Chung Tĩnh Di không hề cảm động trước sự quan tâm của hản, cô chỉ lạnh lùng nhìn hẳn và nói: "Có cần thiết không? Anh muốn làm gì? Muốn tiền à?”
Nói xong, cô mở túi nhỏ, ném thẳng ví tiền kiểu nữ đã hơi cũ vào Giang Chí Thành: “Tôi đưa hết cho anhl”
Giang Chí Thành vô thức cầm lấy chiếc ví, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của vợ, hän biết dù lúc này hẳn có làm gì thì cũng sẽ bị Chung Tĩnh Di đầy thành kiến hiểu lầm.
Đặt ví lên bàn ở bên cạnh, Giang Chí Thành xoay người đi vào bếp.
Nếu lời nói không thể gây ấn tượng với một người thì chỉ có thể chứng minh điều đó băng hành động.
Linh Linh cuộn một miếng vịt quay vui vẻ chạy tới đưa cho Chung Tĩnh Di: “Mẹ, mẹ ăn trước đi!”
Vịt quay được cuộn có chút không đều nhưng rõ ràng cô bé đã cố gắng hết sức.
Bộ dáng ngoan ngoãn của cô bé khiến hốc mắt Chung Tĩnh Di đỏ hoe nhưng hôm nay cô không muốn khóc.
Nếu chỉ còn một ngày trong cuộc đời thì cô hy vọng sẽ mang đến cho con gái mình một ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời. Chẳng sợ cái gọi là tốt nhất chỉ là điều bình thường trong nhà người khác.
Sau khi Chung Tĩnh Di nhận miếng vịt quay, Linh Linh chạy lại bàn vừa cuộn vừa nói: "Con cũng muốn cuộn cho cha một cái. Cha không thích hành, thích thịt giống như Linh Linh."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của con gái, Chung Tĩnh Di có hơi ngây người.
Không biết qua bao lâu, Giang Chí Thành bưng cháo đi ra, thấy cô ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, nói: "Đến đây uống cháo đi, đã bỏ cho em một ít đường."
Chung Tĩnh Di ngước mắt nhìn hẳn, chồng cô càng tỏ ra ân cần, cô càng chán ghét. Bởi vì mọi hành động chu đáo đều có nghĩa là hắn có âm mưu gì đó.
Hoặc là muốn lấy tiền hoặc là muốn bán đồ trong nhà, hoặc là nợ cờ bạc rất nhiều.
"Mặc kệ anh muốn làm gì, cứ làm đi, tôi sẽ không ngăn cản." Chung Tĩnh Di nói.
Giang Chí Thành nhìn cô, đột nhiên đi tới bên tủ, mở ví lấy ra một trăm tệ.
Nhìn hành động của hắn, toàn thân Chung Tĩnh Di cảm thấy bất lực, quả nhiên tất cả đều là vì tiền.
Giang Chí Thành giơ tờ một trăm tệ trong tay lên nói: “Việc anh muốn làm rất đơn giản, dùng một trăm tệ này để kiếm một trăm vạn trong vòng một trăm ngày!”
Chung Tĩnh Di bày ra vẻ mặt mỉa mai, cô không nói gì mà chỉ muốn im lặng xem chồng mình biểu diễn.
Tuy nhiên, những gì xảy ra tiếp theo khiến cô choáng váng.
Giang Chí Thành nhét một trăm tệ vào túi, sau đó xoay người đi vào bếp lấy thùng xăng ra.
Khi nhìn thấy thùng xăng, Chung Tĩnh Di vô cùng hoảng sợ, dù sao việc cô sắp làm không phải là chuyện tốt gì.
Mang thùng xăng vào phòng vệ sinh, mở nắp ra rồi đổ vào bồn cầu, sau đó xả nước sạch sẽ mấy lần.
Khi quay lại, Giang Chí Thành bước tới trước mặt Chung Tĩnh Di.
Chung Tĩnh Di có chút áy náy, cô trừng mắt nhìn Giang Chí Thành, cố gắng dùng giọng điệu nghiêm nghị che đậy điều gì đó: “Anh muốn làm gì!”
“Bụp” một tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Chung Tĩnh Di, Giang Chí Thành quỳ hai gối xuống đất.
Hắn dập đầu với Chung Tĩnh Di một cái rồi nói: "Anh không thể tưởng tượng được nỗi đau mà em đã phải chịu đựng nhưng anh biết nó phải rất đau đớn. Anh thấy mình thật may mắn khi có cơ hội trực tiếp nói lời xin lỗi với em. Anh cũng hy vọng rằng từ hôm nay trở đi, chúng ta có thể cho nhau một cơ hội. Anh không đùa cũng không diễn. Anh chỉ muốn nói rằng, trong quá khứ anh đã làm em thất vọng rồi. Anh cũng không nói là anh đã thay đổi nhưng anh sẽ nhanh chóng để em nhìn thấy sự thay đổi của anh”
Chung Tĩnh Di không vui sương vì những lời này, bởi vì cô đã nghe quá nhiều lần, cũng thất vọng quá nhiều lần.
Điều duy nhất khiến cô ngạc nhiên là Giang Chí Thành đã quỳ xuống dập đầu.
Đối với một người đàn ông từng bị đánh chảy máu đầu vì nợ cờ bạc nhưng vẫn không muốn mở miệng gọi người khác là ông nội thì việc quỳ lạy một người phụ nữ cũng là một việc rất mất mặt. Giang Chí Thành đã có thể làm được điều này khiến Chung Tĩnh Di cảm thấy ngạc nhiên.
Về phần thùng xăng kia, Chung Tĩnh Di không thấy lạ khi Giang Chí Thành tìm được. Vì cô đặt ở góc bếp nên chỉ cần bước vào là có thể nhìn và ngửi thấy.
Chuyện này xem như cho cô thêm một lần được sống. Nếu Giang Chí Thành phát hiện ra thì cô sẽ không phóng hỏa. Nếu không tìm được thì chỉ có thể nói rằng đó là ý trời.
Lúc này Giang Chí Thành lại nói: “Đừng lo lắng công ty xử phạt, số tiền đó anh sẽ đưa cho em.”
Chung Tĩnh Di sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Giang Chí Thành, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Theo lý mà nói, Giang Chí Thành hẳn là không biết chuyện công ty của cô. Từ khi hai người kết hôn, hẳn chưa bao giờ quan tâm đ ến cô.
Nhưng hiện tại Giang Chí Thành đã sống lại một đời, biết được hôm nay Chung Tĩnh Di muốn tự tử, ngoài cuộc hôn nhân không hạnh phúc, cô còn bị công ty phạt một vạn tệ vì sai sót trong công việc.
Tiền lương hàng tháng của cô chỉ hơn năm ngàn tệ một chút. Một vạn tệ tương đương với hai tháng làm việc không công.
Chính quyết định xử phạt này đã khiến Chung Tĩnh Di bốc đồng phóng hỏa tự sát.
Tuy rất ngạc nhiên nhưng Chung Tĩnh Di cũng không hỏi Giang Chí Thành làm sao hắn biết, về việc giúp cô chịu phạt, Chung Tĩnh Di chỉ cười lạnh nói: “Ngoài một trăm tệ tôi đưa cho anh, trên người anh còn có dư một phân tiền nào à”
“Hiện tại không lấy ra được nhưng nhiều nhất là ba ngày là đủ. Trước đó, em chỉ cần nhận lỗi với công ty, không cần làm gì khác. Chuyện tiền phạt và chịu trách nhiệm với công ty anh sẽ giúp em xử lý” Giang Chí Thành nói.
Chung Tĩnh Di lại cười lạnh lần nữa, không để ý đến hắn, trong mắt cô, những gì Giang Chí Thành nói chỉ là khoác lác.
Ngửi được mùi xăng thoang thoảng từ phòng vệ sinh tỏa ra, Chung Tĩnh Di chợt cảm thấy có chút may mắn.
Nếu hôm nay Giang Chí Thành không vào bếp, liệu cô có thực sự tự sát không? Bao gồm cả con gái Linh Linh cũng khó có thể may mắn thoát khỏi. Cô tuyệt đối sẽ không để con gái đi theo người cha không đáng tin cậy như vậy.
Đêm nay chắc chắn Chung Tĩnh Di và Giang Chí Thành sẽ khó đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên Chung Tĩnh Di nhìn thấy khi bước ra khỏi phòng ngủ là trên bàn cơm đang bày biện sữa, bánh mì nướng và trứng rán.
Mùi thơm xộc vào mũi khiến cô có cảm giác như đang nằm mơ.
Giang Chí Thành dọn đũa xong, thấy cô đã dậy rồi bèn nói: “Đi rửa mặt trước rồi ăn cơm đi. Hôm nay anh đưa Linh Linh đi mẫu giáo.”
Nghe được những lời này, Chung Tĩnh Di cảm thấy vô cùng chán ghét. Chuyện mình không làm được sao lại cứ nói ra chứ?
"Chúng ta ly hôn đi." Chung Tĩnh Di nói.
Đêm qua cô đã suy nghĩ rất lâu, cuộc hôn nhân kiểu này không phải là điều cô mong muốn. Đối với cả cô lẫn đứa nhỏ đều không có bất kỳ chỗ tốt nào, còn không bằng ly hôn sớm một chút.
Nghe Chung Tĩnh Di nói thế, Giang Chí Thành cũng không quá ngạc nhiên.
Chung Tĩnh Di có thể nhẫn nhịn cho đến ngày hôm nay đã coi là rất kiên nhãn.
Giang Chí Thành cũng không có ý trách cứ ai, chỉ nói: “Nếu trong vòng một trăm ngày anh không thể thực hiện được. lời hứa của mình, đến lúc đó em muốn rời đi thì anh sẽ không ngăn cản nữa.”
Chung Tĩnh Di lập tức nhớ lại lời hôm qua hẳn nói về việc kiếm một trăm vạn trong một trăm ngày: “Kéo dài thế này có vui không?”