Chương 10

Khi nhìn thấy có rất nhiều người đến dập lửa, Lạc Nhân Ấu mới ba tuổi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Với đôi tay nhỏ bé và đôi chân yếu ớt của nàng, thực sự chẳng thể giúp được gì.

Nhưng khi nàng quay người lại, cảnh tượng bên ngoài hành lang khiến Lạc Nhân Ấu sững sốt!

Cảnh vật bên ngoài khác hoàn toàn với những gì mà nàng tưởng tượng, mặc dù toàn bộ đều được bao phủ bởi lớp băng tuyết trắng xoá.

Nhưng liệu bạn có thể tưởng tượng ra rằng trong một thế giới hoàn toàn màu trắng như vậy lại có hai bức tường khổng lồ đứng sừng sững ở đó không?

Cảnh tượng đó giống như trong mấy bộ truyện thần thoại vậy!

Bức tường cao chọc trời vươn thẳng lên tận mây xanh, dày đặc và vững chãi, khiến cho bất kỳ sinh vật sống nào cũng trở nên nhỏ bé, làm người ta tràn ngập cảm giác an toàn.

Lạc Nhân Ấu có thể thấy rõ ràng bức tường này được tạo nên bằng một khối đá nguyên thủy nhất, như thể đã bị chẻ đôi ra bởi một thanh kiếm khổng lồ vậy!

Hai bức tường khổng lồ giống như hai vị thần, một trái một phải bảo vệ pháo đài giữa bão tuyết. Tuyết trắng rơi xuống bao phủ bề mặt của hai tảng đá khổng lồ, từng tầng chồng chất lên nhau rồi đổ xuống, tạo nên một khung cảnh vô cùng hùng vĩ và tráng lệ!

Nhìn về phía xa xa, nàng có thể nhìn thấy từng dãy núi trập trùng.

Nơi nàng đang đứng giống như một ngọn núi lớn bị khoét rỗng ở giữa và một pháo đài khổng lồ được xây dựng ở bên trong!

Trận bão tuyết bị hai bức tường khổng lồ chặn ở bên ngoài, những nguy hiểm khác cũng bị ngăn chặn lại bởi các dãy núi phía trước. Phía sau lưng nàng là một vách núi thẳng đứng với những đoạn hành lang nối đuôi nhau uốn lượn từ chân núi lên tới đỉnh.

Từng gian nhà bằng gỗ nho nhỏ xây dựng dọc theo vách núi được kết nối với nhau thông qua một dãy hành lang dài.

Lúc này, Lạc Nhân Ấu đang đứng ở nơi cao nhất của hành lang, nàng từ trên cao nhìn xuống dưới có thể nhìn thấy toàn cảnh pháo đài.

Nàng hoàn toàn choáng ngợp trước công trình kiến trúc kỳ diệu này!

Ở giữa ngọn núi có một khoảng đất trống rộng lớn, chiếm một diện tích không hề nhỏ và được chia thành nhiều khu vực khác nhau.

Khu vực chiến đấu có những người lính đang được huấn luyện cơ bản về lĩnh vực võ thuật, đồng thời cũng có những vị tướng đang trải qua các cuộc diễn tập thực chiến. Ngoài kỵ binh hạng nặng mà nàng đã thấy qua còn có khinh kỵ binh*, bộ binh và các binh chủng khác.

*Khinh kỵ binh (kỵ binh nhẹ): công việc của binh sĩ là trinh sát, quấy rối quân địch hoặc tiến hành những cuộc tấn công chớp nhoáng. Họ không được trang bị những bộ giáp nặng hoặc vũ khí hạng nặng, do đó họ có lợi thế về tốc độ và khả năng cơ động trên chiến trường.

Số lượng đông đảo, ít nhất cũng phải có năm vạn người!

Khu sinh hoạt là một khu đất rộng gồm những ngôi nhà được xây liền kề, vài căn còn có tầng, được xây dựng từ gỗ hoặc đá.

Bên cạnh là khu vực nuôi nhốt gia cầm. Với số lượng lớn gà, vịt, ngỗng chạy tán loạn khắp nơi, không ai biết được làm thế nào mà chúng có thể sống sót được trong môi trường có khí hậu khắc nghiệt như vậy?

Điều kỳ quặc nhất chính là ở đây còn có một khu vực là phiên chợ...

Trong pháo đài này lại có cả hoạt động mua bán giao dịch sao? !

Ở giữa không trung những toà đài cao đang được xây dựng. Nó chỉ mới hoàn thành được một nửa và có xu hướng mở rộng ra.

Dự định ban đầu là sẽ nối liền hai bức tượng đá khổng lồ kia lại với nhau để sử dụng không gian bên trong ngọn núi một cách triệt để!

Bên cạnh vách núi gần đó, nàng có thể nhìn thấy được một số người lớn tuổi đang cười vui vẻ mở một lối đi bên cạnh, họ đi vào không lâu, sau đó quay ra với sọt lớn sọt nhỏ rau củ quả đủ loại...

Lạc Nhân Ấu thật sự kinh ngạc!

Đây mà là quân doanh sao?

Không, đây rõ ràng là một thành trì!

Một thành trì rộng lớn, với hệ thống hoàn chỉnh và có khả năng tự cung tự cấp!

Tại sao thành trì này lại được xây dựng giữa núi tuyết như thế này?

Thực sự không thể tưởng tượng nổi!

Trong khi Lạc Nhân Ấu vẫn còn đang ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt thì đám lửa sau lưng nàng cũng đã được dập tắt, căn phòng nhỏ theo đó cũng bị cháy rụi chỉ còn lại trơ chọi một khung gỗ.

Chưa kể đến đồ đạc bên trong gần như bị cháy không còn lại gì, chỉ còn sót lại chiếc bình đồng kỳ lại và vài hòn than chưa cháy hết nằm trong chậu.

Hai khắc đồng hồ sau.

Lạc Nhân Ấu và Biên Cốc đều được đưa đến một toà thành khác nằm trên mặt đất, đứng trước mặt Dạ Từ.

Cả hai đứa, một người một ngựa toàn thân trên dưới đều bị cháy đen như than.

Trước đó Biên Cốc còn lại không nhiều lông bây giờ đều bị đốt trụi, toàn bộ lớp da đều lộ ra bên ngoài. Lạc Nhân Ấu cũng không khá hơn là bao nhiêu, khuôn mặt nhỏ đen nhẻm chỉ để lộ ra đôi mắt trắng tinh thuần khiết của trẻ con, nàng trợn tròn nhìn xung quanh, tròng mắt xoay tròn.

Bây giờ nàng cũng biết là những căn nhà nhỏ được xây dựng trên sườn núi đó đều là nơi ở tốt nhất trong toàn bộ thành trì này.

Mặc dù số lượng những căn phòng đó quả thực không ít nhưng so với diện tích rộng lớn của thành trì này thì nhiêu đó là không đủ cho tất cả mọi người. Bây giờ lại bị đốt mất một cái.

Vì thế trong phòng nghị sự của quân doanh, một đám tướng quân đều phàn nàn bàn tán về vấn đề này.

Du Hổ Chí, người có dáng vẻ cao lớn thô kệch, trên mặt là bộ râu quai nón rậm rạp, hắn là người kích động nhất trong đám tướng sĩ xung quanh, nói tới nói lui cả khuôn mặt râu ria đều run rẩy lên: "Dạ lão đại! Những căn nhà gỗ đó số lượng vốn dĩ đã không nhiều rồi, sau khi xây xong ta còn chưa kịp ở. Bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp bị đốt mất một căn!"

Chu Hồng, người này có dáng dấp trắng trẻo, với đôi mắt lúc nào cũng giống như đang mỉm cười, nói chuyện cũng âm dương quái khí: "Nói là đốt một cái nhưng bức tường bên ngoài của hai căn phòng nhỏ bên cạnh cũng bị cháy đen rồi..."

Lý Tâm Viễn, người có khuôn mặt trông có vẻ ngờ nghệch, lúc này cũng phẫn nộ nói: "Ta cũng đã đáp ứng với binh lính dưới tay ta là ai gϊếŧ được nhiều địch nhất sẽ thưởng căn phòng đó."

Dạ Từ nghe đám người này hùng hùng hổ hổ, ánh mắt nhìn về phía hai kẻ cầm đầu đang đứng giữa phòng.

Thành thật mà nói, dù hắn đã trải qua nhiều chuyện xảy ra nhưng lúc này đây hắn cũng cảm thấy bất lực, không biết phải làm sao cho đúng.

Tết đã cận kề, mọi việc đang tiến triển tốt đẹp, trận chiến ở Bắc Cảnh cũng đã đến hồi kết thúc. Các tướng quân vui vẻ chờ đến kỳ nghỉ dài ngày, các binh lính hoặc là ở lại Bắc Cảnh đóng quân hoặc là thỉnh cầu hồi hương về nhà thăm gia đình.

Công việc hiện tại đã bước vào công đoạn hoàn thiện nên tâm tình của mọi người ai nấy cũng đều rất tốt.

Thế mà hai người này ngược lại gây rắc rối.

Một mồi lửa đã thiêu rụi một căn nhà gỗ!

Điều quan trọng là trước đây hắn không hề phát hiện ra Biên Cốc lại nghịch ngợm như thế.

Phải chăng từ khi có sự xuất hiện của đứa trẻ kia đã kích hoạt tính cách kỳ quái nào đó sao?

Mắt thấy Dạ Từ không nói lời nào, mấy vị tướng quân bắt đầu cố gắng thay đổi chủ đề.

Du Hổ Chí nói: "Lão đại à! Đây có phải là con gái của ngài không? Dù có phải hay không đi chăng nữa thì đứa bé này cũng không thể nuôi dưỡng trong quân doanh được! Tôi không đồng ý!"

Lý Tâm Viễn đứng bên cạnh cũng bắt đầu phụ hoạ theo: "Đúng đúng đúng, tướng quân à! Tiểu tướng nữ được nuông chiều từ bé, nên đưa nàng ấy về Lẫm Châu mới đúng, hoặc là đưa nàng vào kinh thành học tập."

Chu Hồng nhìn lên trần nhà nói một câu: "Ta cảm thấy cũng tốt thôi, hôm nay đốt quân doanh, ngày mai đốt luôn cả hoàng cung..."

Yến Phù Đồng không thể nhịn được nữa: "Các ngươi có thể câm miệng được không? Không thấy Dạ lão đại đang rất bực bội sao?"

Du Hổ Chí thành thật lắc đầu: "Ta không nhìn thấy!"

Chu Hồng: "Dạ tướng quân ngày nào cũng đeo mặt nạ, ta làm sao mà biết được ngài ấy có khó chịu hay không?"

Lý Tâm Viễn: "Phì..."

Yến Phù Đồng vuốt mặt, được rồi, nàng không thuyết phục nổi họ.

Hủy diệt nó thôi!

Lạc Nhân Ấu đứng đó với ánh mắt trống rỗng, lắng nghe bọn hắn cãi vã với nhau, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào bảng hệ thống.

【Du Hổ Chí cảm thấy bị tổn thương, điểm tích lũy +9】

【Lý Tâm Viễn đau lòng, điểm tích lũy +8】

【Chu Hồng đổ thêm dầu vào lửa xem kịch, điểm tích lũy +5】

【Yến Phù Đồng mệt mỏi quá độ, điểm tích lũy +4】

Lạc Nhân Ấu liếc mắt hướng về phía vị tướng quân có tên là Chu Hồng kia.

Chu Hồng nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của ai đó, hắn quay đầu lại đối diện với đôi mắt bình tĩnh nhưng chứa đầy sự hiểu biết của nàng, lập tức sững sờ.

Ồ...

Đứa nhỏ này có chút thú vị đấy!

Lạc Nhân Ấu nhanh chóng thu lại ánh mắt, rồi nhìn về phía Biên Cốc đang dựa vào người nàng.

Biên Cốc nhìn nàng một cách ngơ ngác, đầu nghiêng nghiêng một chút như thể không hiểu ý tứ gì trong mắt nàng.

Lạc Nhân Ấu lộ rõ vẻ ghét bỏ, đám cháy này chính là do Biên Cốc gây ra. Nếu không phải là do cái đuôi của nó vung vẩy lung tung thì làm sao lại dẫn đến hoả hoạn?

Nhưng Biên Cốc là một con ngựa, còn nàng là một con người.

Nhưng trong tiềm thức của mọi người tất nhiên sẽ cho rằng chính nàng, một đứa trẻ nghịch ngợm đã gây ra đám cháy, nên cuối cùng Lạc Nhân Ấu phải gánh mọi trách nhiệm cho chuyện này.

Có điều...

Việc thiêu rụi một căn nhà gỗ là một tổn thất vĩnh viễn. Cho đến khi được xây lại, mỗi lần các tướng quân đi ngang qua sẽ lại cảm thấy đau lòng.

Chẳng phải điều này cũng đồng nghĩa với việc sẽ liên tục có điểm tích lũy hay sao?

Vì điểm tích lũy, Lạc Nhân Ấu suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng quyết định nhận trách nhiệm này.

Đúng lúc đó Dạ Từ cũng mở miệng hỏi, cũng không biết sau tấm mặt nạ kia của hắn có biểu cảm gì: "Lạc Nhân Ấu, có phải là ngươi đã gây ra đám cháy đó không?"

Lạc Nhân Ấu ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ngày mai ta vẫn sẽ đốt nữa!"

Ấu Ấu dũng cảm, không sợ khó khăn!

Chu Hồng: "Phụt..."

Du Hổ Chí: "Thật là nghiệp chướng!"

Lý Tâm Viễn: "Ta đã nói rồi mà! Đứa nhỏ này thật sự có thiên phú!"

Yến Phù Đồng cùng Biên Cốc thì kinh ngạc đến nỗi ngây người, sau đó lại bắt đầu cống hiến điểm tích lũy cho Lạc Nhân Ấu.

Hiện tại tổng điểm tích lũy đã lên đến 12 vạn 2 ngàn 45 (122.045), khoảng cách đến 20 vạn điểm còn cần cố gắng nhiều hơn.

Xông lên! ! !

Có lẽ vì nhìn thấy bảng điểm tích lũy liên tục tăng mà Lạc Nhân Ấu thèm thuồng nhỏ dãi, nàng vô thức đưa tay lên miệng lau qua.

Khuôn mặt đen nhẻm vì bồ hóng lập tức loang lổ ra, trông càng nhem nhuốc hơn.

Dạ Từ im lặng, chỉ khẽ thở dài rồi ra lệnh: "Mang đi."

Hắn thật sự không muốn lại nhìn thấy cái người chuyên gây họa này thêm nữa!