- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Dị Giới
- Tuyệt Thế Phàm Nhân
- Chương 128: Trúng trọng kích
Tuyệt Thế Phàm Nhân
Chương 128: Trúng trọng kích
Tôn Dương kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng hiện tại vẫn còn đang trong trạng thái chiến đấu nên cũng không cho phép hắn nghỉ nhiều, mà cơ bản là Diệp Đồng cô nàng kia cũng không cho hắn cơ hội thở dốc, cũng không quảng những chuyện khác, nàng ta hiện tại chỉ một mực muốn gϊếŧ Tôn Dương cho nên ra tay cực kỳ ác độc, cũng không quảng người Hàn gia có nghe động tĩnh mà đến hay không?
Phía trên không trung thì nam trung niên nhân lúc Hàn Trác sơ hở để ý Bảo Nhi, hắn liền quyết đoán xuất ra đại chiêu ý đồ muốn chấn trụ Hàn Trác, chỉ thấy hắn thét dài một tiếng. " Long Hoàn Tù Lung. " Trong nháy mắt từ hư không quanh thân Hàn Trác hiện ra sáu đạo quan hoàn toả ra kim quang cường thịnh, sáu cái quan hoàn vừa hiện ra liền đem toàn bộ mọi phương hướng của Hàn Trác phong kín không một kẽ hở, chính thức đem Hàn Trác giam cầm lại giữa không trung. Chỉ trong cái nháy mắt này nam trung niên làm việc rất quyết đoán, vừa chấn trụ được Hàn Trác hắn liền lách mình lao thẳng xuống dưới, đương nhiên là muốn hướng đến chỗ Bảo Nhi mà gϊếŧ xuống.
Tôn Dương thấy vậy thì sắc mặt đại biến, Thần Phách đang ngồi huyền phù trên Tinh Liên bỗng mở mắt liền hoá thành một đoàn kim quan bay ra khỏi thân thể, cấp tốc hướng về phía Bảo Nhi mà bắn nhanh qua, ngay lúc một cái trảo rồng khổng lồ từ trên trời vừa rơi xuống thì Thần Phách cũng đã đánh ra một chưởng, chỉ là một chưởng bình thường nhưng lại bao hàm lực lượng Hợp Thế Thiên Địa và quy tắc không gian, Thần Phách của Tôn Dương hiện tại đã dẫn đầu tiến vào Chân Vương cảnh, khí tức hồn lực đã thuần thục ngưng thực, ngay cả tướng giáp trên người cũng đã biến đổi thành Vương bào, đầu đội Vương Quán, nhìn cực kỳ thần dũng có uy nghiêm của một bậc Vương giả. Nhìn một chưởng một trảo chạm vào nhau, cũng không có bao nhiêu lực lượng bùng phát, mà là hai bên đối chọi từ từ triệt tiêu năng lượng của đối phương, tuy một chưởng của Thần Phách Tôn Dương nhìn có vẻ yếu thế hơn, nhưng vẫn có thể chống cự được đến lúc uy lực của một trảo kia rơi xuống mức thấp nhất.
" Đáng chết, nhân loại kia lại còn có thủ đoạn này, hồn lực thật mạnh… " Nam trung niên nghiến răng nhìn Thần Phách một đôi mắt màu tím hờ hững mà thì thầm một tiếng sau đó quát lên." Các ngươi còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Mau gϊếŧ nha đầu kia… "
Mầy tên Long hộ vệ vốn còn dè chừng Tôn Dương và Hàn Trác đột ngột xuất thủ, lúc này thấy tình thế đang nghiêng về phía mình ngay lập tức liền hung ác gϊếŧ về phía Bảo Nhi. Từng đoàn pháp lực lực cường đại không chút lưu tình từ trên đỉnh đầu Bảo Nhi bổ xuống, làm cho cô bé lúc này vì sợ hãi mà sắc mặt cũng trắng bệch hét lên thất thanh, nhưng tiếng hét của Bảo Nhi vậy mà cũng vô tình biến thành một tiếng Phượng khiếu lanh lãnh, đột nhiên cây trường thương màu lam đang cắm trước mặt Bảo Nhi ông ông run lên, tất cả mọi người đều dỏng tai nghe rõ một đạo âm thanh non nớt nhưng lại cực kỳ thô bạo vang vọng trong hư không bốn bề. " Băng - Phong - Bạo " mỗi một chữ vang lên thì nhiệt đột trông phạm vi mấy trăm dặm liền cấp tốc giảm xuống không phanh, chỉ thấy trên bầu trời lấy vị Hàn Trác làm trung tâm, hàn vạn đạo lam quan băng hàn lạnh lẽo thấu xương kích xạ mà ra, đem quan hoàn giam cầm của nam trung niên hoàn toàn nổ nát, lam quan băng hàn bắn ra bốn phương tám hướng, xuyên thấu trên trời, cắm xuống mặt đất, hoặc cắt vào hư không.
Sáu tên Long hộ vệ vừa áp sát đến Bảo Nhi thì đột nhiên toàn bộ đều cứng đờ lại, chỉ còn một đôi mắt đang sợ hãi xoay chuyển nhìn thân thể chính mình đang từ từ bị đóng băng, rất nhanh quanh người Bảo Nhi đã có thêm sáu khối băng hình người, nhưng những khối băng này cũng không tồn tại lâu, vừa ngưng kết thành liền bạo toái, đem sáu cường giả Thiên Tướng đỉnh phong của Long tộc toàn bộ đều vỡ nát theo. Hàn Trác từ trên trời hạ xuống, đôi chân trần trắng nõn đạp trên đỉnh chuối của thanh trường thương, ánh mắt lạnh như băng nhìn nam trung niên và Thần Phách của Tôn Dương đang đấu pháp.
Ánh mắt của Hàn Trác cũng loé lên một tia kinh dị khi nhìn thấy Thần Phách của Tôn Dương hắn khẽ nói thầm. " Luyện Hồn Hoá Thực Thân, đây là bí pháp của vị Thú Thần Đế kia, vì sao người này là nhân loại lại học được. Nữ nhân khủng bố đó ở Thần giới khuấy long trời lỡ đất một trận rồi biến mất, không lẽ là toạ lạt đến thế giới này, cùng người này có quan hệ… " Hàn Trác đứng khoanh tay trầm ngâm suy nghĩ, lại đột nhiên nghe tiếng của Bảo Nhi từ bên dưới kêu lên. " Ca ca ngươi mau đi giúp cha của Bảo Nhi đi… Đừng để cha của Bảo Nhi bị đánh… "
" Bị đánh, nếu là một lúc trước thì ta còn cho là như vậy. Nhưng mà hiện tại chỉ dựa vào những người này chỉ sợ là không làm gì được hắn… Nhưng mà để kéo vào chút quan hệ thì ta cũng nên xuất lực một chút mới được…" Hàn Trác thầm nghĩ trong lòng sau đó mặt cười xảo trá nói. " Hì hì… Bảo Nhi muội muội cứ ở yên đây, để ta đi giúp cha muội một tay… " Nói rồi Hàn Trác cũng động thân kéo theo trường thương bay lên, trường thương toả ra hàn khí bức người nhưng lại cháy hừng hực như hoả diễm một kích đâm tới. " Hàn Băng Hoả Diễm… Băng Thương Xuyên Phá… "
Vì có thêm Hàn Trác trợ lực, bồi vào một kích mang tính xuyên thấu cực mạnh, hàn băng chi lực điên cuồng đem lực lượng của nam trung niên đóng băng tiêu diệt, thương ảnh thế đi như không có vật cản, mạnh mẽ xuyên qua long trảo thẳng hướng lòng bàn tay của nam trung niên mà đâm qua. Chỉ nghe hắn hét thảm một tiếng đau đớn, nhìn lòng bàn tay mình đã bị đâm rách thành một cái lỗ máu, bên trên còn quấn đầy những sợi hàn khí, làm cho vết thương không cách nào diễn sinh tế bào mới mà khép lại được. Hắn giận dữ gầm lên một tiếng rồng ngâm, toàn thân phút chốc đã hoá thành bản thể, thân thể to lớn bay lượn trên không trung một vòng sau đó há mồm phun ra một cột nước xoáy mang theo uy thế nghiền nát hướng người mà xoắn lấy.
" Hừ ta bắt các ngươi phải chết… " Miệng rồng phát ra âm thanh như lôi đình giận dữ, ong ong vang lên chói tai vô cùng.
Cột nước xoáy ẩn chứa uy lực cắn nuốt cắt xé cường đại cấp tốc đổ ập đến, Thần Phách và Hàn Trác đồng thời vận chuyển lực lượng đến mức cực hạn chống đỡ, nhưng lực lượng của tên kia lần này thật sự quá mạnh, cơ hồ muốn đem hai người đánh nát mới chịu dừng. Một kích này giáng xuống liền không kiên nể đem phòng ngự của hai người mạnh mẽ đánh nát, uy thế cuồng bạo đem cả hai người đều đánh bay ra một đoạn như đạn pháo bắn ầm ầm xuống mặt cát, Hàn Trác thì miệng phun đầy máu tươi, còn Thần Phách thì hồn lực ảm đạm đi một chút, hiển nhiên một kích vừa rồi thật sự qua mức ương ngạnh, mạnh đến đáng sợ, có lẽ bọn họ đã quá coi thường sự chênh lệch giữa ba tiểu cảnh giới rồi.
Khoảnh khắc Hàn Trác và Thần Phách bị trúng đòn rơi xuống, bên này Tôn Dương vì bị Thần Phách ảnh hưởng mà như bị đột quỵ, trong miệng cũng phun ra máu tươi, thân thể lão đảo như muốn rơi xuống, Diệp Đồng cũng là nắm lấy cơ hội này, trên cánh tay nhỏ nhắn trắng như ngọc duỗi ra một đạo chưởng ấn, trên chưởng ấn quấn theo hai đầu thiên long nhỏ gầm thét chạy dọc theo cánh tay của nàng ta mà bổ xuống, ầm một tiếng Tôn Dương cũng giống như Hàn Trác bị trúng kích nặng nề, ngực như bị đánh lõm xuống một mãng, máu tươi không nhịn được mà trán ra trên miệng, cả người bắn rơi xuống mặt cát sắc mặt tái nhợt đi một mảnh.
Ở trên cao, một người một rồng đang muốn thuận thế tiếp tục ha sát thủ, đột nhiên một âm thanh chấn động cuồn cuộn từ phía Giác Ngưu Sơn truyền lại làm cho nam trung niên và Diệp Đồng hoảng hốt. " Hai vị lặng lẽ đến Hàn Các Đảo nào loạn như vậy cũng đủ thoả mãn rồi đi… Đến điểm rồi thì dừng đi thôi… " lời nói vừa hạ xuống thì bóng người của Hàn Trí cha của Hàn Trác cũng xuất hiện, đồng thời cùng lúc đó có rất nhều bóng người từ trong rừng cây chui ra, những người này đều là người đang ở bên trong thành Đại Hàn Các, chỉ là mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên này cho nên mới tò mò chạy qua nhìn, nhưng vừa mới đến nơi thì mới khϊếp sợ nhìn tràn cảnh chiến đấu đang diễn ra ở nơi này. Vậy mà có người ở nơi này cùng cao thủ của Long tộc chiến đấu, còn đem vài đầu gϊếŧ chết.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Đồng nhìn thấy người đến cũng là khó coi vô cùng, nhưng nàng ta vẫn nganh ngạnh nhìn thẳng vào Hàn Trí nói. " Nhân loại quả thật là đê tiện như nhau. Rõ ràng ngay từ đầu đã biết chúng ta lên đảo, nhưng khi con trai của ngươi gϊếŧ người của chúng ta thì một mực co đầu không ra. Hiện tại bọn hắn thua thế ngươi liền xuất hiện, đây rõ ràng là khinh người quá đáng… "
" Long tam công chúa, việc này cứ cho là do bên ta thất trách, ta ở nơi này nhận lỗi cùng người. Con của ta cũng đã bị các ngươi đánh đến tình trạng này rồi, việc này hay là đến đây thôi… " Hàn Trí cũng không có tỏ thái độ gì rõ ràng, hắn vẫn rất bình tĩnh lựa lời lẽ tiến thoái đều có đủ trong một câu nói. Nếu Diệp Đồng không ngốc thì tự nhiên sẽ hiểu ra ý của Hàn Trí là đang nhượng bộ, nhưng nếu nàng ta không chịu rút lui thì hắn cũng không cần câu lệ nữa.
" Ngươi, các ngươi người Hàn gia được lắm. Long Kiếm chúng ta đi… " Diệp Đồng tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nàng ta nghiến răng nghiến lợi như không cam tâm, nhưng hiện tại chân đang đạp đất đầu đội dưới mái nhà của người ta, nàng không thể không quay đầu trở về.
" Khoan đã, bọn họ là người Hàn gia cho các ngươi đi, nhưng ta không phải người Hàn gia, ta không cho phé các ngươi rời đi… " Đúng lúc này, Tôn Dương và Hàn Trác từ dưới hố các bay lên, Thần Phách đã được hắn thu lại, cả người chật vật rối rắm, y phục rách tung toé một mãng trước ngực, để lộ ra cơ thịt đầy huyết nhục không rõ tình trạng. Ánh mắt Tôn Dương bây giờ đã biến thành như dã thú, trong mắt có tử quang lưu chuyển, hắn nhất định không thể để hai người này rời đi, nếu không chuyện của Bảo Nhi được bọn đem về bẩm báo lại cho cao tầng trong Long tộc, như vậy những ngày tháng sau này chỉ sợ là hắn và Bảo Nhi sẽ phải hứng chịu sự truy sát điến cuồng.
Hàn Trí nghe thấy Tôn Dương vừa lên tiếng liền đưa mắt nhìn sang, lập tức bị bộ dạng lúc này của Tôn Dương làm cho kinh ngạc, chỉ thấy người thanh niên này lúc này tựa như một đầu mãnh thú điên cuồng, cả người đều bao phủ trong sát khí cực thịnh, hắn sợ Tôn Dương làm ra chuyện gì liền vội vàng nói. " Tiểu hữu nên kiềm chế lại một chút, chuyện này cũng không đến nỗi to tác, ngươi không cần phải như vậy..? "
Nhưng Tôn Dương không có đáp lại lời Hàn Trí, mà ngược lại là Hàn Trác, hắn đứng thẳng người, đưa tay lau đi máu trên miệng ánh mắt lạnh như băng nói. " Cha, ngươi không cần quảng… Ta cũng nhất định không để cho hai người này thoải mái rời đi… "
" Trác nhi ngươi…. " Hàn Trí bị khí thế hai người trẻ tuổi đang không ngừng kéo lên, lời muốn nói ra khỏi miệng lại như bị chặn ngang họng, không thốt ra được.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Dị Giới
- Tuyệt Thế Phàm Nhân
- Chương 128: Trúng trọng kích