Đừng nói Linh Linh làm chứng, cho dù Thiên Vương lão tử có đến, Chung Tĩnh Di cũng sẽ không tin rằng chồng mình thực sự đã thay đổi tốt như vậy. Người mà bình thường không thèm đưa tay mở chai nước tương còn biết tự mình nấu ăn? Còn cả việc đi hội chợ giải trí bán bóng bay kiếm tiền, Chung Tĩnh Di càng không tin một chữ nào.
Linh Linh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Con thật sự không hề nói dối…"
Chung Tĩnh Di đi tới, không nói ¡, túm lấy Linh Linh vỗ vào mông cô bé hai cái, tức giận nói: "Mẹ đã nói với con thế nào? Dù lý do là gì cũng không được nói dối. Nếu nói dối sẽ bị đánh! "
Linh Linh không kịp phòng bị, vừa hoảng sợ vừa tủi thân, khóc toáng lên: “Mẹ, con không nói dối, con không nói dối…”
“Con còn không nhận!” Chung Tĩnh Di càng tức giận hơn.
Cánh tay giơ lên của cô chưa kịp hạ xuống đã bị Giang Chí Thành bắt được.
“Không phải lỗi của con bé.” Giang Chí Thành nói: “Nếu không tin, em có thể đánh anh.”
"Anh cho rắng tôi không dám sao!" Chung Tĩnh Di tức giận đến cực độ, tát thẳng vào mặt Giang Chí Thành, nước. mắt kìm nén từ hôm qua cuối cùng cũng chảy xuống. Cô chỉ vào Giang Chí Thành, điên cuồng chửi bới: “Anh muốn hành hạ tôi thế nào cũng được nhưng tại sao lại muốn dạy hư con gái mình! Bình thường con bé không nói dối, vậy mà chỉ để cho anh đưa đi một buổi sáng mà đã học được rồi! Cuối cùng thì anh muốn làm gì? Có phải anh nhất định phải để cho hai mẹ con tôi chết mới cam lòng không?”
Sự tức giận của Chung Tĩnh Di khiến Giang Chí Thành càng trầm lặng hơn. Hắn biết ấn tượng xấu mà mình để lại trong quá khứ rất sâu sắc, thế nên dù hắn có làm gì, Chung Tĩnh Di cũng sẽ không tin. Ngay cả Linh Linh cũng phải chịu tai bay vạ gió.
"Rất xin lỗi” Giang Chí Thành nói.
"Đừng nói với tôi lời xin lỗi lần nữa! Tôi không muốn nghe, nghe xong thật kinh tởm!" Chung Tĩnh Di che mặt, lao vào phòng ngủ và đóng mạnh cửa lại.
Vợ mình ở trong phòng khóc, con gái cũng khóc ở ngoài, bầu không khí trong nhà khiến Giang Chí Thành nhận ra, muốn thay đổi những chuyện này khó hơn hắn nghĩ.
Hắn thở dài rồi đi tới ôm Linh Linh vào lòng.
Cô bé bị oan đến mức ôm cổ hän không chịu buông: “Mẹ nói con nói dối nhưng Linh Linh lại không nói dối…”
“Cha biết” Giang Chí Thành nhẹ nhàng võ vỗ cô bé an ủi: “Mẹ chỉ mệt mỏi, cần thời gian nghỉ ngơi, mẹ nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe thôi.”
Sáng hôm sau, bữa sáng vẫn được chuẩn bị sẵn, Chung Tĩnh Di chỉ liếc nhìn rồi rời đi.
Giang Chí Thành đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng.
Ăn tối xong, Giang Chí Thành dẫn Linh Linh đến trường mẫu giáo, sau đó đến chợ đầu mối mua một đống bóng bay.
Sau đó, hẳn đến chợ hải sản và tìm thấy một chủ quầy hàng bán tôm hùm Boston, nói rằng mình cần một lượng lớn tôm hùm Boston và nhờ chủ quầy hàng thu gom để ngày mai đến lấy hàng.
Chủ gian hàng rất vui mừng, tôm hùm Boston được coi là nguyên liệu cao cấp nhưng không dễ bán như tôm hùm đất, xét cho cùng thì giá quá đắt, không phải là mục tiêu chính của tầng lớp lao động.
Có người sẵn sàng ăn toàn bộ tôm hùm Boston của chợ hải sản cùng một lúc đúng là chuyện tốt với những người bán hàng như họ.
Sở dĩ muốn thu mua toàn bộ tôm hùm Boston ở chợ hải sản là vì Giang Chí Thành nhớ rõ hai ngày trước báo chí đưa tin, tại khách sạn Ngọc Diệp trong thành phố, toàn bộ tôm hùm Boston trong kho đều chết do sai sót của nhân viên nhà bếp. Và ngay ngày mai sẽ có một tiệc cưới sang trọng, tôm hùm Boston là một trong những món ăn có trong menu.
Công tác thực hiện của khách sạn Ngọc Diệp chưa đủ tốt, khi tổng giám đốc quyết định cử người đến chợ hải sản để mua tôm hùm Boston, họ phát hiện ra răng chỉ một giờ trước, một khách sạn khác đã mua một lượng tôm đi rồi khiến họ không thể bổ sung đủ số lượng.
Người phụ trách tiệc cưới rất có địa vị, vì sự việc này nên nổi giận lôi đình, khách sạn Ngọc Diệp rơi vào tình trạng hỗn loạn, không những phải trả một số tiền lớn mà còn suýt đóng cửa.
Việc Giang Chí Thành phải làm bây giờ là phòng ngưa chu đáo, thu thập tôm hùm Boston trước và bán cho khách sạn Ngọc Diệp vào ngày mai.
Buổi tối, Giang Chí Thành dẫn Linh Linh đi hội chợi giải trí giống như ngày hôm qua.
Lần này hắn chuẩn bị trước một ít đồ ăn cho Linh Linh, cô bé vừa ăn vừa xem, thỉnh thoảng còn giúp bán bóng bay, chơi không biết mệt.
Số lượng bóng bay nhiều gần gấp mười lần so với ngày hôm qua, tốc độ bán hàng hôm nay cũng không quá chậm, đến khoảng chín giờ tối đã bán được hết toàn bộ.
Trong túi có thêm chín ngàn tệ, Giang Chí Thành càng yên tâm hơn, ít nhất chứng minh dự đoán tương lai của hẳn là chính xác.
Khoảng mười giờ, Giang Chí Thành đưa Linh Linh về nhà.
Vừa vào cửa, cô bé đã nhìn thấy vẻ mặt Chung Tĩnh Di u ám ngồi đó, khi cha con cô bé quay lại, cô đứng dậy mắng Giang Chí Thành: “Anh muốn làm cái quái gì vậy! Anh mang con bé đi đâu vậy?”
“Cha dẫn con đi bán bóng bay…” Linh Linh yếu ớt bảo vệ cha: “Chúng con kiếm được rất nhiều tiền.”
“Lại nói dối!” Chung Tĩnh Di trừng mắt nhìn cô bé, dọa cô bé lập tức che mông lại.
"Con bé không nói dối. Hai người bọn anh đã đi bán bóng bay. Đây là số tiền bọn anh kiếm được tối nay." Giang Chí Thành nói, cho Chung Tĩnh Di xem tiền mặt trong túi, cả tiền nhận được qua Zalo và Alipay trên điện thoại cũng đưa cho. cô xem một lần.
Tiền mặt không nhiều lắm, chưa đến hai trăm tệ. Hầu hết mọi người đều thanh toán bãng điện tử.
Vốn dĩ hôm nay tâm tình Chung Tĩnh Di không tốt, cô đợi ở nhà đến mười giờ cũng không thấy con gái về, tức đến mức. muốn lột da xé xương Giang Chí Thành. Nhưng bây giờ cô nhìn tổng thu nhập tám ngàn chín trăm tệ trong tài khoản, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Đối với gia đình này, thu nhập gần một vạn tệ đã được coi là một điều may mắn lớn.
Nếu Chung Tĩnh Di tự mình nhận được tiền thưởng thì sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nhưng cô thực sự không thể tin rằng chồng mình bán bóng bay lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Anh đã làm cái quái gì vậy? Tại sao lại dẫn con gái mình theo? Có phải đi lừa người khác không?" Chung Tĩnh Di tức giận hỏi.
Giang Chí Thành cười khổ. Hắn phải mang theo con gái đi chẳng phải vì ở nhà không có người chăm sóc à. Sao cô lại có thể nghĩ đến lợi dụng con bé để lừa gạt người khác?
"Mặc kệ em có tin hay không, hay cho rằng anh đã làm gì đó, ngày mai nhất định có thể kiếm đủ tiền giúp em hoàn trả tiền phạt của công ty. Hơn nữa, tiền đi học mẫu giáo của Linh Linh cũng gần đủ rồi." Giang Chí Thành nói.
Nói đến tiền phạt, khí thế của Chung Tĩnh Di lập tức yếu đi, vẻ mặt cô nặng nề ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, che mặt vì kiệt sức về thể xác lẫn tinh thần. Không bao lâu nước mắt đã chảy xuống giữa các kế tay.
Giang Chí Thành sốt ruột, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Công ty giục em à? Không được thì em cứ lấy tiền trả trước, còn lại bao nhiêu, nếu không đủ thì anh sẽ tìm cách."
"Anh nghĩ cách sao? Anh có thể nghĩ ra cách gì?" Chung Tĩnh Di đột nhiên buông tay ra, vừa khóc lóc vừa điên cuồng hét vào mặt Giang Chí Thành: "Cho dù anh có đi cướp ngân hàng, một ngày có thể cướp được mười lăm vạn sao! Đừng nói chuyện với tôi nữa. Tôi không muốn nghe!”
Giang Chí Thành sửng sốt một chút, mười lăm vạn ư? Không phải một vạn à?