Chương 8

Ở trong một thung lũng hẻo lánh, xung quanh bốn phía được bao bọc bởi những dãy núi kéo dài bất tận, hình thành một hàng rào bảo vệ tự nhiên.

Gió và tuyết đều bị chặn ở bên ngoài, mặc dù đôi lúc tuyết vẫn sẽ lọt vào trong nhưng rất nhanh bị tan ra và thấm xuống đất.

Dạ Từ dẫn đầu mang theo đội kỵ binh hạng nặng xuyên qua lớp tuyết mà đi, tiêu diệt toàn bộ hai vạn đại quân của Hàn Liêu Quốc đang mai phục ở nơi này. Thung lũng không chỉ ngăn chặn bão tuyết vào bên trong mà còn có thể ngăn chặn tin tức bị truyền ra bên ngoài.

Bất kỳ người nào cố tình tiến vào bên trong để thăm dò tình hình quân sự, chúng sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị phục kích bởi các cung thủ của Bất Dạ quân.

Không chỉ có như thế, thung lũng còn có đặc điểm vô cùng đặc biệt là khuếch đại âm thanh từ các con đường, giúp Dạ Từ phát hiện ra những chuyển động đáng ngờ sớm nhất.

Làm thế để đề phòng quân tiếp viện của Hàn Liêu Quốc đột nhiên tiến đánh.

Trận chiến diễn ra rất nhanh chóng và suôn sẻ. Sau khi giành được thắng lợi, Dạ Từ lợi dụng màn đêm dẫn theo đội kỵ binh lập tức quay về hướng ngược lại.

Dạ Từ hoài nghi rằng ngoài kia vẫn còn quân đội của Hàn Liêu Quốc đang chờ đợi hắn!

Biết rằng trận chiến tiếp theo là không thể tránh khỏi, vậy nên hắn liền chủ động tấn công, làm cho quân địch bất ngờ trở tay không kịp.

Đây cũng là nguồn gốc cho cái tên "Bất Dạ quân". Tấn công chớp nhoáng, giải quyết toàn bộ mọi việc chỉ trong một đêm!

Nữ tướng quân Yến Phù Đồng cưỡi một con chiến mã khổng lồ, phi nước đại bên cạnh Dạ Từ, vó ngựa giẫm lên cát bụi mà đi, tung bay trong gió.

Thanh âm của nàng lạnh lùng xen lẫn một chút giận dữ: "May mắn là tướng quân nhìn xa trông rộng, tung tin rằng Bất Dạ quân chỉ còn hai ngàn kỵ binh hạng nặng, đối phương ngay lập tức liền mang hai vạn đại quân đến tấn công chúng ta, nhưng chúng lại không ngờ rằng... Hừ! Năm ngàn kỵ binh của Bất Dạ quân không thiếu một người nào! Chỉ bằng bọn chúng mà cũng dám mang người đến chặn đường chúng ta hay sao?"

Dạ Từ không trả lời, nhưng khuôn mặt dưới mặt nạ đầy vẻ lạnh lẽo.

Việc Bất Dạ quân có nội gián là sự thật không thể chối cãi, nhưng ngoài các binh sĩ trong quân đội ra thì chỉ có hai người là biết chính xác kế hoạch và lộ trình hành quân của Bất Dạ quân.

Mà hai người này...

Bất Dạ quân dường như không biết mệt mỏi, họ tăng tốc lao ra khỏi thung lũng, năm ngàn kỵ binh hạng nặng lao đi như dòng lũ đen ngòm chảy xiết, những nơi họ đi qua không có một ngọn cỏ nào sống sót.

Nhưng khi khí thế của họ đang dâng trào mãnh liệt, muốn đem toàn bộ quân Hàn Liêu Quốc đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, lại phát hiện phía trước có một doanh trại vô cùng quỷ dị.

Bọn họ treo quân kỳ, bên trên viết một chữ rất lớn "Man", đây chính là cờ của Hàn Liêu Quốc.

Chỉ là nhìn thế nào đi chăng nữa cũng thấy có điều gì đó không ổn ở đây, dù Bất Dạ quân đã đến rất gần quân doanh, vậy mà bọn chúng lại không hề có động thái chuẩn bị gì, cũng không hề có ý định nghênh chiến.

Thậm chí mãi cho đến khi Bất Dạ quân xông thẳng vào doanh trại, đám người Dạ Từ chứng kiến được cảnh quân lính Hàn Liêu từng người bỏ ngựa lại mà chạy trối chết.

Toàn bộ doanh trại trở nên vô cùng hỗn loạn!

Yến Phù Đồng nhìn đến ngơ ngác: "Chuyện gì đang xảy ra thế này?"

Dạ Từ: "Không được để bất cứ kẻ nào sống sót!"

Hắn không quan tâm tình huống gì đang xảy ra, quân đội của Hàn Liêu Quốc và Bắc U Quốc là kẻ thù không đợi trời chung, ngươi không chết thì chính là ta chết.

Quân đội Hàn Liêu Quốc luôn tự hào là kỵ binh hạng nặng duy nhất có thể đánh bại được Bất Dạ quân, thậm chí bây giờ bọn họ không lấy ra nổi một con ngựa.

Những binh lính của Hàn Liêu Quốc từng là những chiến binh dũng mãnh từng chinh phục thiên hạ trên lưng ngựa nhưng giờ đây lại như những con chuột nhắt đang tìm đường chạy trốn.

Bất Dạ quân đột nhiên xông vào, đánh gϊếŧ bọn chúng làm chúng không kịp trở tay!

Thậm chí còn không có lấy một con ngựa cho tử tế, kỵ binh mà đến một con chiến mã cũng không có thì chẳng khác gì đám vô dụng.

Ngay lập tức liền bị đại quân năm ngàn người đánh cho không còn mảnh giáp, nhiều người còn bị giẫm chết dưới vó ngựa khi đang cố gắng chạy thoát.

Gần như không tốn lấy một quân một tốt nào liền đem toàn bộ quân doanh của địch triệt để tiêu diệt.

Binh sĩ Hàn Liêu Quốc không thể giữ lại, mối thù của hai nước quá sâu nặng, như nước với lửa vậy.

Mấy tướng lĩnh thì bị bắt giữ để tiến hành thẩm vấn.

Trận chiến diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức không ít binh sĩ không kịp phản ứng. Ngay cả kho lương thực của địch cũng còn nguyên vẹn, lập tức được bổ sung vào quân nhu của bọn hắn.

Lúc này, một người hưng phấn chạy tới báo cáo: "Dạ tướng quân! Mau đến đây nhìn xem!"

Dạ Từ nghe vậy vội vàng bước nhanh tới, Yến Phù Đồng cùng các tướng quân khác đứng bên cạnh cũng lập tức chạy theo sau, đến một nhà kho nhốt chiến mã, không khí ở đây vô cùng ngột ngạt.

Bọn họ cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra!

Ở nơi cực kỳ lạnh giá này, bốn phía đều là băng và tuyết, chiến mã liền trở nên vô cùng quan trọng.

Sức mạnh của kỵ binh hạng nặng phụ thuộc rất nhiêu vào những con ngựa đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, với lớp áo giáp da dày và khả năng phòng ngự tuyệt vời.

Cho đến khi Dạ Từ tiêu diệt đội quân của Hàn Liêu Quốc, bọn họ mới phát hiện ra rằng ở nhà kho phía sau quân doanh là những con chiến mã toàn bộ đều bị trói chặt chân...

Mọi người trong Bất Dạ quân đều sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này!

Yến Phù Đồng xoay người xuống ngựa kiểm tra, sau đó quay lại báo cáo:"Dạ tướng quân! Những con ngựa này đều bị trói chặt ngón chân, không thể di chuyển."

Dạ Từ cau mày, hắn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Trói chặt móng ngựa lại như thế, đối phương là đang quá rảnh rỗi hay là đang muốn trêu đùa hắn?

Mà việc này dường như không giống như việc mà Bất Dạ quân có thể làm, nếu là người của hắn trà trộn và đây, chắc chắn họ sẽ đốt cháy doanh trại này hoặc là đem toàn bộ chiến mã của địch gϊếŧ sạch.

Những binh lính mà hắn huấn luyện đều là những kẻ gϊếŧ người không chớp mắt.

Họ sẽ không làm ra loại chuyện kỳ lạ như vậy!

Vậy thì ai đã làm điều đó?

Yến Phù Đồng bắt lấy một con ngựa đang đau đớn, nói:" Đây đều là những con ngựa chiến tinh nhuệ! Chúng đến từ vùng đất lạnh giá, da dày thịt béo, sức chịu đựng rất cao! Tướng quân, hay chúng ta đem bọn chúng gϊếŧ đi, chuẩn bị cho binh lính một bữa tiệc thịnh soạn?"

Nói đến đây nàng còn liếʍ môi một cái, vẻ mặt háo hức.

Dạ Từ nhìn nàng ta với ánh mắt không thân thiện lắm, nói :"Ngươi cũng vừa nói bọn chúng da dày thịt béo lại đến từ vùng cực lạnh, tổng cộng có tới năm ngàn con, người muốn ăn tất cả sao?"

Xung quanh các tướng sĩ cũng bắt đầu cười to.

"Phù tướng quân! Chúng ta cần những con ngựa này để lai tạo ra những giống ngựa tốt hơn!"

"Ngươi quên rằng trước đây chúng ta tốn rất nhiều tiền để tìm kiếm những con ngựa giống tốt từ Hàn Liêu Quốc hay sao?"

"Năm ngàn con ngựa, trực tiếp lấy dùng cũng không có vấn đề gì, quả thực là một món quà từ trên trời rơi xuống mà không tốn chút công sức nào."

"Chúng ta vẫn phải lai tạo bọn chúng, dù ngựa có khả năng chống lạnh cao nhưng lông của chúng quá dài, khó quản lý. Các ngươi nhìn đi, hôi quá."

"Có những con ngựa này, chúng ta cứ giao cho đám quái vật trong doanh trại đi, họ chắc chắn sẽ lai tạo ra giống ngựa chiến có chất lượng tốt nhất."

Lúc này một binh sĩ tiến lên phía trước, cố gắng cởi trói trên chân của một con ngựa, kết quả là năm phút trôi qua, trên trán hắn đổ đầy mồ hôi mà vẫn chưa cởi trói được...

Những người khác cũng cố gắng thử cởi trói, dần dần toàn bộ hiện trường tràn ngập tiếng chửi rủa, tất cả mọi người đều trở nên bực bội!

Chết tiệt, cái thứ dây này làm từ cái gì vậy?

Cuối cùng cũng có một người cởi trói được, đem một sợi dây nhỏ màu bạc cho mọi người xem. Đây không phải là một sợi dây thừng bình thường, mà là lông của một loài động vật nào đó.

Lông này rất đặc biệt, nó có độ dẻo dai và chiều dài kỳ lạ, dùng sức kéo cũng không đứt, dùng dao cắt cũng không được mà còn làm con dao mẻ một lỗ nhỏ.

Tất cả tướng sĩ đều kinh ngạc đến ngây người!

Trên đời này lại có loài động vật nào có bộ lông tuyệt vời như vậy?

Nếu dùng thứ lông này để trang bị, chẳng phải sẽ trở thành một vũ khí tuyệt vời hay sao? Mà con ngựa nào bị buộc bằng thứ này thì dù có khoẻ đến đâu cũng không chạy thoát được.

Vì vậy tất cả mọi người bắt đầu kiên nhẫn tháo từng nút thắt ra, đem những sợi lông này đều thu hết lại.

Đây là đồ tốt nha!

Chỉ có Dạ Từ là từ đầu đến cuối đều xem náo nhiệt, dần dần biểu tình trở nên vô cùng kỳ quái.

Cái này không phải là lông của Biên Cốc sao?

Nghĩ tới đây, Dạ Từ đại khái cũng suy đoán ra kẻ đầu têu của chuyện này.

A, là con nhóc nhỏ bé đó!

Ở doanh trại lớn như thế này, với khoảng năm ngàn kỵ binh của Hàn Liêu Quốc, nàng làm thế nào mà có thể trà trộn vào đây mà còn làm được những việc như thế này?

Năm ngàn con chiến mã, cũng không phải là năm con!

Biên Cốc mặc dù có trí tuệ và một chút năng lực, nhưng nó lại không thể nói chuyện.

Chẳng lẽ có ai đó đã giúp nàng?

Trong đầu Dạ Từ dường như đã hình dung ra được cảnh tượng đêm qua.

Một con người nhỏ bé và một con ngựa con, lén lén lút lút lẻn vào trong, phối hợp với nhau để gây ra rắc rối như thế này...

Nhìn những sợi dây buộc ngón chân của năm ngàn con chiến mã đang được cởi ra, càng ngày càng nhiều lông ngựa được thu thập lại.

Dạ Từ đều có chút không kiềm chế được, đây là phải dùng bao nhiêu lông đây?

Biên Cốc, vất vả cho ngươi rồi!