Chương 12: Lên Lớp Đánh Người
Vùng xung quanh lông mày Gia Vệ nhăn chặt lại, hắn gạt những học sinh đang đứng vây quanh ra, bước vào trong phòng học.
Đập vào trong tầm mắt của Gia Vệ, là một nam tử xa lạ đang cầm một cây gậy hướng đầu Gia Cát Uyển Nhi nện tới, may là đã được Vương Cường đỡ đòn thay.
Một loại lửa giận không rõ ràng từ trong l*иg ngực Gia Vệ bùng lên, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn ba tên thanh niên đang cầm gậy, trực tiếp mạnh mẽ đóng sầm cửa phòng học lại, thanh âm đóng cửa phi thường lớn, khiến không gian trong phòng học nhất thời an tĩnh lại trong giây lát.
- Tất cả các bạn nữ tránh sang một bên, còn lại thằng nào dám nhận mình là đàn ông con trai thì cầm ghế hết lên cho tao.
Gia Vệ cầm lấy cái ghế gần mình nhất, hai mắt híp lại, tức giận nói.
Biến hóa trong mấy ngày qua của Gia Vệ, khiến tất cả mọi người trong phòng học không tự chủ được mà nghe theo lời hắn nói.
Toàn bộ nữ sinh, đều tự giác hướng phía rìa phòng học đi tới, rời khỏi trung tâm. Mà nam sinh, dưới sự dẫn dắt của Vương Cường mà mấy nam sinh có vóc người to lớn cường tráng khác, cả đám đều cầm ghế của chính mình lên.
- Cậu muốn làm cái gì?
Gia Cát Uyển Nhi đi tới bên người Gia Vệ, lông mày nhăn lại, thấp giọng hỏi.
Đây là trường học, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, ba tên côn đồ đến đánh người kia có việc gì hay không, Gia Cát Uyển nhi không biết, nhưng mà Gia Cát Uyển nhi biết một điều, nếu như xảy ra chuyện, Gia Vệ tất nhiên sẽ bị phiền phức.
- Đứng sang một bên chờ đi.
Trừng mắt với Gia Cát Uyển Nhi một cái, Gia Vệ liền trực tiếp hướng ba người kia đi tới.
Gia Cát Uyển nhi đứng tại chỗ mà sửng sốt, từ lúc nàng đi học đến giờ, còn chưa có người nào nói chuyện kiểu như vậy với nàng, kể cả là giáo viên, cũng không có nói chuyện với nàng như vậy.
Chỉ có điều, Gia Cát Uyển nhi cũng không có tức giận.
Nàng giậm chân một cái, trong miệng thì thầm vài câu gì đấy, liền hướng phía rìa phòng học đi tới, mặc kệ không thèm hỏi nữa.
Vào lúc này, Gia Vệ, Vương Cường cùng với tất cả những đấng anh tài cùng lớp đã vây quanh ba cái tên đến đây đánh người, mà bị nhiều người như vậy vây quanh, ba têm kia cũng không dám động thủ đánh người nữa.
- Nói đi, các ngươi đến đây là có ý tứ gì?
Gia Vệ đi tới trước mặt cái tên rất rõ ràng là người gây sự trước, lạnh giọng hỏi.
- Cái cmn ý tứ, lão tử đến đây để đánh người có được hay không?
Tên kia bị xúc phạm, cầm gậy chỉ hướng Gia Vệ, mắng to.
- Ngươi tốt nhất là nên thành thật một chút cho ta, nếu như lại để cho ta nghe thấy các ngươi mắng ta một lần nữa, có tin ta cho răng trong miệng ngươi đi làm bạn với đất hay không?
Hai mắt Gia Vệ híp lại, dùng ghế trong tay đẩy cây gậy của hắn ra, lạnh lùng nói.
- Khách khí với bọn nó làm gì, thằng tay mà đánh đi.
Vương Cường lúc này nói to.
- Đúng, thẳng tay mà đánh đi, cmn, dám vào lớp chúng ta đánh người, các ngươi đây là muốn chết.
Lại có thêm mấy người lạnh lùng nói.
Mấy tên vừa nói, đều không phải là loại dễ chọc, mục tiêu của ba tên kia nếu như là một người trong số bọn hắn thôi, nói không chừng sớm đã bị mấy người bọn hắn đánh cho tàn phế rồi.
Bất quá, mục tiêu của mấy tên kia, nhưng lại là một nam sinh khác, là tiêu minh.
Tiêu Minh là một bạn học cũng coi như là bình thường của Gia Vệ, ở trong lớp học, là một nam sinh rất hay bị mọi người quên lãng.
Mà ba tên đến đánh Tiêu Minh lần này, nguyên nhân là do Tiêu Minh và bạn cùng bàn phát sinh một chút mâu thuẫn, mà mấy người đến đánh này, chính là bạn trai của người ngồi cùng bàn Tiêu Minh. (DG: chả thấy tác giả nói đứa ngồi cùng bàn là nữ hay là gay nữa, dịch nguyên văn :v )
Biết rõ sự tình rồi, Gia Vệ lạnh lùng nhìn về phía người ngồi cùng bàn Tiêu Minh, sau đó liên nhìn về phía mấy tên gia hỏa tới đánh người, nói:
- Cho ngươi hai lựa chọn, để cây chổi lau nhà lại, bây giờ cút xéo, coi như là chưa có việc gì phát sinh, chẳng qua nếu như sau đó ngươi còn dám đến tìm bạn chúng ta gây phiền phức thêm một lần nữa, ta dám cam đoan, mặc kệ ngươi ở đâu, ta sẽ tìm bằng được rồi chặt đứt chân từng người một; lựa chọn thứ hai, chính là cùng tất cả chúng ta đánh một hồi, cuối cùng là để cho trường học xử lý chuyện này, ngươi chọn đi.
- Ta chọn cm nhà ngươi, ta xem ai dám đánh ta, mẹ nó, không muốn sống ở trường này nữa phải không?
Tên kia phi thường trâu bò, tức giận nói.
Mà đúng lúc này, bên cạnh có một người nói rằng:
- Chú của Khương Côn là chủ nhiệm phòng quản sinh Khương Kiền.
Chỉ có điều, lời này hắn nói còn chưa dứt, một cái ghế đã trực tiếp bay vào miệng Khương Côn , chỉ nghe một tiếng 'Ken két', rồi sau đó là một tia máu tươi bắn ra, nhất thời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Không ai nghĩ đến, Gia Vệ dĩ nhiên nói động thủ là động thủ luôn, lại còn hạ thủ ác độc đến như vậy, dĩ nhiên là một ghế nện thẳng vào miệng Khương Côn, phỏng chừng có thể làm hàm răng của hắn rụng xuống không ít.
Tiếng kinh hô vang lên, một màn máu tanh như thế, khiến tất cả nữ sinh trong phòng học đều biến sắc.
Sắc mặt Vương Cường cũng đại biến, lôi kéo Gia Vệ lại, sau đó túm lấy ghế trong tay Gia Vệ, một ghế đặp thẳng lên đùi tên Khương Côn, sau đó tức giận nói:
- Còn chờ cái rắm gì nữa, đánh cho tao.
Thấy Gia Vệ và Vương Cường đã động thủ, tuy rằng chú tên Khương Côn là chủ nhiệm phòng quản sinh, nhưng giờ cũng chả thèm quản nữa, mỗi một người đều là cầm ghế hướng ba tên kia ném tới.
Một lát sau đó, ba tên kia cả người đều là thương tích nằm lăn lóc dưới bàn học, tên Khương Côn thì còn ho ra máu, xen lẫn màu đỏ của máu là màu trắng của răng bay ra cùng.
Gia Vệ dùng chân đá đá Khương Côn, nói:
- Đây là lớp cấp ba, đến lớp chúng ta đánh bạn học của bọn ta, không có đem bọn ngươi đánh cho tàn phế, xem như là số ngươi đỏ.
Nói xong, Gia Vệ liền đứng lên, nháy mắt cho Vương Cường, ngay sau đó Gia Vệ cùng Vương Cường mang Khương Côn, để mấy nam sinh khác mang hai tên kia, mấy người liền hướng cửa lớp đi ra.
Phòng quản sinh ở tầng một, mấy người bọn họ cứ như vậy ở trong ánh mắt quái dị cũng những học sinh bên ngoài, mang ba tên bị đánh cho không ra hình người hướng tầng dưới đi tới.
Đợi Gia Vệ bọn họ ra khỏi phòng học, Gia Cát Uyển Nhi lúc này mới dùng thân phận lớp trưởng của mình, đứng ra trước lớp nói:
- Được rồi, tất cả đã xong, mọi người trở lại chỗ ngồi của mình đi.
Nói xong, Gia Cát Uyển nhi liền vội vã rời khỏi phòng học, hướng phòng quản sinh đi tới.
Phòng quản sinh trừ Khương chủ nhiệm ra, còn có hai phó chủ nhiệm, bốn trợ lý.
Đây là phòng quản sinh của cấp ba, so với phòng quản sinh của cấp hai thì nhiều hơn một chút, đồng thời được thiết lập ở ngay dưới tòa nhà nơi học sinh học, lý do là để thuận tiện hơn cho việc quan tâm tới học sinh.
Mà khi mấy người Gia Vệ mang ba người Khương Côn tới phòng quản sinh, trong phòng quản sinh đã có sẵn hai giáo viên đang trực, đều dùng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn.
Đây là cái tình huống gì?
Hai người bọn họ đều chỉ là trợ lý, một người là giáo viên đang đi dạy, một người là giáo viên về hưu, hai người giống nhau, giờ đều không biết giải quyết ra sao.
- Tiểu Trương, ta ở chỗ này trông, ngươi đi gọi Khương chủ nhiệm về đây.
Vị giáo viên về hưu quay sang giáo viên trẻ tuổi nói.
Vị giáo viên trẻ tuổi kia gật đầu, vội vã đi ra khỏi phòng quản sinh.
Chuyện thế này, không là chuyện mà bọn hắn có thể giải quyết, đem người đánh thành như vậy, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, mà hai ông thầy cũng đều nhận ra Khương Côn, cái này mới khiến bọn hắn khó xử chứ.
Không bao lâu sau, một trung niên nhân thân cao tầm 1m8, vóc người cường tráng đi tới.
Đây là thầy chủ nhiệm cấp ba, các học sinh đều phi thường sợ hắn, bởi vì hắn luôn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất gương mặt ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ cười vậy.
- Chuyện này là như thế nào?
Khương chủ nhiệm nhìn người bị đánh đang ngồi trên ghế, bộ mặt sưng húp - Khương Côn, vẻ mặt hắn âm trầm hỏi.
- Ba người bọn hắn cầm hung khí đi vào lớp bọn em đánh người, bọn em xuất phát từ tự vệ, mới phản kháng lại. Giờ bọn em mang bọn họ đến đây, là để trình báo sự việc cho rõ ràng với thầy, bằng không thì bọn em sẽ phải báo công an.
Gia Vệ nói, bộ dáng như chính mình mới là người bị hại vậy.
Vừa nghe Gia Vệ nói như vậy, mấy người phía sau hắn cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, ưỡn thẳng ngực mà lộ ra hào khí ngút trời. (DG: hào khí Đông A là đây – chém tý, đứng thẳng người lên thôi )
- Các cậu tự vệ, thế nào mà trên người các cậu lại không có một chút thương tổn, trong khi ba người bọn họ lại thương tổn nghiêm trọng đến như vậy?
Vẻ mặt Khương chủ nhiệm càng trở nên âm trầm.
- Ý Khương chủ nhiệm là, thương tích của bọn em phải so với bọn hắn nghiêm trọng hơn, mới là đúng có phải không?
Đúng lúc này, Gia Cát Uyển nhi đi tới, vẻ mặt tức giận hướng về phía Khương chủ nhiệm nói.
Gia Vệ, Vương Cường cũng mấy nam sinh khác đều dùng vẻ mặt khϊếp sợ nhìn về phía Gia Cát Uyển nhi, người nàng vừa nói chính là thầy chủ nhiệm Khương Kiền, là giáo viên đáng sợ nhất trường cấp ba này, hôm nay Gia Cát Uyển Nhi, cũng dám đứng ra nói chuyện như vậy với Khương Kiền, điều này khiến cho Gia Vệ bọn họ khϊếp sợ không thôi.
Phải biết là, Khương Kiền ở trong trường cấp ba này, được học trò yêu mến mà được nhận danh hiệu Đại Ma Vương đấy…
- Láo xược, đây là thái độ cô dùng để nói chuyện với giáo viên sao?
Khương Kiền giận dữ vỗ mạnh lên bàn một cái, lớn tiếng nói.
Ngay sau đó, không đợi Gia Vệ bọn họ nói nữa, Khương Kiền liền sai mấy người khác đem ba người Khương Côn đến bệnh viện, nói chuyện này cần điều tra xong mới có thể xử lý, sau đó để cho mấy người Gia Vệ quay trở về.
- Thầy Khương sẽ xử lý chuyện này như thế nào đây? Để cho người ta xông vào phòng học của bọn em đánh người, khiến cho những học sinh cấp 3 chúng em hiện tại rất lo lắng sợ hãi a.
Gia Vệ cũng không có rời đi, chuyện này nếu như bây giờ không làm cho rõ ràng mà nói, chỉ cần qua một đoạn thời gian thôi, thế là Khương Kiền muốn nói như thế nào là nói như thế ấy rồi.
- Đúng, bọn em thế nhưng nghe nói người cầm đầu đi đến lớp bọn em gây sự chính là cháu trai của thầy, chuyện này, thầy khương hay là cần phải nói cho rõ ràng ha?
Vương Cường nói.
- Lớp 12/3 bọn em, cường liệt yêu cầu phòng quản sinh phải cho bọn em một câu nói rõ ràng, bằng không bọn em sẽ đi báo công an.
Gia Cát Uyển nhi cũng mở miệng nói, nàng thì ai cũng không sợ, khí thế so với Gia Vệ và Vương Cường còn cường đại hơn.
Sắc mặt thầy chủ nhiệm Khương Kiền giờ càng thêm âm trầm, hắn hai mắt híp lại nhìn Gia Vệ, Vương Cường và Gia Cát Uyển nhi.
Hắn không nhận ra Gia Vệ và Vương Cường, thế nhưng nhận thức Gia Cát Uyển nhi – học sinh luôn luôn đứng trong hàng ngũ mười người đứng đầu toàn trường, học sinh như vậy, là bảo vật của trường, nếu như phải để nhà trường chọn lựa giữa hắn và Gia Cát Uyển Nhi mà nói, nhà trường rất có thể sẽ để cho Gia Cát Uyển Nhi ở lại, mà sẽ khiến người thầy chủ nhiệm này phải rời đi.
- Tất cả thiệt hại của lớp cô cậu, đều do Khương Côn bồi thường, đồng thời còn phải bồi thường thêm cho lớp các cậu thêm một nghìn đồng vào quỹ lớp, còn có, phòng quản sinh bọn ta sau này sẽ liên tục tuần tra, tránh cho loại tình huống như thế này phát sinh thêm một lần nữa.
Khương Kiền nói từng chữ một ra khỏi miệng, sắc mặt theo thanh âm phát ra mà âm trầm theo.
Thấy bọn Gia Vệ còn không đi, trên mặt Khương Kiền lộ ra thêm một vòng tức giận, nói:
- Thế nào, các cậu còn muốn thế nào nữa?
- Thầy Khương hình như đã quên, chuyện này, thầy chỉ nói bồi thường chúng ta như thế nào, còn chưa nói đến việc xử phạt bọn họ ra sao đây.
Trên mặt Gia Vệ lộ ra một nụ cười nhạt, nói:
- Theo ta được biết, Khương Côn là học sinh lớp 12/1, mà hắn mang theo hai người, đều là thanh niên lêu lổng, mang theo thanh niên lêu lổng vào trong trường đánh học sinh, loại hành vi này, lẽ nào trường học sẽ không xử phạt sao?
- Nhà trường xử phạt như thế nào, không phải một người như ta có thể nói, cần phải có sự thương nghị của ban lãnh đạo nhà trường, đây cũng không phải là việc của các cô các cậu.
Hai mắt Khương Kiền híp lại nhìn Gia Vệ, trầm giọng nói.