" Khặc khặc khặc… Tiểu nhân loại, ngươi đánh giá mình cũng cao quá rồi đấy… Nào trước khi đợt hấp lực tiếp theo bắt đầu, ngươi cho ta xem ngươi làm thế nào để không cho ta ra ngoài…?"
m thanh của Hư Ma Thần lại vang lên, lời nói của Tôn Dương lọt vào tai hắn như nghe được chuyện cười thú vị, lại còn tăng thêm ngẫu hứng khıêυ khí©h tiểu nhân loại ngu ngốc này.
" Làm thế nào? Ha ha ha ha… Vậy thì ngươi xem cho rõ đi… " Lời nói của Tôn Dương vừa dứt, nhất thời linh khí tụ tập dày đặc xung quanh bắt đầu như sóng vỡ bờ bạo động, toàn bộ linh khí hoá thành một vòng xoáy tụ tập lại một điểm phía trước ngực Tôn Dương, đồng thời từ bên trong thân thể hắn Tinh Liên ly khai khỏi thân thể bay ra ngoài dung nhập vào bên trong biển linh khí đó, bốn cánh hoa sen nở ra xung quanh cũng khép lại thành một búp sen hoàn chỉnh, linh khí điên cuồng hội tụ quán nhập vào bên trong búp sen trong suốt, hấp thu linh khí đậm đặc, dần dần nó bắt đầu phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất, ban đầu chỉ là búp sen, sau đó đầu nhọn của búp sen bắt đầu kéo dài ra nhọn hoắc giống như hình một cái mũi khoan to lớn, nó càng lúc càng xoay chuyển xoáy tròn với tốc độ nhanh kinh khủng, linh khí xung quanh cũng điên cuồng hội tụ giống như bão lũ, năng lượng từ mũi chủy do Tinh Liên biến thành càng lúc càng trở nên khủng bố kinh nhân.
Lúc đầu là linh khí, sau đó dường như là toàn bộ mọi thứ ở bên trong tế đàn đều đang bị một lực hút khủng bố phát ra từ mũi chủy trong suốt kia hút đi, dù là gạch đá vách tường cũng bị lực lượng mạnh mẽ cuốn tróc ra rồi bị hút đi, U Linh hay thậm chí là mấy người Kiều Mộng Cầm Nhạn Kiến Sinh cũng có xu hướng muốn bị hút đi, chỉ là bọn họ đã nép mình vào một vách tường cố gắng trấn trụ lại.
" Đó là thứ gì? Tại sao lại kinh khủng như vậy?" Nhạn Kiến Sinh gian nan nhìn vào mũi chủy đang xoáy tròn trên không trung kia, trong lòng hắn có vô vàng tư vị khó tả, hắn thật sự muốn biết vị sự đệ đồng môn này của mình còn có cái chiêu gì đáng sợ hơn cái này nữa hay không? Một mũi chủy khủng bố này nếu như thật sự nhắm vào chính mình, hắn tin chắc dù bản thân có dùng toàn lực thì không chết cũng sẽ bị phế bỏ không dậy nổi.
" Sư huynh, ta sẽ phá hủy toàn bộ nơi này, nguồn sức mạnh này ta không khống chế được lâu… Huynh mau dẫn bọn họ đi trước không cần lo cho ta…" Từ trên cao Tôn Dương quét mắt nhìn xuống lớn giọng nói với Nhạn Kiến Sinh.
" Sư đệ, ta…" " Đi mau… Ta sắp không khống chế được rồi…"
" Được vậy ngươi hãy bảo trọng, chúng ta ở bên ngoài đợi ngươi…."
" Tôn Dương… ( Tôn Dương ca ca) ngươi nhất định phải bình an.." Kiều Mộng Cầm và Tuyết Kỷ đồng thời lên tiếng gọi Tôn Dương một tiếng, sau đó mới theo Nhạn Kiến Sinh thông qua một con đường khác mà chạy cấp tốc tránh xa nơi này.
Bên ngoài sảnh điện, trong chiếc quan tài kỳ dị lúc đang phát sinh dị biến, người nam tử nằm lặng yên trong quan tài đột nhiên hé mở đôi mắt, một đôi mắt hoàn toàn phản diện với diện mạo trẻ trung bên ngoài, bên trong đôi mắt đó như ẩn chứa muôn vàng sự tang thương của năm tháng, từ trong ánh mắt đó có thể thấy chủ nhân của nó đã trải qua chuyện gì đó khiến cho hắn vô cùng thống khổ cùng tiếc hận, khiến hắn phải chịu đựng sự cô đơn cùng lạnh lẽo của năm tháng. Giờ đây hắn lại một lần nữa thức tĩnh, nhưng thời đại huy hoàn trước kia đã không còn nữa, có chăng thì cũng chỉ là một thế giới phế tích cùng đổ nát.
" Ma tộc, đã bao nhiêu năm tháng trôi qua rồi mà vẫn không ma diệt được các ngươi… Hôm nay các ngươi lại muốn thoát ra ngoài gây hại nhân gian… Vậy thì để bổn tọa tiễn các ngươi thêm một đoạn chấm dứt tai hoạ của thời đại trước…" Bên trong quan tài, âm thanh như làn nước truyền ra tuy rất trầm thấp nhưng hầu như ai cũng đều nghe thấy, kể cả đông đảo người đang đứng bên ngoài cung điện, cũng không ai hay biết là đang xảy ra chuyện gì?
Nam tử ở bên trong quan tài lúc này vẫn nằm yên ở đó, đôi mắt cũng đã khép lại, chỉ là con mắt màu xanh lục ở trên mi tâm hắn lúc này lại toả ra lục quang cường thịnh, khí tức sinh mệnh phát ra càng thêm đậm đặc, toàn bộ đều dung nhập vào bên trong thân thể của nam tử. Bàn tay hắn khẽ cử động nhấc lên, bàn tay trắng hồng chạm nhẹ vào nắp quang tài và sau đó hắn đột nhiên vô tung vô ảnh mà biến mất, chỉ để lại một chiếc quan tài trống rỗng.
Cùng lúc đó bên trong Tế Đàn " Ầm " một tiếng vang lên, sau đó liên tiếp thêm hai tiếng " Ầm Ầm " từ hai hướng khác cũng vang lên kinh thiên động địa, mặt đất run chuyển, không gian bị ba nguồn lực lượng mạnh mẽ càn quét trở nên hỗn loạn, khắp nơi đều bị chấn cho đổ nát, mặt đất bị xới tung lên một mảng lớn, tường đá đổ vỡ giống như lưu tinh bay tán loạn, khói bụi mù mịt thông qua một lỗ hổng lớn vừa bị phá của cung điện mà bốc lên cao, tạo thành cột hình nấm cực lớn giữa không trung.
Tất cả mọi người bên ngoài đều đang ngơ ngẩn nhìn khói bụi ngập trời kia mà không ai hiểu được là đã xảy ra chuyện gì?
" Nguồn sức mạnh vừa rồi là từ đâu ra vậy? Rốt cuộc bên trong cung điện đã xảy ra chuyện gì?"
" Có lẽ nào bảo vật đã xuất thế, cho nên đã có người nhanh chân đoạt trước."
" Ta thấy hình như không đúng, ba nguồn sức mạnh cường đại như vậy, vừa rồi năng lượng bùng nổ lại không có xung kích nhau, mà hầu như là đồng thời phát ra cùng một lúc giống như đang phá hủy thứ gì đó thì phải.!"
Những người bên ngoài ngươi một câu ta một câu bàn tán suy đoán đủ mọi trường hợp đang xảy ra, ngay lúc bọn họ còn đang nghị luận suy đoán không biết bảo vật đã về tay ai thì chính lúc này, từ bên trong khói bụi mịt mù ba bóng người chật vật bay ra ngoài, cả ba người toàn thân đều loang lổ vết máu, quần áo trên người cũng đã rách nát te tua, tóc thì rối loạn giống như là mấy lão quái vật luyện đan bị nổ lò vậy.
Thế nhưng khi tất cả mọi người còn chưa nhìn rõ ba người này là ai thì đã nghe bọn hắn đồng thời hô lớn " Tất cả các người chạy mau, nhanh rời khỏi nơi này…"
" Khặc khặc khặc, chạy lũ sâu mọt các ngươi chạy được sao? Ha ha ha đã hơn trăm vạn năm rồi, hơn trăm vạn năm rồi cuối cùng bổn thần cũng được hồi sinh… Để mừng ngày ta trở lại hôm nay toàn bộ các ngươi sẽ đều là vật tế của ta…. Ha ha ha."
" Ba tên nhân loại khốn kiếp các ngươi vậy mà lại có thủ đoạn làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, bây giờ bổn thần sẽ bắt các ngươi đi tế cho bọn hắn…"
Ngay khi lời nói của ba người Tôn Dương vừa dứt thì đã không kịp nữa rồi, từ bên trong làn khói mù mịt kia đột nhiên hiện ra một khuôn mặt tà ác to lớn đang nhe răng cười dữ tợn, sức mạnh khủng bố vô hình trực tiếp uy áp xuống đem một rừng người nơi này khóa chặt lại, giống như không gian đã bị cầm cố toàn bộ mọi người đều đã cứng đờ ra, không ai có thể kháng cự được.
m thanh như quỷ từ địa ngục vang lên cuồn cuộn trong hư không, lọt vào tai chúng nhân bên dưới nó giống như một lời phán tử hình, khiến cho vô số người hoang mang sợ hãi. " Các ngươi cũng đã thoát ra rồi thì mau đến đây đi… Bổn Thần cần chút thời gian để khôi phục, cho nên đám nhân loại này các ngươi mau dọn dẹp hết đi."
" Chết tiệt thật, chỉ phá được ba cái Tế Đàn, còn một cái lại để cho tên Ma đầu này xổng mất." Sùng Văn chật vật nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, khoé miệng hắn vẫn còn dính máu tươi, hắn cười khổ nói.
" Sùng huynh không nên nói vậy? Chúng ta đã làm hết khả năng rồi… Đứng trước một ma đầu đã chạm đến cảnh giới của Thần thì chúng ta căn bản ngay cả kiến hôi cũng không được tính vào, nói gì đến chống cự…" Phan Thanh Xương lúc này thì ngược lại hắn rất bình tĩnh, tựa như chuyện sống hay chết đối với hắn cũng không có mang ý nghĩa gì quá lớn cả.
" Hai vị bằng hữu, kể từ lúc ta nhập đạo đến nay, hai người là bằng hữu đầu tiên của ta, tuy chúng ta là người khác thế giới nhưng ta thật sự rất vui khi cùng hai người kết giao bằng hữu… Số mệnh hết lần này đến lần khác trêu ngươi ta, nhiều lần muốn đẩy ta vào tử cục kết thúc sinh mạng, chỉ bất quá ta còn nhiều thứ vướng bận còn chưa hoàn thành, vì vậy cho nên hiện tại ta không thể chết, ta nhất định phải sống sót dù có một phần cơ hội nhỏ nhất thì ta vẫn phải thử…" Tôn Dương mặt không có biểu tình hay cảm xúc, hiện tại ánh mắt hắn đã biến đổi trở nên khốc liệt khắc hẳn hoàn toàn với giọng nói của hắn lúc này.
Ở một hướng khác đám người Kiều Mộng Cầm Nhạn Kiến Sinh ở từ xa vẫn luôn chú ý đến mấy người Tôn Dương ngay từ khi bọn hắn mới xuất hiện, chỉ là còn chưa kịp đi qua đó thì toàn thân đã bị giam cầm lại, đám người nhìn sự khác thường của Tôn Dương lúc này chợt có dự cảm không lành, nhìn sắc của hắn lúc này đã trở nên lãnh khốc cực kỳ đáng sợ." Tôn Dương hắn làm sao vậy? Tại sao bộ dạng hắn lại biến đổi trở nên đáng sợ như vậy chứ.?" Kiều Mộng Cầm không hiểu sao lại đột nhiên lo lắng tự hỏi.
Sùng Văn và Phan Thanh Xương thấy bộ dạng Tôn Dương như vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau dĩ nhiên cả hai đều biết hắn đang muốn làm gì?" Ha ha ha không hỗ là người mà bổn Thái Tử xem là bằng hữu, tốt, đằng nào thì cũng phải chết vậy thì trước lúc chết tại sao không đánh một trận cho thống khoái chứ... Hư Ma Thần thì đã sao?…" Sùng Văn ngửa mặt lên trời cười một tiếng sảng khoái, lời nói lớn mật của hắn rơi vào trong tai mọi người khiến ai nấy đều rùng mình, tâm như rơi vào địa ngục. " Mẹ ơi, kẻ khủng bố trong kia không ngờ lại là một cường giả cự đầu của Ma Tộc Hư Ma Thần…"
" Ha ha Tôn huynh, ngươi cũng thật quá liều mạng đi… Bất quá hiện tại ta cũng bị ép vào đường cùng rồi, vì vậy cho nên ta cùng hai người thử làm lớn một phen xem cảm giác như thế nào?… Khẳng định là kí©h thí©ɧ lắm a.." Phan Thanh Xương cũng nở nụ cười hào sảng thoải mái mà nói lớn, khiến cho đám người xung quanh nghe được người nào người nấy đều kinh hồn bạt vía. " Trời ơi, lại là mấy tên này, ba tên này mặc dù có bệnh điên… Nhưng mà đã điên nặng đến mức này rồi sao? Cường giả Hư Ma Thần là để cho bọn hắn đem ra đùa được sao?"
Tại một góc nào đó trong hư không, có một đôi mắt màu lục đang chăm chú quan sát ba người Sùng Văn Tôn Dương và Phan Thanh Xương, hoàn toàn không có để tôn ma đầu Hư Ma Thần gì gì đó kia vào trong mắt, ánh mắt người này thì hờ hững không có biểu cảm, nhưng khóe miệng hắn thì lại hiện ra nụ cười như hài lòng " Hơn trăm vạn năm qua đi, không ngờ lớp hậu bối lại xuất hiện những nhân vật kiệt xuất như thế này… Phá hỏng Tế Đàn do cường giả Thứ Thần bày ra là một chuyện, trong tình thế ngàn cân lại dám tự tin khıêυ khí©h cường giả Hư Ma Thần lại là một chuyện khác…Đánh đi, để cho ta kiến thức xem hậu bối ở thời đại này mạnh đến bao nhiêu so với thời thượng cổ.."