Cuối cùng cũng bắt gặp ánh mắt của Trình Dục, đồng thời hắn cũng liếc xuống.
Mắt chạm nhau, hơi thở hắn đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Tôi biết mình trước giờ vẫn xui xẻo nhưng không ngờ lại xui đến thế.
Từ hôm gặp đó, tôi đã trở thành chim trong l*иg của Trình Dục.
Tôi đã bị nhốt trong lãnh cung bị bỏ hoang ở phía Đông hai ngày, hai ngày này tôi liên tục gặp ác mộng, tôi đoán là vì xung quanh đây đầy mùi máu phảng phất, giống như nơi tôi đã bỏ mình trước đây.
Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, tôi liền tóm lấy một cung nữ mang đồ ăn, gằn giọng hỏi:
“Thống đốc của các ngươi đang ở đâu?”
Cung nữ sợ đến mức trực tiếp quỳ xuống đất,
“Sao, sao ngươi dám nói vậy chứ?”
Tôi xoa trán, mơ màng hoảng hốt trong giây lát.
Hiện tại tôi đã không còn là quận chúa An Phúc của Đại Khánh nữa, chỉ là một cung nữ nhỏ bé. Đồng thời cũng là kẻ bị Trình Dục nhốt lại đây.
Tôi bèn hạ giọng hỏi: “Vậy ngươi có biết tại sao hắn nhốt ta ở đây không?”
Cung nữ ngẩng đầu nhìn với ánh mắt thương hại:
“Ngươi nhìn giống quận chúa An Phúc, Thống đốc có lòng sủng ái ngươi, tiếc là vận may còn chưa tới đâu.”
“Tại sao hắn ta lại tìm một người giống quận chúa cơ chứ?”
“Là do —”
Một hòn đá đột nhiên bay trúng chân cung nữ khiến nàng ta ngã lăn xuống đất, cong lưng cầu xin sự tha thứ, cả người run rẩy vì sợ hãi.
“Ta sẽ không tha cho bất cứ ai nói quá nhiều.”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Trình Dục với mái tóc dài buông xõa chậm rãi bước vào.
Thân mặc áo bào đỏ, đầu đội ngọc quan, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Cho đến khi tôi thẳng lưng lên ngước nhìn hắn.
Trong chốc lát, hơi thở của tôi chợt trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hắn bước đến gần, nắm lấy cằm tôi một cách thô bạo, nhìn chằm chằm khuôn mặt một cách trống rỗng.
“Thực sự giống y như đúc.”
Sau đó lại tự giễu cười lạnh: “Chỉ sợ sư phụ của ngươi đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được ngươi.”
Tôi không hiểu hắn đang nói gì liền im lặng không đáp.
Trình Dục nghiêng người tiến lại gần, những đầu ngón tay lạnh lẽo như rắn độc vuốt ve mặt tôi.
“Sư phụ của ngươi cũng có chút tài, dưới hắn không ai có thể tra ra chi tiết.”
“Ta hẳn là nên gϊếŧ ngươi đi.”
Đầu ngón tay hắn từ từ di chuyển, chầm chậm chạm vào cổ tôi —
Tôi vô thức nín thở,
“Nhưng khuôn mặt của ngươi quả thật không tồi.”
Lòng bàn tay hắn chậm rãi buông lỏng, chạm vào nốt ruồi ở khóe mắt và vết sẹo trên trán tôi.
“Ta chưa từng thấy ai giống tỷ ấy trước đây.”
Tôi rụt rè ngẩng đầu lên: “Có phải Thống đốc muốn nói nô tỳ giống quận chúa An Phúc không?”
“Sinh ra giống nàng ấy là phúc phần của nhà ngươi.”