Long Kỳ đóng băng tại chỗ một hồi lâu, hắn đứng thẳng thân mình, tay phải nắm lại, cương ngạnh để ở chính ngực trái mình, hơi cúi đầu, như là làm cái lễ nghi gì, rất nhanh kết thúc, trầm mặc rời khỏi phòng.
Quân Vô Tà nhìn thoáng qua cửa phòng đã đóng, tiếp tục làm việc của mình.
"
Mặt lãnh tâm nhiệt (bên ngoài lạnh nhạt, bên trong ấm áp), chính là để nói ngươi thuộc loại người này đi." Thanh âm mang theo trêu đùa từ cửa sổ truyền đến.
Quân Vô Tà nhướng mày nhìn về phía nơi thanh âm phát ra. Quân Vô Dược đang ung dung khoanh tay ngồi dựa vào cửa sổ. Khoé miệng hắn hiện lên một nụ cười nhạt, mắt đen nửa híp đánh giá Quân Vô Tà.
Lúc này đây, Quân Vô Tà không có ở trên người hắn ngửi được bất luận cái mùi máu tươi gì.
"Hạ nhân phạm thượng, chịu chút xử phạt cũng không có gì ghê gớm, không nghĩ tới Vô Tà ngươi lại là hảo tâm như vậy, còn vì hắn chuẩn bị thuốc trị thương." Quân Vô Dược con ngươi mỉm cười nhìn về phía thân ảnh nào đó dần dần biến mất từ biệt viện của Quân Vô Tà.
Long Kỳ sau ngày ấy liền tới Thẩm Viêm Tiêu bên này thỉnh tội, tuy rằng Quân Vô Tà không có đưa ra bất kỳ trừng phạt gì, chính là cái nam nhân này ngay thẳng chất phác, lại chính mình chạy tới tự đi xử phạt bản thân, một trăm năm mươi quân côn, đem phía sau lưng hắn đánh da tróc thịt bong, toàn bộ quá trình hắn cũng không có hừ một tiếng, ngày thứ hai vẫn là cứ theo lẽ thường xuất hiện ở biệt viện Quân Khanh.
Không khéo, này hết thảy đều bị Quân Vô Dược xem ở trong mắt, hắn cũng không có hứng thú đi quản, nếu không phải cách làm hôm nay của Quân Vô Tà, hắn cơ hồ đều quên đi hình ảnh kia ngẫu nhiên gặp được.
"Ta chán ghét cái loại hương vị này." Quân Vô Tà mặt vô biểu tình nói.
Quân Vô Dược cười khẽ một tiếng, hai chân thon dài hơi vừa nhấc, tiêu sái từ bên cửa sổ bước vào phòng ngủ của Quân Vô Tà.
"Vô Tà rõ ràng là bất công, khi ta bị thương, sao không thấy ngươi vì ta lộng dược?" Quân Vô Dược đi đến bên người Quân Vô Tà, một cánh tay dựa vào trên tường phía sau Quân Vô Tà đem thân hình nho nhỏ của nàng lùi về một góc.
Sợi tóc màu đen từ mặt sườn hắn rũ xuống, như có như không đảo qua gương mặt Quân Vô Tà, có chút ngứa.Quân Vô Tà nhíu nhíu mày, vén lên sợi tóc hắn trêu đùa.
"Bởi vì tên ngươi." Quân Vô Tà mắt liếc Quân Vô Dược một cái, bình tĩnh từ trong giam cầm của hắn đi ra.
Quân Vô Dược, vô dược, không có thuốc nào cứu được. (无药、无药可救)
"Phụt." Quân Vô Dược tự nhiên là đã hiểu ý tứ nàng, hắn nhịn không được liền cười ra tiếng, lại một phen kéo qua Quân Vô Tà vừa mới dùng thủ đoạn rời đi, đem nàng kéo về trong lòng ngực, bá đạo ôm lấy.
Thân mình nho nhỏ, mềm mại, mang theo nhàn nhạt dược hương, làm người cảm thấy thập phần an tâm.
Nàng cũng không giãy giụa, cũng không phản kháng, chính là như vậy an tĩnh tiếp nhận, chỉ có đôi cặp mắt sáng ngời kia, tràn ngập không tán đồng.
"Hôm nay ta tắm rửa sạch sẽ, ngươi thử ngửi ngửi, xem còn có hương vị chán ghét kia không?" Hắn ghé bên tai nàng nói nhỏ phát ra có chứa từ tính, trêu đùa lãnh tình tiểu gia hỏa.
"Không có." Quân Vô Tà có chút không thích ứng với sự thân mật của hắn, tổng cảm thấy có chút không đúng, lại cũng không biết là không đúng chỗ nào.
"Yên tâm, chỉ cần là ngươi không thích, ta sẽ không làm chúng nó tồn tại." Người nào đó mang theo ý cười hứa hẹn, càng thêm kiêu ngạo đem tiểu thân mình trong lòng ngực mềm như bông ôm càng chặt thêm một ít. Hắn phát hiện, bất luận hắn làm ra cử chỉ động tác như thế nào, tiểu gia hỏa này tựa hồ đều không có phản ứng quá lớn. Nàng tựa hồ cũng không biết, động tác của hắn biểu thị hàm nghĩa như thế nào.
Một phương diện khác, thuần khiết giống một trang giấy trắng, với một gương mặt bất biến.
Làm người thật muốn ở phía trên thuần trắng kia, lưu lại một chút cái gì đó.