Chính mình thật sự hồ đồ, người kia như thế nào, đều do Chung Tĩnh Di tự mình nói, chưa ai tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể tin được.
Chúng ta thường nói rằng những gì chúng ta nghe là sai và những gì chúng ta thấy là đúng nhưng bây giờ anh ta lại trông mặt bắt hình dong, điều này thực sự là không nên.
Lấy điện thoại di động ra, Đàm Tuấn Đạt gọi cho Giang Chí Thành, lúc này anh ta thấy rất may mắn vì không xóa thông tin liên lạc trong cơn tức giận vào mấy ngày trước. "Nếu không, anh ta sẽ phải tìm đến Chung Tĩnh Di để lấy số, điều đó thật xấu hổ.
Sau khi điện thoại được chuyển, Đàm Tuấn Đạt trực tiếp nói: “Anh Giang, tôi đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Chuyện xảy ra mấy ngày trước là tôi đã sai, tôi sẵn sàng nhận thua. Cho tôi một số tài khoản. Tôi sẽ đưa mười lăm ngàn cho anh ngay lập tức."
Giang Chí Thành vừa nghe thấy thế, hắn biết rằng Đàm Tuấn Đạt đã tìm được người thẩm định rượu và kết quả đã có.
Đây là tình hình thực tế, hắn cười nói: “Quên tiền đi, ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận rồi, nếu anh thua, chúng ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra." Nếu chân tướng có thể giải quyết chỉ trong một câu, tôi sẽ cho anh mười lăm vạn mà anh nói?"
"Khó mà làm được. Anh còn nói nếu thua sẽ cho tôi mười lăm vạn. Vậy làm sao tôi có thể…"
"Thật sự không cần." Giang Chí Thành dừng một chút, nói: "Nếu như anh nhất định muốn làm chuyện gì đó thì như vậy đi, tôi tới công ty của anh một chuyến, sau này anh có thể nói mấy câu tốt đẹp về tôi, anh không biết vợ tôi vì sự việc này đến bây giờ vẫn còn tức giận, nói tôi là kẻ khoác lác nói lung tung. Nếu anh có thể giúp tôi làm giảm sự tức giận của cô ấy thì tốt hơn nhiều ”
"Nói thì dễ! Tôi sẽ lo chuyện của chị dâu, cam đoan làm cho chị ấy vui vẻ ra mặt!" Đàm Tuấn Đạt vỗ ngực nói.
Chuyện hợp tác lần này cùng với xưởng rượu Thiên Môn, chênh lệch chỉ có một tram vạn nhưng trên thực tế hậu quả rất nghiêm trọng." Đàm Tuấn Đạt biết rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu không có nhắc nhở của Giang Chí Thành, anh ta can tâm tình nguyện gọi một tiếng "anh ".
Giang Chí Thành không hề kiêu ngạo, hắn đã sống cả đời, nếu tính tuổi thật của hắn, cũng đủ làm ông nội của Đàm Tuấn Đạt.
Sau khi hai người nói xong, Giang Chí Thành tạm thời gác lại công việc của mình, trực tiếp đi đến công ty quảng cáo Huy Hoàng.
Kiếm tiền đối với hăn chỉ là thứ yếu, chỉ cần có thể quay lại với Chung Tĩnh Di là tốt rồi, chưa kể mất một ngày kiếm tiền, cho dù mất một tay một chân!
Ba mươi phút sau, Giang Chí Thành đến công ty quảng cáo Huy Hoàng.
Quàầy lễ tân của công ty nhận được mệnh lệnh của Đàm Tuấn Đạt, nhìn thấy Giang Chí Thành đến, vội vàng chủ động đón tiếp và nói: "Chào anh Giang. Giám đốc Đàm nói anh có thể trực tiếp đến văn phòng của ngài ấy. Mời đi lối này."
"Cám ơn." Giang Chi Thành lễ phép đáp lại.
Hai người một trước một sau đi tới, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa văn phòng của Đàm Tuấn Đạt.
Cùng lúc đó, Chung Tĩnh Di cũng đi đến đây.
Đàm Tuấn Đạt vừa vội vàng xử lý việc chấm dứt hợp đồng của Xưởng rượu Thiên Môn, anh ta tạm thời không nói gì với cô, chỉ nhờ người gọi cho cô.
Chung Tĩnh Di vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ biết rằng công ty và Xưởng rượu Thiên Môn đã chấm dứt hợp đồng, điều này khiến cô không yên.
Vài ngày trước Giang Chí Thành vừa nói xấu Xưởng rượu Thiên Môn, chẳng lẽ đối phương nghe được đã giận dữ đến mức không muốn hợp tác nữa?
Chuyện như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, không có công ty nào để người khác tùy ý nói xấu.
Nghĩ đến như vậy, trong lòng Chung Tĩnh Di bồn chồn, bất
Lần trước chỉ là đơn hàng nhỏ mười lăm vạn, cô suýt bị khởi tố nhưng lần này là đơn hàng lớn trị giá hàng trăm vạn!
Nếu thật sự là vì Giang Chí Thành mà không hợp tác được thì cả đời hắn cũng không thể trả lại số tiền lớn như vậy!
Khi Chung Tĩnh Di đầy lo lắng bước đến cửa văn phòng, cô kinh ngạc nhìn qua, Giang Chí Thành cũng đứng ở đó.
Cô sửng sốt một chút, sau đó lập tức bước nhanh tới, ôm lấy Giang Chí Thành định kéo hắn rời đi: "Anh lại đến đây làm gì? Chạy nhanh đi! Nếu không, để ngài Đàm nhìn thấy anh thì càng phiền phức hơn!"