- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Dị Giới
- Tuyệt Thế Phàm Nhân
- Chương 45: Nói giả làm thật
Tuyệt Thế Phàm Nhân
Chương 45: Nói giả làm thật
“ Bách Biến Phong Linh, nó là cái gì? “ Tôn Dương chăm chú nhìn con Oán Linh do vật nhỏ biến thành kia, ánh mắt hắn cũng không nhìn về phía Kiều Mộng Cầm mà lên tiếng hỏi, cho đến bây giờ hắn dù sao cũng chỉ mới bước vào giới tu luyện còn chưa đến ba năm, vì thế cho nên có rất nhiều điều hắn không hề biết đến trên đại lục này, phải nói là hắn giống như một tờ giấy trắng không hơn không kém, bởi vậy cho nên hắn đối với tất cả mọi thứ đều rất cần phải tiếp thu nhiều một chút.
Kiều Mộng Cầm nghe Tôn Dương hỏi như vậy, nàng cũng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái nhưng vẫn lên tiếng giải thích “ Bách Biến Phong Linh này là một loại Linh vật đặc biệt, là một loại chiến hồn phụ thể mà cường giả Thiên Tướng đại viên mãn rất cần để đột phá bước vào cảnh giới Chân Vương. Bách Biến Phong Linh chính là linh vật của thiên địa, là được sinh ra bởi một loại hồn thể đặc thù trong thiên địa tồn tại độc lập, mỗi một cường giả một khi sắp đột phá đến Vương cấp thì cần phải tích tụ thần niệm để lĩnh ngộ ra ý chí Chiến Hồn, ngoài ra hình dáng và năng lực chiến đấu của Chiến Hồn một phần chính là còn phải nhờ vào mỗi một chủng loại linh vật phù hợp để phụ thể với Chiến Hồn của chủ tu nữa, trên thế giới có rất nhiều chủng loại Linh vật, cũng được chia thành những cấp bậc khác nhau, năng lực mỗi một loại cũng mang tính chất đặc thù khác nhau. Có loại hình dáng binh khí mang tính chất công kích cực mạnh, có loại còn mang hình dáng Linh thú mang theo bản năng của mỗi loại thú tương ứng, còn có những chủng loài đặc biệt mang theo hệ ngũ hành, hoặc kim, hoặc hỏa, mộc, thủy, thổ, lôi điện, hắc ám, thanh quang, phong và băng, ngoài ra còn có một số có năng lực dị chủng khá đặc thù hiếm thấy, ví như linh vật có khả năng công kích Tinh Thần hặc biến hình giống như con Phong Linh này. Cấp bậc của chúng cũng được chia ra theo màu sắc mà phân biệt, từ cấp thấp nhất chính là màu Trắng, Lục, Lam, Tím, Vàng, Bạch Kim, Đỏ, màu đỏ chính là phẩm chất cao nhất cùng tư chất và năng lực chiến đấu đáng sợ nhất, đa phần những linh vật này đều đã được quy vào cấp truyền thuyết trừ những cường giả đỉnh phong thời thượng cổ ra, đến nay còn chưa nghe ai nói qua là có người có được thứ linh vật cấp bậc này “
Kiều Mộng Cảm nói đến đây nàng hơi dừng một chút, lại nhìn Tôn Dương thấy hắn đang trợn trừng hai mắt nhìn nàng, hiển nhiên là từ trong ánh mắt của hắn có vẻ rất ngạc nhiên cùng kích động, nhưng nàng vẫn không để ý lại tiếp tục nói tiếp. “ Ngươi nhìn con Phong Linh kia đi, đừng thấy toàn thân nó màu trắng mà lầm với phẩm chất của nó, trong số các loại Linh vật thì những loài dị chủng như này đều có tiềm chất vô hạn, chúng có thể trưởng thành và tự tăng lên phẩm chất của mình theo lực chiến tăng lên, còn có thể tự đản sinh ra kỹ năng cường đại theo mỗi phẩm chất tăng lên. Con Phong Linh này hiển nhiên là có khả năng thôn phệ, mà Oán Linh lại là được hình thành từ chấp niệm và năng lượng cấu thành, bởi vì vậy nó nổi lên sợ hãi khi gặp phải Phong Linh thì cũng không có gì lạ… Lúc mới đầu nhìn thấy nó ta cũng không nhận ra nó chỉ cảm thấy quen mắt, cho đến khi nó biến dạng thì ta mới nhận ra được.. “
Tôn Dương khϊếp sợ, từ trong ánh mắt không hề che giấu được sự kích động, hắn thật không thể nào ngờ đến thế mà cường giả Vương cấp còn có thủ đoạn chiến đấu lợi hại như vậy, hiện tại chỉ cần nhìn sự khủng bố của vật nhỏ kia đã đáng sợ như vậy rồi, nếu như được nhân sĩ lợi dụng phụ thể chiến đấu thì sức mạnh của một Vương cấp sẽ tăng đến mức độ nào chứ? Nghĩ đến đây trong lòng hắn bất giác không tự chủ được mà dâng lên một cổ nhiệt huyết và khao khát mãnh liệt, Tôn Dương chỉ mới bắt đầu tu luyện chưa đến ba năm nhưng những cảnh giới đầu do nhờ vào thú Đan của Huyền Trân mà dột tiến tăng vọt cực kỳ nhanh chóng, còn có cả những lần kỳ ngộ mới gần đây nữa, hôm nay cảnh giới đã đạt đến một bước này cũng coi như là đã bước một chân vào thế giới cường giả. Với loại tăng lên thực lực này ở trong mắt những người khác có thể nói là một tốc độ khủng bố yêu nghiệt, thế nhưng đối với Tôn Dương hắn vốn còn mang chấp niệm trong lòng cho nên đối với thực hiện nay chung quy vẫn là xa xa còn chưa đủ.
Tuyết Ngọc Sương thấy ánh mắt nóng cháy khao khát đang nhìn chằm chằm vào Bách Biến Phong Linh của Tôn Dương, nàng khẽ lườm hắn một cái rồi lên tiếng giọng nói uyển chuyển cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn “ Ta khuyên ngươi đừng nên đánh chủ ý lên nó, nếu không ngươi sẽ rất thê thảm đó. “
“ Hì hì biết đâu được lỡ như vật nhỏ dễ thương kia vừa nhìn thấy ta liền xiêu lòng muốn theo ta thì sao? “ Tôn Dương thấy Tuyết Ngọc Sương bộ dáng điềm đạm dễ thương như vậy hắn không nhịn được mà cười hì hì trêu nàng.
“ Hức mặt dày, không thèm nói với ngươi nữa “ Tuyết Ngọc Sương thấy tên nam nhân này đang tự mèo khen mèo dài đuôi thì bực mình quay sang chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa.
Tôn Dương vuốt mũi một cái cười cười rồi cũng yên lặng không lên tiếng, ánh mắt lại chuyển ra phía xa bên ngoài nhìn Phong Linh và Oán linh đang bắt đầu động thủ, chỉ thấy khuôn mặt dữ tợn của Phong Linh gầm lên một tiếng, thân hình to lớn của nó tốc độ đột nhiên tăng vọt cực nhanh lao đến trước mặt của của Oán Linh, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trong thành, vậy mà trên thân thể của Phong Linh cũng phóng ra một lượng âm sát khí nhàn nhạt bao phủ lên đầu trảo sắc bén trảo về phía Oán Linh. Mọi người nhìn thấy một màn này ai nấy đều trợn mắt to lên, có người còn nhịn không được mà lẩm bẫm “ loại vật kia là gì, không những có thể biến ra hình dáng của Oán Linh vậy mà còn có thể giả luôn cả khí tức của nó, thật đáng sợ “
Một trảo của Phong Linh cắt qua trên đỉnh đầu Oán Linh, năm móng trảo sắc lẹm như muốn cắt xé phần đầu của nó ra vậy, dưới một trảo này Oán Linh vậy mà không dám đón đỡ trực diện, trên khuôn mặt xấu xí kia lại lộ ra một vẽ sợ hãi, thân hình nó bạo lui về phía sau bảo trì khoảng cách với Phong Linh. Thật ra nó cũng không phải là sợ một trảo này của Phong Linh mà là tại vì nó cảm nhận được một nguồn lực lượng thôn phệ từ trong trảo đó vì vậy nó mới sợ hãi không dám đón đỡ.
Phong Linh một trảo đánh hụt nó lại gầm lên lại một lần nữa lại đến, lần này vậy mà tốc độ của nó lại được đề thăng lên nhanh đến kinh người, lợi trảo sắc bén của nó lần này lại dễ dàng cắm vào giữa ngực của Oán Linh, một lực hút kinh khủng từ trên lợi trảo phát ra đem năng lượng cô đọng bên trong thân thể Oán Linh điên cuồng mà hút đi, từng đoàn năng lượng dũng mãnh tiến vào trong thân thể Phong Linh khiến nó cực kỳ thoải mái, ánh mắt lộ rõ vẻ hưởng thụ, mà bên phía Oán Linh lúc này nó đang liên tục dãy dụa, theo năng lượng bị rút đi thân hình nó cũng dần dần thu nhỏ lại một cách nhanh chóng, trong ánh mắt tà ác mang theo nồng đậm vẽ hoảng sợ. Dưới lực thôn phệ thân hình của Oán Linh rất nhanh chóng bị hút cạn rồi dần dần biến mất không còn một mống, dường như là nó chưa từng tồn tại qua ở đây.
Tất cả mọi thứ đều trở lại tĩnh lặng, đoàn người trong thành lúc này đã sững sờ mang theo ánh mắt khϊếp sợ không nói nên lời, ai có thể tin được một con Siêu Cấp Oán Linh cứ như vậy bị hút sạch mà không có chút phản kháng, nhất là ba người Tôn Dương cùng Kiều Mộng Cầm và Tuyết Ngọc Sương, hai nàng không thể nào ngờ được Linh vật nhỏ bé kia lại đáng sợ hơn các nàng tưởng tượng rất nhiều, mà Tôn Dương thì ánh mắt càng thêm có lửa nóng nhìn chằm chằm Bách Biến Phong Linh đã biến trở lại thân hình nhỏ bé đang đung đưa giữa không trung kia, trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện xa vời, nếu như có thể bắt lấy vật nhỏ kia về tay thì thật là tốt. Nhưng rồi một tiếng quát lớn vang lên lại thức tĩnh Tôn Dương để cho hắn lộ ra ánh mắt khϊếp sợ “ Tên ngốc kia còn không chạy mau, nó đang đến kìa “ hắn sững người nhìn vật nhỏ Linh động trên mặt vẫn như treo một nụ cười đáng yêu kia, giờ phút này nó đang đi chuyển về hướng mình thong dong mà bay đến từ trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng kêu “ Chi chi chi “ vẫn lộ ra ánh mắt hưng phấn như trước thoạt nhìn không có nữa điểm đáng sợ mà ngược lại còn nhìn như vô hại đáng yêu vô cùng. Thế nhưng mà Tôn Dương cũng không có tâm tình mà đi thưởng thức nó, hắn biết rõ đằng sau bộ mặt tròn trịa đáng yêu kia là một mặt khủng bố chết chóc, hắn biết mình thật sự không có bản lĩnh trêu vào.
Ngay lúc Tôn Dương vừa quay người chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ chạy thì ngay lập tức hắn cảm giác có vật gì đó mềm mềm nhẹ nhẹ vừa chui thẳng vào áo trong ngực mình, đưa mắt nhìn lại ánh mắt hắn bỗng trở nên cứng đờ ngây dại ra, trên đỉnh đầu hắn không tự chủ được mà ứa ra mồ hôi lạnh đứng im một chỗ không dám cử động “ Bà mẹ nó không phải chứ, ta chỉ nói chơi thôi không phải làm thật chứ “
Nguyên một đám người cũng dừng lại cước bộ ở phía xa xa đứng ngây ngốc nhìn tên thiếu niên xấu số kia, mà người kinh dị nhất lúc này chính là hai cô nàng Kiều Mộng Cầm và Tuyết Ngọc Sương, hai nàng nhìn Phong Linh đang bám dính trong người Tôn Dương mà cũng đổ mồ hôi lạnh thay cho hắn, ai mà biết được vật khủng bố kia lúc nào sẽ bạo phát mà đem tên kia hút cạn cơ chứ. Nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người, qua một hồi lâu thời gian mà vẫn không có động tĩnh gì, Tôn Dương vẫn im lặng đứng đó còn Phong Linh thì vẫn cứ an ổn nằm trong ngực hắn ngọ ngoạy trông vẽ mặt còn hiện lên một tia hưởng thụ lạ thường làm cho không ai hiểu được nó đang muốn làm gì.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Dị Giới
- Tuyệt Thế Phàm Nhân
- Chương 45: Nói giả làm thật