Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Thế Tiểu Oan Loại

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên mặt tuyết, trước mặt Dạ Từ đặt một nồi nước sôi nóng hổi. Sau khi đun nước xong, hắn lấy ra một túi nhỏ thịt khô rồi thả vào nồi.

Ngay lập tức mùi thịt thơm lừng toả ra bốn phía, khiến Lạc Nhân Ấu ngồi bên cạnh không ngừng nuốt nước miếng.

Dạ Từ dùng cây gậy nhỏ khuấy một chút khiến thịt khô trở nên mềm nhũn. Sau đó hắn đưa cả nồi qua phía Lạc Nhân Ấu, người đang thèm thuồng chảy nước miếng.

Lạc Nhân Ấu vội thổi mấy cái cho bớt nóng rồi nhanh chóng ăn ngay. Nhiệt độ ở nơi này cực thấp sẽ đóng băng nó thành một nồi nước đá mất, nàng phải tranh thủ thời gian để ăn.

Do quá đói bụng nên nàng cũng không ăn ra vị gì, mãi cho đến khi ăn miếng thịt cuối cùng mới cảm nhận được một chút vị giác.

Cũng không biết là thịt gì, rõ ràng rất khô và cứng nhưng lại không có vị tanh hay bất cứ gia vị nào.

Cực kỳ khó ăn!

Khó ăn đến mức Lạc Nhân Ấu nghi ngờ đây có phải là đồ ăn cho người không?

Nàng nhìn xung quanh, mắt nhìn xa xa về phía quân đội, thấy tất cả mọi người đều ăn như hổ đói, không có người nào phàn nàn.

Đặc biệt là nữ tướng Yến Phù Đồng kia, Lạc Nhân Ấu tận mắt thấy nàng ta một mình ăn tận ba nồi lớn.

Dạ Từ không nói gì, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Còn muốn ăn nữa không?"

Lạc Nhân Ấu lắc đầu, đem nồi trả về chỗ cũ rồi ngồi xuống đống tuyết, suy nghĩ về tình hình hiện tại của mình.

"Xuyên qua thật là đau đớn quá!"

Dạ Từ không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát nàng.

Nàng sống sót sau cú va chạm với sao băng, thể chất đặt biệt mạnh mẽ và giờ lại phải đối mặt với Long Sát Thập Phong...

Ánh mắt Dạ Từ chợt trở nên nghiền ngẫm!

Lạc Nhân Ấu hoàn toàn không chú ý tới sự quan tâm của Dạ Từ, nàng nghĩ đến tình trạng bây giờ của mình, loay hoay tìm cách giải quyết vấn đề trên bảng hệ thống.

Nàng không tìm được gì, chỉ thấy dấu chấm hỏi lớn nhảy ra trên màn hình.

Dấu chấm hỏi không ngừng nhấp nháy, giống như muốn nhắc nhở nàng đừng lo lắng quá.

Lạc Nhân Ấu thực sự bực bội!

Nàng tức giận nhấn vào dấu chấm hỏi.

Đinh!

Một khung câu hỏi xuất hiện.

Lạc Nhân Ấu: "? ? ?"

Nhìn thấy giao diện quen thuộc khiến nàng bối rối, hệ thống này giống như một trang tìm kiếm.

Dù trông có hơi thái quá, nhưng Lạc Nhân Ấu vẫn đặt ra câu hỏi trong lòng mình.

【Làm như thế nào để giải trừ phong ấn của ta?】

Vốn nàng chỉ muốn thử một chút, ai ngờ hệ thống lại có phản ứng!

【Đang thực hiện: Phương pháp giải trừ "Long Sát Thập Phong".】

【Đang phân tích giá cả...】

【Cần rút ra hai mươi vạn điểm tích lũy.】

【Đang rút ra...】

【Rút ra thất bại!】

【Cảnh báo: Điểm tích lũy không đủ, không có cách nào thực hiện!】

Lạc Nhân Ấu: "..."

Tuyệt vời, hệ thống đang đùa giỡn với ta sao?

Rất nhanh Lạc Nhân Ấu nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Long Sát Thập Phong cuối cùng là thứ gì mà muốn hai mươi vạn điểm tích lũy, cái thứ quái quỷ gì vậy? !

Dạ Từ thấy biểu cảm của Lạc Nhân Ấu thay đổi, có lúc nhíu mày, có lúc lại biểu lộ tức giận, rồi lại khoa tay múa chân.

Hắn quát lớn: "Đừng làm trò hề nữa"

Lạc Nhân Ấu im lặng, thân thể nho nhỏ ngồi bất động trong đống tuyết.

Hai mươi vạn điểm tích lũy, nàng cần làm bao nhiêu việc kích động mới tích lũy đủ?

Hệ thống cũng thật tồi tệ, vừa làm nàng chờ mong lại vừa khiến cho nàng thất vọng, nàng cảm thấy tâm lý chênh lệch rất lớn.

Nếu cảm xúc của nàng cũng có thể chuyển hóa thành điểm tích lũy thì tốt biết bao!

Nghĩ tới đây, Lạc Nhân Ấu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Từ.

Người trước mắt này có thể giúp nàng gỡ bỏ phong ấn, vừa rồi không phải hắn có thể tiện tay giúp nàng rút ra một chiếc trấn phách đinh sao?

Mặc dù không biết bằng cách nào, việc dùng mười năm tuổi thọ để đổi lấy 1 lần giải trừ phong ấn không phải là để hù doạ trẻ con. Vốn dĩ đây không phải là trò đùa, nàng hiểu mà!

Vì vậy Lạc Nhân Ấu quyết định lấy lòng hắn, hai ba bước liền trèo lên người Dạ Từ, ngồi ngay ngắn.

Nàng mở miệng nói: "Chờ về sau ta kiếm được tiền, nhất định sẽ mua cho ngươi y phục chất lượng tốt."

【Dạ Từ sinh ra tâm tình chập chờn, điểm tích lũy +1】

Hắn không muốn nàng mua quần áo cho hắn!

Được rồi...

Dạ Từ trong lúc nhất thời bất lực nhả rãnh, liền mở miệng hỏi: "Tên gì?"

Lạc Nhân Ấu: "Ấu Ấu bảo bối."

Dạ Từ: "?"

Lạc Nhân Ấu: "Ấu Ấu đại đế."

Dạ Từ rõ ràng bắt đầu không kiên nhẫn: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng."

Lạc Nhân Ấu: "Lạc Nhân Ấu."

Dạ Từ: "Tuổi tác?"

Lạc Nhân Ấu dùng cánh tay ngắn ngủi chỉ vào mình : "Ba tuổi!"

Hai mắt Dạ Từ dưới mặt nạ liếc nhìn, đáy mắt hiện lên ý vị không rõ.

Lạc Nhân Ấu khẳng định không thể ngồi yên, cười ngu ngốc hỏi: "Ba ba tên là gì?"

【Dạ Từ sinh ra tâm tình chập chờn, điểm tích lũy +1】

Lạc Nhân Ấu: "Hì hì!"

Dạ Từ không thể nhịn được nữa, một tay hắn bế đứa trẻ lên rồi xoay người nàng lại để mặt nàng hướng xuống đất, ấn mạnh đinh trấn phách vào lưng nàng.

Phốc!

Một chiếc đinh trấn phách hung hăng đâm mạnh vào xương sống Lạc Nhân Ấu.

Nàng lại bị đóng đinh nữa!

Lạc Nhân Ấu một lần nữa mất đi khả năng nói chuyện, nàng bắt đầu la hét: "A Ba A Ba! Aba!"

Dưới tấm mặt nạ Dạ Từ không biểu lộ cảm xúc gì, từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ đang lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.

Lạc Nhân Ấu náo loạn nửa ngày liền không thèm động đậy nữa, nàng nằm trên mặt tuyết hướng mắt nhìn lên bầu trời trùng điệp rồi thở dài.

Hắn không thú vị, không dễ chọc, dễ dàng tức giận thì làm sao, mấu chốt là nàng đánh không lại hắn.

...

Không lâu sau, một con ngựa từ xa lao nhanh đến, con ngựa này nhỏ hơn so với đám kỵ binh hạng nặng khác nhưng nếu so với con ngựa một mét năm của Dạ Từ thì nó vẫn tính là lớn hơn.

Điểm khác biệt lớn của bọn chúng là tốc độ, đây là một con ngựa chạy rất nhanh và nhiệm vụ của nó là báo tin.

Khi con ngựa chạy càng ngày càng gần, toàn bộ đội kỵ binh lập tức đứng dậy nhanh chóng thu dọn đồ trên mặt đất, sau đó chỉnh đối đội hình trên lưng ngựa.

Tốc độ của bọn hắn thực sự rất nhanh, từng người một đều biểu lộ sự nghiêm túc làm Lạc Nhân Ấu ngay lập tức ngồi dậy từ trong tuyết, vội vàng đi theo.

Ngựa truyền tin dừng lại cách Dạ Từ khoảng mười mét, một vị tướng tung người xuống ngựa, hai ba bước liền vọt tới trước mặt Dạ Từ.

Hắn cúi đầu ôm quyền, nói lớn: "Tướng quân, chúng ta phát hiện quân địch!"

Lạc Nhân Ấu trong lòng cảm thấy căng thẳng, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Từ.

Dạ Từ đang ngồi trước đống lửa gần như đã tàn, không chút hoang mang mà hỏi: "Số lượng?"

Vị võ tướng nhanh chóng trả lời: "Hai vạn!"

Lạc Nhân Ấu chưa từng trải qua chiến tranh, đối với con số này không biết là ít hay nhiều.

Bên cạnh, nữ tướng Yến Phù Đồng đã ngay lập tức nắm chặt vũ khí trong tay, chửi ầm lên: "Mẹ nhà nó! Là ai đã tiết lộ tuyến đường hành quân của chúng ta?! Trận chiến vừa kết thúc lại dẫn quân mai phục sẵn chúng ta, có gian tế!"

Dạ Từ không bận tâm mấy đến điều đó, lập tức hạ lệnh: "Xuất phát! Vây quanh bọn chúng!"

"Vâng!"

Một giây sau, Lạc Nhân Ấu cảm giác mình bị xách lên, sau đó nghe được hai tiếng "Phốc phốc"!

Chiếc đinh trấn phách trên lưng đột nhiên bị rút ra, cảm giác đau đớn khiến nàng phải hít một hơi thật sâu, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu rịn ra.

Dạ Từ đem chiếc đinh màu đen bóng hình lưỡi liềm nhét vào lòng bàn tay Lạc Nhân Ấu, sau đó ném nàng lên lưng con ngựa một mét năm.

Ngón tay Lạc Nhân Ấu vô thức giữ chặt lấy lông bờm của một mét năm để tránh cho mình bị té ngã.

Dạ Từ cũng không quay đầu lại, hắn nhanh chân hướng về phía quân đội mà đi, lưu loát nhảy lên một con chiến mã to lớn.

Lạc Nhân Ấu bối rối, không biết mình phải phải làm gì.

Một hồi sau trận chiến bắt đầu nàng phải đợi ở trên lưng một mét năm sao?

Điểm quan trọng là một mét năm chạy có nhanh không ? Lỡ như không qua được thời khắc mấu chốt có thể gặp nguy hiểm không?

Không đúng, các ngươi không phải đã bị người ta tiết lộ quân tình sao? Lỡ như đối phương còn có chiêu bài gì khác thì sao?

Rất nhanh nàng liền thấy đội quân xuất phát, tốc độ kia rất nhanh, nhanh đến mức khi chúng chạy trên tuyết, tuyết trắng bay lên phủ kín bầu trời khiến cho tầm nhìn của nàng bị mờ đi.

Có chỗ nào giống như kỵ binh hạng nặng được, những con ngựa khổng lồ này trông vừa to lớn lại vừa nặng nề, nhưng tốc độ của chúng lại nhanh đến kinh người!

Chỉ chốc lát sau liền đi mất hút, không còn một ai ở lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »