ, thật sạch sẽ! Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ tiến vào phòng, một bóng người ngồi đối mặt bên cạnh giường của ta. Hắn mặc áo màu lam đơn giản, không trang sức, mái tóc đen nhánh, màu da trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa. Trên người hắn tỏa ra một làn hương tự nhiên dễ chịu, hương thơm này nhẹ nhàng thoang thoảng rất hợp với hắn.
“Ngươi tỉnh rồi, yên tâm, nơi này không có người làm thương tổn ngươi”, thanh âm ôn nhuận thật xứng với ánh mắt nhu hòa, là hắc y nhân kia, “Ta vừa xem mạch cho ngươi, cũng không có gì đáng lo, chỉ là cơ thể và tinh thần bị sử dụng quá mức, hơn nữa lại bị kinh sợ nên nhất thời cảm thấy kiệt sức, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại. Biệt viện này bình thường không có người đến, ngươi có thể an tâm trụ lại, những chuyện sau đó chờ ngươi khỏe lại rồi hẳn tính”
Đây là đãi ngộ dành cho tù binh sao? Hắn rốt cuộc là loại người nào? Là tâm phúc của một quí nhân sao? Hắn bắt cóc ta đến đây để làm gì?
Có thể là vì ta trầm mặc ít nói nên hắn nhìn thấy ta im lặng cũng không để ý, “Ta sẽ tìm một người đến chiếu cố ngươi, một ngày ba bữa đã có người đưa tới. Ngươi có thói quen đặc biệt gì không, ta có thể nói họ lưu ý. Trong biệt viện này ngươi có thể tự do hoạt động, cần gì thì có thể nói với bọn hạ nhân, ta sẽ cho người sắm sửa đầy đủ”.
Ý là ta hiện tại đang bị giam lỏng! Rất tốt, còn tưởng rằng sẽ bị nhốt vào nhà giam hay lao tù gì gì đó. Có người đưa cơm là được rồi, ta vốn dĩ muốn nói với hắn rằng ta không cần người hầu hạ, ngược lại nhiều người ta còn cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng ngẫm lại, ta thấy chuyện này không cần thiết, nói là đưa người đến hầu hạ ta nhưng chủ yếu là để giám sát hành động của ta. Việc gì phải tốn nước bọt đấu võ mồm nhỉ? Dù sao, ở tình huống không rõ ràng như thế này ta nhất định sẽ yên lặng chờ đợi.
“Trong viện này cũng thật nhàm chán, ngươi có cần gì để gϊếŧ thời gian không? Muốn gì cũng có thể nói cho ta biết, chỉ cần trong khả năng cho phép thì ta sẽ cố chu toàn cho ngươi. Ngươi nguyện ý trụ lại đây… một cách im lặng?”, thanh âm thương lượng thật sự ôn hòa.
Người này rất thú vị. Hắn là dao thớt, ta là thịt bò, vậy mà vẫn như trước lấy lễ giao đãi. Nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên ta gặp phải trường hợp thế này, suýt chút nữa đã quên bản thân mình kỳ thật chỉ là một tù binh. Ta nhanh chóng phục hồi tinh thần rồi gật đầu. Ta có thể im lặng. Nếu ta đoán không sai, Diên Tử và Tam Thiếu sẽ nhanh chóng tìm đến nơi này. Ta thật tò mò không hiểu bọn họ căn cứ vào đâu mà tin tưởng ta nhất định sẽ nghe lời? Bọn họ cũng đừng ngu xuẩn đến mức đem phụ thân đại nhân tới đây để áp chế ta. Nếu ta bận tâm đến sinh tử của hắn thì ta đã tự sát từ lâu rồi, việc quái gì phải lưu lạc đến tận nơi này?
Ta rất muốn hỏi thăm xem người sau lưng hắn rốt cuộc là ai. Quên đi, hỏi cũng như không, tình thế trước mắt chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
“Ngươi còn muốn hỏi gì không? Ngươi nên thừa dịp này mà hỏi đi, nếu có thể trả lời thì ta sẽ không giấu giếm”
Bộ dáng của hắn làm ta nghĩ đến Tam Thiếu. Thật buồn cười, cao thủ đều tịch mịch như vậy sao? Hay là muốn moi ra điều gì đó từ lời nói của ta? Đáng tiếc, ta vẫn chưa muốn liên thủ cùng hắn.
“Vậy… hôm nay ngươi cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi”, hắn vừa nói chuyện vừa đứng dậy, còn tùy tiện nhét vào tay ta một khối ngọc bội, “Có việc cần tìm ta thì cứ giao nó cho bọn hạ nhân, ta sẽ mau chóng trở lại”. Hắn cười cười rồi lại bổ sung thêm, “Nếu ngươi cảm thấy sợ hãi hoặc chỉ đơn giản vì nhàm chán mà muốn tìm người nói chuyện cũng không sao, có người cùng trò chuyện thì ngày sẽ trôi qua nhanh hơn nhiều”.
Một trải nghiệm mới a! Hắn như vậy mà lại nguyện ý bồi tiếp ta nói chuyện phiếm? Ta xăm soi khối ngọc bội trong tay mình, đó là một khối lục ngọc trong suốt khắc đồ án cát tường, tuy là ngọc mới nhưng thủy sắc rất đẹp. Ta ngẩng đầu liền phát hiện người kia đã rời đi. Rõ ràng đã đi rồi nhưng cảm xúc này là sao? Mất mát? Ta lắc đầu cười khẽ, không có khả năng, ta thậm chí còn không biết phải xưng hô hắn như thế nào?
Không lâu sau, một nha hoàn được phái tới hầu hạ ta đã đến, là một cô nương lớn hơn ta chừng vài tuổi, bộ dáng thập phần chỉnh tề khéo léo. Gương mặt nàng vừa hồng hào khỏe mạnh vừa vui tươi hoạt bát, lúc nào cũng có thể mỉm cười, vừa gặp ta đã nói chuyện không ngừng, thanh âm trong trẻo thật dễ nghe. Dường như nàng tên là Tiểu Hỉ, quả nhiên tên sao người vậy, nàng khuấy động một chút sinh khí trong tiểu viện tĩnh mịch của ta.
Chờ đi, cứ chờ đi! Ta muốn xem thử con bài chưa lật của Diên Tử và Tam Thiếu là gì!