Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 108: Cừu địch khắp nơi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thái thượng trưởng lão của các gia tộc đều xuất hiện, làm cho vô số người có ý định cướp Dị Thú đều mang vẻ mặt thất vọng. Tôn Giả đã xuất thủ rồi, chỉ có kẻ muốn chết mới dám lăm le cướp Dị Thú từ tay Tôn Giả.

" Trời đậu… Cường giả Tôn Giả ở đâu ra mà nhiều thế? " Có người lại hoảng sợ kêu lên thành tiếng.

Tôn Giả xuất hiện, toàn bộ những người vậy công Hỏa Vân thú đều rút lui về một góc, còn lại những người thuộc các gia tộc cũng đều lui về đứng phía sau lưng Thái Thượng trưởng lão nhà mình.

Lúc này không gian cũng trở nên yên tĩnh lại, Thái Thượng trưởng lão của Lăng gia lại đột nhiên lên tiếng. " Tiểu hoà thượng… Nơi này là Lăng Sương thành, Dị Thú nằm trong phạm vi của Lăng Sương thành thì sẽ do người trong thành ta định đoạt… Phiền ngươi không nên nhúng tay vào…"

" Ha ha vị thí chủ này… Trên người của Hoả Vân thú có ghi mấy chữ Lăng Sương thành sao..? " Tâm Vĩnh mặt không đổi sắc, hai tay chắp trước ngực cười tủm tỉm nói.

" Hừ không biết tốt xấu… Nếu ngươi đã muốn tranh thì đừng trách chúng ta cậy thế gần nhà.." Thái Thượng trưởng lão Lăng gia thấy hoà thượng kia vẫn thong dong đảo ngược lời của mình, lão liền tức giận uy hϊếp nói.

" n hoà thượng… Ngươi vậy mà cũng chạy đến nơi này…" Lúc này lại đột nhiên có một giọng nói trong trẻo thanh thúy vang lên, sau đó mọi người liền nhìn thấy một nữ nhân mặc y phục màu đen có viền trắng lướt đi trên không trung, bay đến trước mặt hoà thượng. Thân hình nữ nhân này thon gọn mảnh khảnh, vừa nhìn liền biết đây là tiêu chuẩn của một mỹ nữ, chỉ có điều trên mặt nàng ta đã bị một dải lụa che lại, cho nên không nhìn ra được dung mạo, nhưng với vóc dáng như vậy làm cho ngươi ta cũng không khó hình dung nàng thành một tuyệt đại giai nhân.

Nhưng mà những người kia không nhận ra nữ nhân này thì đã thôi, còn Tâm Vĩnh khi vừa nhìn thấy nàng thì có vẻ như có chút cười khổ, hắt lách mình lùi về phía sau một đoạn, cố tình bảo trì khoảng cách với nữ nhân kinh khủng này, sau đó mới lên tiếng nói. " Nguyệt Ly thí chủ, đã lâu không gặp…"

Mà ở một góc khác, Lưu Nhất Sinh lúc này cũng là một bộ khóc không nói nên lời, hắn nhìn hai người trẻ tuổi phía trên mà cười khổ lẩm bẩm. " Hai cái đại ôn thần Thứ nhất, thứ nhì bản này vậy mà lại chạy đến đây rồi… Tên hoà thượng ở đây, khẳng định là cái tên điên khủng bố Hoạ Thiên kia cũng ở đâu đó quanh đây…" Hắn nhìn ngó xung quanh một chút, nhưng rồi hắn cũng đạp bước bay lên, hướng đến chỗ của Tâm Vĩnh và Nguyệt Ly bay đến cười ha ha nói.

" Ha ha vậy mà lại gặp được hai đại cao thủ ở nơi này…"

" Lại thêm một người nữa, mấy cái thanh niên này mỗi một người so với một người khí tức càng thêm đáng sợ…" Ở bên dưới lại có người hốt hoảng kêu lớn.

Phía bên kia những Thái Thượng trưởng lão của các gia tộc nhìn thấy lại có thêm hai người xuất hiện, bọn họ không khỏi cau mày. Bởi vì ai cũng có thể cảm nhận được, từ trên người của ba người thanh niên trẻ tuổi này đều có khí tức không hề thua kém bọn họ, nhất là nữ nhân che mặt kia, từ trên người nàng luôn toả ra một loạt khí chất nhìn thì nhẹ nhàng vô hại, nhưng nguy cơ lại bao hàm trùng trùng.

" Ba vị… Các ngươi còn trẻ tuổi mà đã bước vào Tôn Giả… Khẳng định gia thế cũng không phải tầm thường… Chỉ bất quá Dị Thú là vật hi hữu cho nên bọn ta cũng không thể để tùy ý các ngươi nhúng tay được…" Tôn Giả của Đông Doanh gia tộc cũng không phải kẻ ngu, lão liếc mắt cũng có thể nhìn ra những thanh niên trẻ tuổi kia chắc chắn đều là con cháu các đại thế lực lớn. Nhưng sức dụ hoặc của Dị Thú cũng không làm cho lão nở buông tay dâng cho người khác được.

" Các vị đều là Tôn Giả… Hôm nay bọn ta cũng sẽ dùng thực lực ngang hàng để tranh đoạt… Không hề liên quan đến thân thế… Nếu các vị có đủ thực lực thì có thể lấy Dị Thú đi…" Nguyệt Ly đưa mắt nhìn Tôn Giả của các đại gia tộc một lượt ngữ khí nhẹ nhàng nói.

" Được được… Người trẻ tuổi nông nổi, vậy thì đừng có trách chúng ta không khách khí…" Tôn Giả của Lăng gia tức giận, ngữ khí lạnh lùng nói. Lão vừa dứt lời, đang muốn động thủ thì bất chợt Hỏa Vân thú trên cao bỗng nhiên quay cuồng gầm nộ, từ trên cao có những đám mây lửa bắt đầu hội tụ, nhiệt lượng nóng bức kinh khủng bắt đầu hướng đám người ép xuống, tiếp đó là hàng vạn những cột lửa to bằng thân người tựa như mưa rào trút xuống.

Nhìn cảnh tượng này, vô số người đều hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt mang theo nỗi hoảng sợ nồng đậm, lại có người trực tiếp bỏ chạy thật nhanh. Dị Thú đã bắt đầu nổi giận, hàng vạn hoả vũ kia mà rơi xuống thì Lăng Sương thành chắc chắn sẽ bị nướng thành lò lửa.

Nhưng chuyện kinh dị còn chưa kết thúc, ngay tại thời khắc hàng vạn hoả vũ rơi xuống đó, ở tại vị trí Viêm gia đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, mọi người đều thấy một cột lửa lớn không tưởng tượng nổi từ trong Viêm gia bắn thẳng lên trời, cột lửa gần như đâm thủng bầu trời, đem những đám mây lửa của Hỏa Vân thú hình thành kia, mạnh mẽ tách ra một mảng lớn.

Tiếp đó lại có một bóng người đen thui từ bên dưới cột lửa đó bay lên cao, lượn vòng quanh cái trụ lửa to lớn, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy cái bóng đen này đang đạp trên những đốm lửa có màu sắc khác nhau đang quấn quanh trên cột lửa lớn, những đốm lửa nhỏ đó quấn thành một vòng tròn xếp từ thấp đến cao theo mô hình bậc thang đi lên. Cái bóng đen kia vừa dẫm lên đốm lửa thứ nhất liền bị bắn ngược trở lại, sau đó đốm lửa kia liền biến lớn hoá thành một người lửa, bộ dáng giống hệt cái bóng đen kia.

Toàn bộ người của Viêm gia nhìn một màn này, tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt khϊếp sợ, nhất là Viêm Chính, lúc này trong lòng hắn đang vô cùng lo lắng. Bởi vì cái bóng đen kia chính là con trai hắn Viêm Khai, nhìn hiện trạng này của Viêm Khai hắn rõ ràng biết con trai mình đang muốn làm gì? Hắn nhìn Thái Thượng trưởng lão có phần lo lắng muốn trưng cầu ý kiến hỏi.

" Tổ gia gia… Viêm Khai nó…"

" Ài cứ mặc kệ hắn… Muốn có được thực lực thì phải đánh đổi nhiều thứ…"

" Nhưng mà dung hợp Viêm Thần Dị Hoả không phải là chuyện dễ dàng… Vạn nhất hắn…"

" Tất cả phải xem vào ý chí của nó rồi…"

Một bên người của Lăng gia và Đông Doanh gia nhìn một màn này cũng khϊếp sợ không nói nên lời, đột nhiên gia chủ của Lăng gia Lăng Thiên Hữu trấn định lại quát lớn… " Mau mau qua đó cản tiểu tử kia lại… Hắn muốn dung hợp Viêm Thần Dị Hoả…"

Theo tiến quát của hắn, người của hai gia tộc đều trấn định lại, ngoại trừ Tôn Giả ra thì tất cả những người còn lại đều lao qua, muốn ngăn cản Viêm Khai.

" Các ngươi dám…" Viêm Chính nổi giận gầm lên, toàn bộ người của Viêm gia cũng đi ra muốn chặn đám người kia lại. Nhưng nhân số hai bên có chênh lệch, người của Viêm gia chỉ ngăn cản được một nửa, còn lại người của Đông Doanh gia vẫn lao qua, gia chủ Đông Doanh gia vừa lao tới liền bổ ra một kiếm bất ngờ, Viêm Khai lúc này đang cùng với Viêm Thần Hoả giao chiến, lại thấy một kiếm kia bất ngờ lao đến, hắn trong chốc lát không kịp tránh né cứ ngỡ rằng lần này mình sẽ chết chắc rồi. Hắn không cam tâm, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng nhìn đường kiếm mỏng như dải lụa kia chém qua.

" Ầm ầm bang " Mọi chuyện cứ ngỡ như đã kết thúc, một thiếu niên thiên tài cứ như vậy ngã xuống, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện cứu tinh, sau khi tiếng va chạm bùng nổ qua đi, mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy nơi đó có một người thanh niên trẻ tuổi đang đứng ngạo nghễ giữa không trung, che chắn trước mặt Viêm Khai, người thanh niên này cầm trên tay một cây búa lớn, trên thân búa lúc này còn phát ra tử quang lập loè.

" Đa tạ Tôn đại ca…" Viêm Khai thở ra một hơi nhìn Tôn Dương nói. Nếu như vừa rồi, chỉ cần Tôn Dương chậm nữa nhịp thì chỉ sợ cái mạng của Viêm Khai thật sự phải để lại rồi.

" Được rồi… Ngươi mau tiếp tục đi, để ta cản bọn hắn…" Tôn Dương lạnh nhạt đáp một tiếng, đôi mắt hắn lạnh lùng có tử quang lập loè nhìn đám người đông Doanh gia nói.

" Các ngươi muốn ỷ thế hϊếp người có đúng không? Vậy thì đến đây đi… Ta hiện tại là một Địa Tướng đại viên mãn, còn chưa bước vào Thiên Tướng… Đến cho ta xem sức mạnh của cường giả Chân Vương một chút đi…"

" Tôn Dương hắn chính là Tôn Dương… Vậy mà mới chỉ là Địa Tướng đại viên mãn… "

" Địa Tướng lại có thể dễ dàng đỡ một kích của cường giả Chân Vương… Cái này cũng quá biếи ŧɦái rồi…" Đám người bên dưới lại bắt đầu xôn xao nghị luận.

" Hừ tặc tử… Ngươi lại còn dám xuất hiện… Mau giao hài nữ Ma Hoả Phượng Hoàng ra đây…" Đúng lúc này âm thanh của Hắc y nhân lúc trước vang lên, lão từ xa bay đến, trên mặt đều là vẻ tức giận khó kìm hãm.

" Hừ hoá ra là tiểu tử ngươi phá giải chú thuật của ta… Hại ta bị thương… Đáng chết…" Lại thêm một âm thanh già nua lạnh lẽo truyền đến, tiếp đó một bóng người gầy còm liền xuất hiện đứng song song với hắc y nhân kia đối diện với Tôn Dương.

" A cây búa đó… Thì ra là ngươi, là ngươi hai ngày qua đã gõ bọn ta… Đáng chết, hôm nay chúng ta bắt ngươi phải trả đủ…" Lại có thêm một đám người chạy qua vây lấy Tôn Dương, đám người này chính là đám người đã bị Tôn Dương âm thầm gõ qua.

" Hừ tiểu tử, món nợ của chúng ta cũng nên tính đi…" Lần này lại là hai lão già nhìn giống hệt nhau, chính là hai lão già xong sinh của Lăng gia lần trước bị Tôn Dương chọc phá cùng với cô gái kia của Lăng gia.

" Tôn Dương à… Hoá ra chính là ngươi… Ngươi chính là kẻ đã đánh bị thương đệ đệ và con trai ta… Hừ hôm nay ngươi xong rồi…" Đông Doanh Vấn Thiên tức giận gầm lên.

Nguyên một đám đều là cao thủ vây quanh Tôn Dương, bộ dạng hung thần ác sát như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Tràn cảnh này làm cho vô số người đều phải trợn mắt than thở thay cho Tôn Dương, có người còn tự hỏi không biết tên này ăn phải cái giống gì lại giỏi gây chuyện đến vậy. Nhìn tình hình hiện tại thì có thể nói là hắn tứ phía đều có cừu địch khắp nơi a...
« Chương TrướcChương Tiếp »