Chương 3: Kêu cái rắm, không phải chỉ là bị hủy dung thôi sao?
Không khí trở nên yên tĩnh đôi chút, có thể nghe thấy được cả tiếng tim đập thình thịch.
Thái tử và Lan Tâm Nhiên hoang mang.
Phế vật này sau khi biến thành quỷ cũng đổi tính đổi nết hay sao?
Nhưng mà, trước mắt Khanh Vân Ca không muốn cho họ quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
Chỉ thấy người thiếu nữ mặc váy đỏ loang lổ vết máu đột nhiên cử động, tốc độ của nàng rất nhanh, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt hai người bọn họ.
“Quỷ, không, Khanh Vân Ca, ngươi…” Thời điểm Lan Tâm Nhiên nhìn thẳng vào vết bớt đỏ của Khanh Vân Ca, bị dọa đến nỗi nói năng lộn xộn.
Thái tử ở kế bên cũng không tốt hơn chút nào, hai chân run rẩy, thiếu chút nữa đái ra quần.
“Ngươi nói ta là phế vật?” Khanh Vân Ca cười lạnh: “Ngươi lặp lại ta nghe lần nữa nào!”
“Không, ngươi không được qua đây.” Lan Tâm Nhiên muốn lùi lại phía sau, nhưng cơ thể lúc này đã trở nên mềm nhũn: “Không phải ta cố ý gϊếŧ ngươi!”
“Không phải?” Khanh Vân Ca nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo.
Tiếp theo nàng dùng ngón tay điểm vào người Lan Tâm Nhiên mấy cái.
Nhưng vừa điểm xong thì cảm thấy cơ thể dần kiệt sức.
Khanh Vân Ca nhíu mày, cơ thể này của nàng thực sự quá yếu, khi nào về phải tẩm bổ lại mới được.
“À đúng rồi, còn có ngươi nữa!” Nàng quay mặt sang, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Thái tử phải không?”
Thái tử há hốc mồm, mồ hôi lạnh tuôn ra như một suối.
Hắn ta không biết nên làm thế nào để quỷ này buông tha, chỉ có thể lắp bắp: “Ta…”
“Đồ khốn nạn!” Khanh Vân Ca một lần nữa ra tay điểm huyệt.
Nàng lạnh lùng: “Ngươi nghe cho kĩ đây, nhìn ngươi rất chướng mắt, muốn hủy hôn thì người hủy cũng phải là ta, là ngươi không xứng với ta, hiểu chưa?”
“Ta hiểu, hiểu…” Thái tử gật đầu như gà mổ thóc, sợ quỷ trước mặt nổi điên lên có thể xé xác hắn ta.
Trông hắn ta có vẻ nói năng khá bình tĩnh, nhưng thật ra đang rơi vào tình trạng phản xạ có điều kiện.
Bên này Lan Tâm Nhiên cũng đang sợ hãi không thôi, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu là quỷ thật thì sao không trực tiếp gϊếŧ chết hai người họ, ngược lại còn cùng nhau trò chuyện?
Chẳng lẽ….
Lan Tâm Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên và kêu lên: “Khanh Vân Ca, ngươi vẫn còn sống?”
“Ngươi cũng không ngu lắm.” Khanh Vân Ca quơ tay: “Ta còn tưởng não ngươi cũng nhỏ như ngực.”
Kể ra cũng may là hai người này tưởng nàng là quỷ, nếu không thì khó mà khống chế hai người này.
Nhưng rốt cuộc, thế giới này có gì kỳ lạ?
Huyền lực?
Nàng phải tìm hiểu kĩ càng mới được.
“Ngươi, người đừng có…” Lan Tâm Nhiên bị câu nói của Khanh Vân Ca chọc tức, trong lòng cuộn trào: “Thứ phế vật này, dám hạ nhục ta?”
“Ta không chỉ muốn hạ nhục ngươi, ta còn muốn…..” Ánh mắt Khanh Vân Ca lúc này càng lạnh hơn: “Để cho ngươi biết chữ chết viết như thế nào.”
“Dựa vào ngươi?” Bây giờ biết rõ đây không phải là quỷ, Lan Tâm Nhiên không còn e ngại mà tỏ vẻ coi thường: “Ngươi chỉ biết dựa vào Khanh gia mới… aaaaaa!”
Những lời nói sau đó còn chưa kịp thốt ra, Lan Tâm Nhiên đã thét lên đau đớn, trên mặt xuất hiện cảm giác đau đớn không thể kìm nén.
Lan Tâm Nhiên muốn đưa tay chạm vào mặt nhưng cả người không thể nhúc nhích.
Một cảm giác ấm nóng từ trên mặt chạy xuống dưới, Lan Tâm Nhiên thét lên một lần nữa.
Máu, là máu, mặt nàng ta đang chảy máu.
“Kêu cái gì, ồn ào quá” Khanh Vân Ca cầm cục đá đang dính máu của Lan Tâm Nhiên quăng đi, điểm vào huyệt khiến đối phương á khẩu: “Chỉ là hủy dung chút thôi mà, có gì đâu mà kêu.”