Càng tiến sâu vào trong rừng, Tư Kiệt càng cảm thấy có gì đó không phải. Tô Thạc Hiên dẫn anh đi lòng vòng quanh khu rừng, dường như hắn đang mải mê tìm kiếm một thứ gì đó.
"Thạc Hiên, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Tư Kiệt cất giọng hỏi hắn. Tô Thạc Hiên đi trước anh, gật gù đáp:
"Đến rồi đây, đến rồi đây!"
Hai người dừng chân trên một bãi đất hoang, cây cối thưa thớt, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng rả rích gặm nhấm cây lá. Tô Thạc Hiên xoay lưng lại phía anh, đoạn bày ra bộ mặt buồn bã, trầm giọng nói:
"Tư Kiệt à, tao thực sự luôn cảm thấy bản thân có lỗi với mày. Tao, tao đã đem lòng yêu chính vợ của mày."
Tình yêu sao?
Tư Kiệt khẽ nhếch môi cười khẩy. Nếu hắn mà yêu thương Triệu Hinh, Tư Kiệt sẵn sàng quỳ xuống, dập đầu ba cái gọi hắn là ông nội. Con người mưu mô, toan tính như Tô Thạc Hiên nào có biết tình yêu là gì cơ chứ.
Tô Thạc Hiên vẫn chưa chịu từ bỏ, lại tiếp tục khua môi múa mép:
"Thật ra, lần này gọi mày ra đây, tao muốn thú nhận với mày một chuyện. Mày đã biết rõ kế hoạch của tao và Triệu Hinh, có đúng vậy không?
Nghe Tô Thạc Hiên hỏi, Tư Kiệt thoáng chút sững sờ. Vào đêm hôm kia, anh chính là người đã lén lút bám theo hắn đến nơi chứa két sắt của Triệu Tư Mỗ. Hôm đó Tư Kiệt đã để xảy ra một sơ suất không đáng có. Anh bấm nhầm nút quay phim thành chụp ảnh. Xui xẻo hơn, Tư Kiệt còn để chế độ đèn sáng flash. Do vậy mới xảy ra tình huống Tô Thạc Hiên và Triệu Hinh bị ánh sáng làm chói mắt, liền biết được có kẻ theo dõi.
Ngay khi Tô Thạc Hiên cầm búa dí sát vào mặt anh nhằm nghe ngóng thái độ, Tư Kiệt đều biết hết nhưng vẫn nằm im giả vờ ngủ say. Không ngờ con cáo già này chỉ vờ bỏ qua, nhưng trong lòng đã hoàn toàn sáng tỏ.
Tư Kiệt khẽ cười thầm. Để anh chống mắt ra nhìn xem, Tô Thạc Hiên sẽ định xử lý anh như thế nào đây?
Tô Thạc Hiên đi lòng vòng xung quanh anh, ngửa cổ cười khềnh khệch:
"Để giải quyết mày, đối với tao chỉ giống như gϊếŧ một con kiến con. Nhưng vì chúng ta từng là bạn thân, nên Tư Kiệt à, bây giờ tao đang vắt óc tìm cho mày một cái chết nhẹ nhàng mà lại không đau đớn nhất!"
Tư Kiệt không nhịn được nữa mà phá lên cười ha hả, cười mạnh tới nỗi dạ dày của anh bật sôi lên sùng sục.
"Tao đang chờ xem mày sẽ giải quyết tao như thế nào đây?"
Trước thái độ thách thức ngứa mắt này của Tư Kiệt, hai tay Tô Thạc Hiên vo tròn lại thành nắm đấm, tức giận điên người.
"Chết đi, thằng oắt con!"
Tô Thạc Hiên hét lên, đoạn rút từ trong người ra một con dao sắc mà hắn đã giấu kín trong người từ trước, nhằm thẳng hướng của Tư Kiệt mà bổ nhào tới.
Mặc dù hiện tại đang là đêm khuya nhưng Tư Kiệt vẫn nhẹ nhàng tránh được mũi dao sắc lạnh của Tô Thạc Hiên. Động tác của anh vô cùng thuần thục, không giống như một kẻ yếu đuối, ngu dốt thường ngày.
Tô Thạc Hiên thoáng chút sững sờ. Gã này, vậy mà lại biết võ công sao? Xem ra, từ trước đến giờ hắn đã quá coi thường Tư Kiệt.
"Mày biết võ sao?"
Tô Thạc Hiên gắn giọng hỏi.
Tư Kiệt không xác nhận, anh chỉ trừng mắt nhìn lại hắn mà vênh mặt thách thức:
"Bạn tốt Tô Thạc Hiên, hãy đế tao xem thực lực của mày đến đâu!” Nói rồi, Tô Thạc Hiến lại lao vào Tư Kiệt như hổ đói. Mỗi một đường hắn vung ra đều nhằm vào những điểm chí mạng, kẻ bình thường ắt sẽ chết từ lâu rồi. Tuy nhiên, trong suốt toàn bộ cuộc đấu, Tư Kiệt vẫn chỉ sử dụng hình thức tránh, né, nhẹ nhàng mà hoàn hảo của mình, ngang nhiên thoát được các mũi đâm của Tô Thạc Hiên.
"Chết tiệt!"
Tô Thạc Hiên bắt đầu điên loạn, gào thét mà đâm tới tấp vào anh. Hắn túm được cổ áo Tư Kiệt, đập mạnh anh vào thân cây. Một cảm giác đau đớn sống lưng hoàn toàn truyền tới làm cho Tư Kiệt năm, có phải không?"
Tô Thạc Hiên thở dốc, lắp bắp hỏi lại. Hắn tự chửi mình ngu ngốc vì đã quá chủ quan mà xem thường Tư Kiệt. Thật không ngờ thân thủ của anh lại nhanh nhẹn và mạnh mẽ đến như thế.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng Tư Kiệt khẽ cong lên, bày ra bộ mặt cười khẩy thách thức. Anh còn muốn chơi đùa với Tô Thạc Hiên một thời gian nữa, nhưng ai ngờ giờ đây lại phải gϊếŧ chết hắn sớm như thế này.
Chẹp, chẹp!
Tư Kiệt chép miệng, ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Thạc Hiên, đưa tay túm lấy tóc của hắn mà ngửa cổ lên, lạnh nhạt nói:
"Tô Thạc Hiên, chắc mày không thể nào ngờ hôm nay sẽ trở thành ngày giỗ của mày. Nhìn mày hiện giờ xem, trông có khác gì một con chó chết bờ chết bụi hay không?"
"Phi...!"
Tô Thạc Hiên tức giận nhổ ra một bãi nước bọt trộn lẫn máu xuống đất. Nỗi nhục nhã này hắn phải trả lại cho Tư Kiệt gấp bội mới được.
Ánh mắt Tư Kiệt chợt trở nên sắc lạnh, đoạn anh gằn giọng mà mắng tiếp:
"Để tao cho mày nếm thử mùi đất, lát nữa xuống kia không khỏi bỡ ngỡ!"
Câu nói này vừa trực tiếp thốt ra, cả khuôn mặt của Tô Thạc Hiên đã bị Tư Kiệt ấn mạnh xuống đất. Mùi đất ẩm ướt ngai ngái xộc thẳng vào mũi, miệng của Tô Thực Hiện khiến hắn suýt chút nữa thì nôn ọe. Mỗi một động tác ấn đầu Tô Thạc Hiên xuống đất, Tư Kiệt lại phá lên cười khoái chí. Trong màn đêm đen dày đặc, tiếng cười của anh càng lúc càng trở nên man rợ và độc ác vô cùng.
Tô Thạc Hiên giờ này nằm im không nhúc nhích, hơi thở của hắn càng lúc càng trở nên yếu ớt.
Chơi đùa chán chê với hắn xong, Tư Kiệt nhẹ nhàng nhặt lên con dao nhọn khi nãy, sau đó anh cầm chặt tóc của Tô Thạc Hiên, chuẩn bị đâm xuống kết liễu cái mạng quèn của hắn.
"Khoan...khoan...đã...!"
Tô Thạc Hiên thoi thóp nói.
"Triệu Nhạc...mày có muốn biết Triệu Nhạc lúc này ra sao không?"
"Khốn khϊếp! Chúng mày đã giở trò gì với cô ấy?"
Tư Kiệt tức giận giơ chân đạp mạnh vào đầu Tô Thạc Hiên một lần nữa. Tô Thạc Hiên đau đớn mà gầm lên một tiếng.
Đoạn hắn nở nụ cười xấu xa, nhìn Tư Kiệt bằng ánh mắt đắc thắng:
"Giờ này có lẽ Triệu Hinh đã sai người đem con bé dâng cho mấy thằng oắt con nào đó rồi đấy!"
Tư Kiệt nghe hắn nói vậy liền không nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Cứu Triệu Nhạc là việc làm quan trọng nhất hiện tại. Anh toan xoay người chạy nhanh xuống núi thì bỗng cảm thấy cả người mình như bị nhấc bổng lên cao.
"Tư Kiệt, mày đi chết đi!"
Tô Thạc Hiên đã dùng hết sức bình sinh của mình mà lao lên ôm chặt lấy người Tư Kiệt, dốc sức đẩy mạnh anh rơi xuống vực sâu ở ngay phía sau.
Vì trời tối nên Tư Kiệt đã không để ý, nơi mà Tô Thạc Hiên dẫn anh đến vốn nằm bên cạnh một bờ vực rất sâu. Do vậy nhân lúc Tư Kiệt đang mải lo lắng cho Triệu Nhạc, Tô Thực Hiên nhanh chóng đẩy anh xuống vách núi.
Tư Kiệt chỉ cảm thấy cả người như đang bay lên không trung. Một luồng gió cực mạnh rít gào đâm thẳng vào ngũ quan của anh khiến anh tức khắc chảy máu mũi.
Cả người Tư Kiệt rơi nhanh xuống vách núi, hoàn toàn biến mất vào trong bóng đêm.
"Tư Kiệt, vĩnh biệt mày!"...
------------------