Chương 4:

Vết máu trên mặt Lan Tâm Nhiên vừa vặn hợp thành một chữ: “Chết.”

Lan Tâm Nhiên khó tin, môi khẽ lay động nhưng không tài nào nói ra thành tiếng. Sắc mặt nàng ta dần trắng bệch, trong đầu chỉ quanh quẩn một ý nghĩ: “Khuôn mặt bị hủy làm sao trở thành thái tử phi.”

“Ưm ưm…..” Lan Tâm Nhiên trừng mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh, chỉ hận không thể tự tay xát muối vào mặt Khanh Vân Ca.

Khanh Vân Ca không phải là phế vật sao?

Làm sao Khanh Vân Ca có thể làm nàng ta bị thương được?

Giả, nhất định là giả.

“Khanh Vân Ca, bản cung lệnh cho ngươi thả bản cung và Tâm Nhiên ra!” Thái tử lúc này cũng đã hoàn hồn, hắn ta vô cùng tức giận, nói với giọng uy nghiêm: “Nhanh lên!”

“Ra lệnh cho ta? Ngươi nghĩ ngươi là ai?” Khanh Vân Ca lạnh lùng nhìn nam nhân đang mặc bộ quần áo thêu hình hoa mai. “Ngươi tin ta khiến hoàng hậu phế bỏ ngươi không?”

Trong ký ức mà Khanh Vân Ca đã tiếp nhận, cơ thể của thiếu nữ này dù là một phế vật vô dụng, nhưng lại được hoàng hậu hết lòng sủng ái.

Đương nhiên nàng chưa từng tiếp xúc với vị mẫu nghi thiên hạ kia, không thể biết đó có phải là sủng ái thật hay không. Nhưng bất quá dùng nó để dọa thái tử một chút thì cũng không sao.

“Khanh Vân Ca, ngươi không được nói linh tinh trước mặt mẫu hậu.” Thái tử nghe nói vậy thì lại tiếp tục đổ mồ hôi: “Ngươi mau thả chúng ta ra.”

“Thả các người hả? Thế các người có từng nghĩ qua là sẽ tha cho ta không?”

Nếu như không phải do ta phúc lớn mạng lớn thì bây giờ đã nằm dưới đáy hồ từ sớm.

Ánh mắt của Khanh Vân Ca đã lạnh nay còn lạnh hơn rất nhiều, còn mang theo không ít sát khí.

Nữ nhân đáng thương này, ngươi yên tâm, ta sẽ báo thù cho ngươi.

Lan Tâm Nhiên á khẩu không nói được, nhưng tất thảy ý nghĩ đều thể hiện thông qua ánh mắt: “Hừ, loại phế vật như ngươi coi ra vẫn còn tốt số chán!”

Lần tiếp theo, Lan Tâm Nhiên nhất định sẽ đích thân ra tay chôn sống Khanh Vân Ca.

Thái tử cũng bực bội vô cùng, trong lòng thầm mắng hai tên thị vệ vô dụng.

Nếu sự việc hôm nay đến tai mẫu hậu, sợ rằng hắn ta không chỉ bị trách mắng mà vị trí hiện tại còn không giữ được.

Đều là do thứ phế vật này!

Khanh Vân Ca nhìn sơ là biết trong lòng hai người này đang nghĩ gì, nàng nhếch mội lộh ra một nụ cười khẩy.

Nhưng hiện tại cơ thể này quá yếu, trước đó còn trải qua một trận đòn roi nên khó lòng đối phó với bọn họ.

Cả Hoàng gia và Lan gia đều không tầm thường.

Nếu muốn chơi chết hai người này phải có một kế hoạch chu toàn, tuyệt đối không được khinh suất.

Nhưng một khi đã đã động đến nàng, họ phải nhận lại hậu quả gấp trăm lần.

“Ngươi muốn làm gì?” Thái tử giận dữ khi nhìn thấy Khanh Vân Ca đang động đến y phục của Lan Tâm Nhiên,

“Ngươi cũng nên im miệng đi là vừa!” Khanh Vân Ca một tay cởi y phục Lan Tâm Nhiên, một tay cầm cục đá đưa vào miệng thái tử.

“Ưm…” Thái tử chỉ biết ngậm miệng lại.

“Èo, không có giấy bút ở đây, đành phải chịu khó một chút vậy.” Khanh Vân Ca đưa tay sang chỗ Lan Tâm Nhiên: “Nữ nhân xấu, cho ta mượn chút máu.”

Lan Tâm Nhiên trừng mắt nhưng không làm được gì, chỉ thấy thiếu nữ mặc váy đỏ dùng tay đưa lại gần cổ mình đột nhiên vạch ra làm Lan Tâm Nhiên đau nhói.

Khanh Vân Ca dùng cành cây thấm máu tươi ở trên mảnh vải y phục hạ bút viết từng chữ rồng bay phượng múa: “Ta, Khanh Vân Ca, hôm nay ở tại đây thề ước.”

“Hôn phu của ta là người không biết tự kiểm điểm, hôm nay ở đây tằng tịu với người khác, âm mưu ám hại ta. Ác độc như vậy, không phải là một người hiền lương mà ta nên lấy. Hôm nay trời đất chứng giám, chấm dứt quan hệ ai về ngã nấy, không liên quan gì đến nhau.”