Chương 7

Vào đêm khuya, một đại đội đang đóng quân ở địa phương này.

Nhóm quân đội này số lượng tuy không nhiều nhưng toàn bộ đều là những người tinh nhuệ nhất. Họ là một nhóm kỵ binh hạng nặng thuộc lực lượng chiến đấu mạnh nhất của Hàn Liêu Quốc!

Số lượng của bọn họ khoảng mấy ngàn người, có lẽ nhiều hơn gấp đôi so với những thông tin tình báo về đoàn kỵ binh hạng nặng của Bất Dạ quân.

Mục đích đến đây lần này của bọn chúng nhằm đánh úp bất ngờ vào quân ta, tận dụng thời điểm Bất Dạ quân đang giao tranh với hai vạn đại quân của Hàn Liêu Quốc ở biên giới hai nước, dự kiến trận chiến này sẽ kéo dài đến hết đêm.

Chỉ cần năm ngàn kỵ binh này xuất phát vào lúc hừng đông, sau khi trận chiến vưà kết thúc, chúng sẽ quay ra tấn công bất ngờ vào thời điểm mà toàn bộ quân lính đang suy yếu nhất, chúng có thể gây thiệt hại nặng nề cho Bất Dạ quân.

Nếu tiêu diệt được chủ soái Dạ Từ của Bất Dạ quân đoàn thì không thể tốt hơn!

Kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng không ai ngờ rằng một người lính của Hàn Liêu Quốc trong lúc tuần tra vô tình chọc phải một con nhóc không nên chọc.

...

Lạc Nhân Ấu chỉ là một con nhóc ba tuổi nhưng tính cách lại có phần liều lĩnh, nàng lợi dụng màn đêm tối tăm dắt theo một mét năm từ từ tiếp cận vào quân doanh của địch.

Nàng không tránh khỏi có chút khẩn trương, ghé sát vào một mét năm dặn dò: "Một lát nữa mày đừng có lên tiếng biết chưa?"

Ngay từ đầu một mét năm đã không muốn đi theo, nó muốn dùng miệng xách Lạc Nhân Ấu mang đi nhưng căn bản là không ngăn được hành động của nàng, chỉ có thể một đường đi theo nàng tới nơi này, sau đó ngồi phịch xuống bất động như một toà thành vững chắc.

Xung quanh có rất nhiều binh lính đóng quân, lều trại bằng vải vừa lớn lại vừa dày dựng thành một đoàn, bên trong thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh uống rượu hoà lẫn với tiếng nói chuyện ồn ào, như thể đang ăn mừng điều gì đó.

Lạc Nhân Ấu cố gắng đem hơi thở của mình áp xuống mức thấp nhất, nhưng vốn dĩ nàng không có chút tu vi nào, bị vây quanh ở giữa bởi các cường giả kỵ binh này, rất dễ dàng bị bại lộ.

Nàng nhất định phải hết sức cẩn thận!

Trước tiên phải tìm chỗ để ẩn nấp, nàng bắt đầu đặt câu hỏi cho hệ thống.

【Làm thế nào để tiêu diệt quân đội trước mắt?】

【Đang thực hiện: Tiêu diệt năm ngàn kỵ binh của Hàn Liêu Quốc.】

【Đang phân tích giá cả...】

【Yêu cầu rút ra năm vạn điểm tích lũy】

【Đang rút ra...】

【Rút ra thất bại!】

【Cảnh báo: Điểm tích lũy không đủ, không có cách nào thực hiện!】

Lạc Nhân Ấu: "Hm..."

Hệ thống này quả là rắc rối, nhưng ít nhất nó cũng cung cấp cho cô một thông tin vô cùng hữu ích.

Hoá ra quân đội trước mắt có năm ngàn người, và họ đều là kỵ binh xuất sắc của Hàn Liêu Quốc

Vấn đề duy nhất chính là không đủ điểm tích lũy, hiện tại tổng điểm tích lũy trong hệ thống cộng lại chỉ có 107 điểm, hơn một nửa điểm ở đây đều do một mét năm đóng góp.

Lạc Nhân Ấu quyết định tự mình nghĩ biện pháp, ban đầu nàng muốn phóng hỏa đốt cái doanh trại này, nhưng do thời tiết quá lạnh, trên mặt đất đóng đầy băng tuyết căn bản đốt không cháy.

Nàng lo lắng đến mức đi qua đi lại!

Binh lính tuần tra thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, tiếng bước chân mang đến cảm giác áp bức, từng đội từng đội đi qua trước mặt.

Cũng may mắn là cơ thể của Lạc Nhân Ấu nhỏ nhắn, hành động cũng rất cẩn thận, một mét năm đi theo cũng cũng cúi đầu xuống thấp để không bị lộ.

Thấy thời gian trôi qua từng chút một, nàng chỉ có thể rút lui về nơi có ít binh lính tuần tra hơn, sau đó sẽ tìm cơ hội khác.

Cứ như vậy nàng liên tục lui về phía sau, dần dần lùi về nơi đang nuôi nhốt kỵ binh của địch.

Lạc Nhân Ấu chỉ cảm thấy trong không khí rất nặng mùi, xen lẫn trong đó là mùi đồ ăn cùng với mùi phân và nướ© ŧıểυ, nồng đến mức khiến nàng choáng váng.

Vừa quay đầu lại liền thấy hàng ngàn con ngựa khổng lồ trải dài, từng con đều nhìn về phía nàng với ánh mắt hiếu kỳ.

Những kỵ binh hạng nặng này cũng là loại ngựa khổng lồ, nhưng so với kỵ binh bên Dạ Từ thì dáng dấp của chúng lại không giống nhau.

Phần lớn ngựa chiến bên Dạ Từ kỵ đều là màu đen, lông chúng không quá dài, nhưng lại rất mềm mại và bóng loáng.

Nhưng lông của đám ngựa này lại có màu nâu, chắc do chúng đến từ nơi cực kỳ lạnh lẽo nên lông của chúng rất dài để chống rét. Vì thiếu sự chăm sóc của con người mà lông của chúng rối lại thành các nút thắt, bên trên còn dính một chút mỡ đã đông lại.

Lạc Nhân Ấu hai mắt phát sáng, cố gắng kiềm chế cảm xúc, xin chào tất cả các ngươi!

Một mét năm nhìn nàng một đường đi thẳng vào chuồng ngựa, suy nghĩ một chút cũng rón rén đi theo sau.

Dù sao nó vẫn còn có nhiệm vụ phải bảo vệ con người này!

À không đúng, lúc trước con người này đã ho ra máu, đây chẳng phải là nói nhiệm vụ của nó đã thất bại rồi sao?

Thế nó còn muốn đi theo nữa không?

Nó rất muốn xin chỉ thị từ chủ nhân, chủ nhân ơi là chủ nhân, chúng ta đừng dính dáng đến chuyện của đứa nhỏ Tà Túy này nữa được không?

Kết quả vừa tới gần, Biên Cốc suýt chút nữa ngất đi vì mùi thối!

Có phải tất cả giống ngựa đến từ vùng lạnh đều không thích sạch sẽ hay sao?

Nhưng rất nhanh sau đó Biên Cốc liền chứng kiến cảnh tượng khiến nó phải bàng hoàng.

Nó nhìn thấy Lạc Nhân Ấu dùng sức lực cực lớn của bản thân nắm lấy hai chân trước của một con ngựa chiến, sau đó sử dụng nguyên lý đòn bẩy bất ngờ lật ngửa nó lên.

Rầm!

Một con ngựa bị hất tung lên và nằm ngửa trên mặt đất.

Bởi vì toàn bộ ngựa của quân địch được tập chung hết ở nơi này, chúng vừa hôi hám lại vừa ầm ĩ, thỉnh thoảng còn phát ra những âm thanh hí vang không ngừng, các binh sĩ ở đây đều tập mãi thành thói quen nên chẳng ai thèm tới quản.

Lạc Nhân Ấu tùy ý bứt một nhúm lông bờm của nó, sau đó nhảy lên lưng một mét năm, dùng túm lông mà mình vừa bứt đem bốn chân của con ngựa buộc chặt lại với nhau.

Thắt nút thật chặt!

【Biên Cốc tỏ ra kinh ngạc, điểm tích lũy +10】

Tổng điểm tích lũy bây giờ tăng lên 117 điểm.

Biên Cốc rất thông minh, mặc dù nó khá sốc nhưng cũng không dám làm ồn, nó rón rén thả nhẹ bước chân, cố gắng giữ hơi thở nhẹ nhàng.

Nhưng ở cái nơi mùi thối bốc lên tận trời mang theo đó là một mảnh ồn ào, nỗ lực của Biên Cốc gần như vô ích.

Một cái hắt hơi tùy ý của đám ngựa này có khi còn lớn hơn động tĩnh của Biên Cốc!

Nhìn bốn chân của con ngựa đã bị trói chặt, Lạc Nhân Ấu thử kéo một phát.

Chết tiệt, nó đứt mất rồi!

Lông của đám ngựa này không sử dụng được, trông thì dài nhưng thực tế lại rất giòn và dễ đứt, không thể dùng để buộc được.

Lúc này trên màn hình xuất hiện thông báo của hệ thống, cái dấu chấm hỏi to lớn bắt đầu lấp lóe.

【Phát hiện được túc chủ đang gặp khó khăn, có cần trợ giúp không?】

Lạc Nhân Ấu rất là kinh ngạc, hệ thống có nhân tính từ bao giờ vậy?

Không đợi nàng làm rõ tình hình hiện tại, hệ thống lại một lần nữa lên tiếng.

【Trợ giúp lần này chỉ cần rút ra 100 điểm tích lũy, túc chủ có thể cảm nhận được niềm vui khi hoàn thành nhiệm vụ chỉ bằng một cú nhấp chuột!】

Lạc Nhân Ấu: "..."

Nếu hệ thống đã có tâm dụ dỗ nàng như vậy, nàng cũng nên miễn cưỡng đồng ý vậy!

Hệ thống lập tức bắt đầu hành động.

【Thực hiện: Thay thế túc chủ hoàn nhiệm vụ trói toàn bộ kỵ binh của địch.】

【Yêu cầu rút ra một trăm điểm tích lũy.】

【Rút ra thành công! Còn lại 17 điểm tích lũy!】

【Bắt đầu uỷ quyền!】

Lạc Nhân Ấu hai mắt mở lớn, chờ một chút, uỷ quyền gì?

Đây là cái mà ngươi nói là "hoàn thành chỉ bằng một cú nhấp chuột" thôi sao?

Còn không đợi nàng có phản ứng liền phát hiện mình đã mất quyền khống chế thân thể, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được ngũ giác và nhận thức được mọi thứ ở xung quanh.

Lạc Nhân Ấu nhìn thấy mình đột nhiên vươn tay ra, hướng về phía Biên Cốc giật mạnh một nhúm lông!

Biên Cốc: "..."

Lạc Nhân Ấu: "..."

Không liên quan gì đến nàng, là do hệ thống làm.

Lông của Biên Cốc vừa dài lại vừa dai, không dễ bị đứt, dùng cực kỳ tốt. So với lông của đám ngựa kia quả thật tốt hơn vô số lần.

Đây là nguyên liệu quan trọng nhất để làm việc xấu trong đêm khuya.

Hệ thống liền điều khiển cơ thể Lạc Nhân Ấu theo một lập trình được sắp đặt sẵn.

Rầm!

Một con ngựa nữa bị ngã chổng vó, nằm ngửa trên mặt đất.

Đem bốn chân trói chặt lại, thắt nút thật chặt!

Thậm chí vì để gây khó khăn cho chủ nhân của đám ngựa, hệ thống bất công này không phải buộc vào cổ chân mà buộc vào giữa ngón chân, nối liền bốn chân lại với nhau.

Cố gắng cởi trói cho nó sẽ khiến ngươi khó chịu đến chết!

Còn muốn dùng dao để cắt thì phải chú ý khoảng cách giữa các ngón chân, nếu không cẩn thận sẽ cắt trúng thịt .

Sau khi xử lý xong một con, hiển nhiên hệ thống cũng không có ý dừng lại.

Lạc Nhân Ấu bất lực nhìn mình vừa làm xong một con, lập tức lại chuyển sang con tiếp theo.

Nàng bắt đầu chửi thầm trong lòng.

"Chết tiệt, ngươi có thể để cho ta thở một chút được không?"

Mệt mỏi quá!

Hệ thống giống như là chương trình vi tính được lập trình sẵn vậy, giúp giảm thiểu thời gian làm việc để đạt được kết quả tốt nhất trong thời gian ngắn nhất.

Bang bang bang!

Âm thanh ầm ầm của một con ngựa khổng lồ bị vật ra đất vang lên không ngừng, như thể có một cuộc đại chiến vậy.

Động tĩnh lớn đến mức doạ Biên Cốc sợ hãi!

Đây chính là doanh trại của quân địch đó!

Tiếng ồn như thể nhà đang bị đột kích như vậy có thật sự ổn không?

Điều kỳ lạ chính là đám binh lính của Hà Liêu Quốc đều ngủ say như chết vậy, đội ngũ tuần tra cũng không hề có ý định muốn đặt chân đến khu vực này.

Dưới sự điều khiển của hệ thống, tốc độ của Lạc Nhân Ấu nhanh đến kinh người, giống như một cỗ máy móc trong vài giây có thể buộc xong một con ngựa.

Lạc Nhân Ấu hoàn toàn không dừng lại được!

Bất luận trong lòng nàng có gào thét thể nào thì cái hệ thống chết tiệt này cũng không phản ứng lại.

Tiếng ầm àm vẫn tiếp tục vang lên, đến cuối cùng khi tay nàng không còn cảm giác gì nữa, tinh thần theo đó cũng mệt mỏi rã rời.

Một màn này giống như có phép thuật, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà năm ngàn kỵ binh hạng nặng của địch toàn bộ đều bị trói chặt, bốn vó chổng lên trời không thể động đậy!

Lạc Nhân Ấu mệt như chó chết!

Biên Cốc cũng vì vậy mà hói hơn một nửa, bộ lông xinh đẹp trước đó giờ đây đã trở nên xơ xác, vô cùng thê thảm.

Cuối cùng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lạc Nhân Ấu cảm nhận được cơ thể mình có thể cử động trở lại, hệ thống kết thúc việc điều khiển nàng.

Chết tiệt!

Biến nhanh đi!

Hệ thống này thật sự không coi trọng cơ thể của nàng chút nào, nó không hề quan tâm đến di chứng sau này.

Toàn bộ sức lực và năng lượng trong cơ thể nàng gần như bị rút cạn, sự mệt mỏi cực độ ập đến ngay lập tức!

Lạc Nhân Ấu tê liệt ngã xuống đất, không còn ý thức, cơ thể vô thức co giật vài cái.

Biên Cốc hoảng sợ chạy vòng quanh, sau đó nhanh chóng ngậm lấy Lạc Nhân Ấu ném lên lưng rồi chạy một mạch.

Trong khi chạy, nó cảm thấy vừa uất ức lại vừa bàng hoàng.

Nàng là người tốt!

Nàng chạy vào doanh trại của quân địch, sau đó dùng lông của nó làm dây thừng để trói toàn bộ kỵ binh của địch.

Đây là điều mà Tà Túy sẽ làm hay sao?