Chương 2

Không biết đã qua bao lâu Lạc Nhân Ấu cũng tỉnh lại, nàng cảm giác toàn thân đều đau nhức, yếu ớt lại mệt mỏi.

Hơn nữa nàng có cảm giác não bị chấn động nhẹ, trong nháy mắt như mất trí nhớ tạm thời vậy.

Nàng đang ở đâu? Nàng là ai? Nàng muốn làm gì?

Đột nhiên bảng hệ thống tự động hiện lên.

Hình dáng đã trở lại bình thường không còn loè loẹt như lúc nãy, khung màu trắng và xanh viền quanh màn hình cảm ứng.

Trên đó không ngừng nhấp nháy dòng chữ lớn, tần suất giống như là nhịp tim.

【Túc chủ: Lạc Nhân Ấu】

【Tuổi tác: 3】

【Trạng thái: Đã phong ấn】

Chỉ hiển thị ba dòng này, cũng không hiển thị thêm cái gì khác, bản tóm tắt cuộc đời lúc trước cũng đã biến mất.

Lạc Nhân Ấu nhìn chăm chú vào những dòng văn tự này thì lâm vào trầm tư. Tóm lại là nàng chết rồi, lại còn chết hai lần.

Hiện tại nàng vẫn đang sống ở cuộc đời thứ hai, nàng vốn là đã chết rồi nhưng may mắn thay vận khí của nàng khá tốt nên nhặt về được một cái mạng.

Thể xác tái tạo lại rồi mà sao phong ấn vẫn còn đó nhỉ?

Thật là vô lý!

Trước đó nàng còn nhìn thấy hai đoạn thông báo liên tiếp "Bạn không có đoạn ký ức này" giống như một trò đùa vậy, sao lại không có ký ức chứ!

Mang trong mình phong ấn, không cha không mẹ, cuộc sống mới bắt đầu trong cảnh thiếu thốn.

Ở kiếp trước nàng cũng bị cha mẹ vứt bỏ, ở kiếp này còn thảm hơn, ai đã phong ấn nàng, ai đã ném nàng từ độ cao mười vạn mét xuống?

Chẳng lẽ nàng lại bị cha mẹ vứt bỏ lần nữa sao?

A!

Nàng không muốn lãng phí thêm một giây một phút nào trong cuộc đời này nữa!

Một lúc sau Lạc Nhân Ấu cảm giác chân mình như bị ai đó cầm lên, lắc qua lắc lại khiến nàng muốn nôn.

Phía trên truyền xuống thanh âm của một người đàn ông mang theo một tia ghét bỏ: "Ta còn hy vọng sao băng có thể mang về không ít đồ tốt, sao lại thành như thế này?"

Sau đó nàng càng lắc lư mạnh hơn.

Lạc Nhân Ấu chỉ cảm thấy dạ dày co rút, nhưng bụng nàng lại trống rỗng nên chẳng có gì để nôn ra cả.

Giọng điệu của người đàn ông không nghe ra đang vui hay buồn: "Ngươi chết rồi sao?"

Tay chân Lạc Nhân Ấu bắt đầu run rẩy, nàng mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một chiếc mặt nạ được đeo trên thắt lưng của hắn.

Chiếc mặt nạ rất kỳ quái, hoàn toàn màu trắng với khuôn mặt tươi cười vô cùng quỷ dị được viền bằng những đường viền màu đỏ, mặt trắng bệch và đỏ như máu, nhìn qua vô cùng vặn vẹo.

Thành thật mà nói thì chiếc mặt nạ này với từ "xinh đẹp" khác nhau một trời một vực, nó không chỉ xấu mà còn làm cho người khác sợ hãi, giống như quỷ vậy!

Nàng cố gắng muốn nhìn xem là ai đang nâng mình lên, nhưng bất luận làm thế nào thì ánh mắt nàng cũng không rời khỏi phạm vi mười cm xung quanh thắt lưng của người này.

Lạc Nhân Ấu nóng nảy dùng cả tay và chân vung loạn xạ, gắt gao túm chặt lấy trường bào của người này, trường bào màu trắng xen lẫn chút đường vân màu bạc, trông có vẻ rất đắt tiền.

Kiểu dáng này lỗi thời quá rồi!

Lạc Nhân Ấu nhớ tới sự cố vừa nãy, nàng tận mắt nhìn thấy hai con thú bay va chạm với nhau trên không trung.

Rốt cuộc nơi này là địa phương nào?

Lạc Nhân Ấu gấp gáp nên có hơi dùng sức, ngay khi sức mạnh được phát huy liền nghe thấy một thanh âm không lớn vang lên "Xoẹt".

Nhìn qua, nàng phát hiện trên trường bào của người đàn ông bị nàng xé ra một cái lỗ lớn!

Lạc Nhân Ấu: "..."

Nàng còn chưa kịp xin lỗi thì cơn hôn mê lại ập đến, một lần nữa rơi vào bóng tối.

Dạ Từ nắm lấy đôi chân nhỏ nhắn của Lạc Nhân Ấu, đem cả người nàng ôm ngược lại, như thể đang bế một con vật nhỏ.

Hắn ôm nàng lắc mấy cái, nhưng đáng tiếc làm cách nào cũng không thể đánh thức nàng dậy.

Nói hôn mê liền hôn mê?

Hắn cúi đầu nhìn xuống trường bào đã xuất hiện một lỗ thủng không nhỏ khiến hắn có chút bực bội, hắn đem thân thể con nhóc tùy ý hất lên vai, một tay ôm đôi chân ngắn ngủi của Lạc Nhân Ấu thong dong bước đi.

Sao băng không mang lại điều gì tốt cho hắn mà lại mang đến một đứa bé?

Dạ Từ: "Xui xẻo!"

...

Tiếng vó ngựa nặng nề vang lên bên tai, mỗi bước di chuyển giống như một trận động đất khiến cả mặt đất đều rung chuyển, mạnh đến nỗi làm hàm răng non nớt của Lạc Nhân Ấu va lập cập vào nhau, nàng có cảm giác não lại muốn chấn động lần nữa.

Nàng mở mắt ra phát hiện mình bị cột vào đầu một con ngựa khổng lồ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con ngựa lớn như thế. Nàng mới có ba tuổi, thân thể nhỏ nhắn nằm gọn trên đầu con ngựa khổng lồ, thậm chí nàng còn có thể lăn lộn trên thân con ngựa này.

Nhưng cơ thể của nàng bị trói chặt vào đầu ngựa nên không thể di chuyển lung tung được.

Nhìn quanh một vòng, phát hiện xung quanh toàn bộ đều là loài ngựa khổng lồ này, cao lớn uy mãnh, đi thành từng nhóm nhỏ.

Sau khi nhìn thấy qua con chim lửa và con đại bàng khổng lồ thì Lạc Nhân Ấu cũng đã chuẩn bị tinh thần để gặp nhiều loại xa lạ và cổ quái hơn nữa.

Ở lục địa xa lạ này cái gì cũng kỳ quái.

Những con ngựa khổng lồ bước đi một cách rất có trật tự, rõ ràng là chúng đã được huấn luyện rất nghiêm khắc, di chuyển cùng nhau như thể đã được lập trình.

Mỗi người đều ngồi trên một con ngựa, bọn họ tay cầm vũ khí, trên người mặc áo giáp đen, cả người đằng đằng sát khí, mùi máu nồng nặc!

Phía trước có một lá cờ quân đội màu đen bay phất phới nổi bật giữa nền tuyết trắng, lá cờ lay động trong không trung thành những gợn sóng, trên đó viết duy nhất một chứ "Dạ".

Lạc Nhân Ấu mở to hai mắt nhìn xung quanh: "Kỵ binh? Quân đội?"

Nàng vừa lên tiếng, phía sau vang lên một tiếng gầm thét mang theo mười phần trung khí: "Tướng quân! Tiểu tử này tỉnh rồi!"

Ầm!

Âm thanh đó to đến mức làm Lạc Nhân Ấu có cảm giác lỗ tai mình sắp điếc tới nơi rồi.

Lúc này nàng mới nhận ra con ngựa này đang chở 2 người, nàng bị trói vào đầu ngựa, nhưng trên lưng ngựa còn có một gã to lớn khác đang ngồi. Vì con ngựa này quá lớn mà nàng lại bị trói chặt càng không thể nhìn ra phía sau.

Nghe âm sắc thì là nữ nhân, nhưng dung tích phổi cùng với tiếng rống khi nãy thật sự dọa nàng rồi.

Đầu nàng ong ong! Tiếng gầm vừa nãy làm đầu có chút choáng váng.

Nàng nhìn thấy một con ngựa trắng cực kỳ xinh đẹp từ phía trước quay đầu đi về phía nàng, giữa đám kỵ binh màu đen dày đặc nghịch hướng đi tới.

Kỵ binh xung quanh nhường đường, tự động rẽ sang hai bên tạo thành một lối đi.

Con ngựa này trắng như tuyết dường như hoà làm một thể với đất trời.

Lông bờm dài mà mềm mại đổ từ trên xuống giống như một thác nước, nó tùy ý lắc đầu một cái cũng tạo nên một làn sóng bồng bềnh, càng giống như một tác phẩm nghệ thuật tự nhiên!

Nó đạp tuyết bước đi vô cùng ưu nhã, một đôi con ngươi màu xanh lam lộ ra vẻ cơ trí không giống với bản chất của động vật.

Mặc dù trông rất đẹp nhưng nó lại lùn đến bất ngờ!

Con ngựa này nhỏ hơn nhiều so với những con ngựa khổng lồ xung quanh đây, chắc khoảng 1,5m.

Lạc Nhân Ấu lại nhìn thấy người đàn ông mặc bộ y phục màu trắng đó đang đi bên cạnh một mét năm.

Bộ y phục của hắn hoàn toàn trái ngược giữa dòng nước đen kịt của đội kỵ binh hạng nặng, hai màu đen trắng giao thoa giữa trời và đất tạo nên cảm giác chênh lệch màu sắc mạnh mẽ.

Đây là người đàn ông đeo mặt nạ quỷ dị mà nàng gặp trước đó. Chiếc mặt nạ che kín toàn bộ khuôn mặt hắn ngoại trừ một đôi mắt sáng sáng ngời vô cùng đẹp.

Mấu chốt là hắn dắt ngựa chứ không cưỡi?

Mặc dù trong đầu Lạc Nhân Ấu đầy dấu chấm hỏi, nhưng khiến nàng càng phấn khích hơn là chỉ cần nhìn thoáng qua liền nhận ra cái mặt nạ đó!

Hắn là người đã nhặt được nàng!

Trong lòng Lạc Nhân Ấu như có lửa nóng, người sau lưng nàng gọi hắn là tướng quân, vậy đội kỵ binh này đều là người của hắn ư?

Đây không phải là lão đại tự đưa bản thân đến cửa nhà mình sao!

Sau khi mở mắt ra, đầu óc Lạc Nhân Ấu cũng thanh tỉnh đôi chút, xung quanh nàng hết thảy đều xa lạ. Nàng không có người thân hay bạn bè ở bên cạnh nên phải tìm một gia đình khá giả để sống.

Nên là...

Lạc Nhân Ấu nhìn người đàn ông càng ngày càng đến gần, hai mắt nàng tỏa sáng, giòn tan kêu lên hai tiếng: "Ba ba!"