Chương 2: Một lời nói hay

“Tâm Nhiên, nàng lo lắng cho phế vật đó làm gì?” Nam nhân mặc bộ quan phục đỏ vàng, hai đầu lông mày nhăn lại vì thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn lên tiếng an ủi.

“Hơn nữa việc này chỉ có ta và nàng biết, coi như Khanh gia phát hiện nàng ta mất tích, thì cũng không thể tìm tới trên người chúng ta.”

Còn về hai người thị vệ đang thay hắn ta phi tang chứng cứ?

Khi trở về sẽ giải quyết một lượt.

Ngay lúc này, Thái tử còn không biết rằng thuộc hạ của hắn ta đã bị một sát thủ coi như diễn viên quần chúng ném xuống hố.

“Thế nhưng…” Lan Tâm Nhiên ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Thái tử ca ca, người nói muốn lấy ta, là thật chứ?”

“Đương nhiên là thật!” Thái tử trả lời không chút do dự: “Tâm Nhiên, muội phải hiểu rõ tâm ý của ta.”

“Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vị trí Thái tử phi này, đáng lẽ ra phải là của muội.”

Giữa Lan gia và Khanh gia hắn ta sẽ chọn ai?

Lan gia mạnh hơn Khanh gia gấp trăm lần, đương nhiên hắn ta sẽ chọn Lan gia rồi!

Thật ra hắn ta cưới ai cũng không quan trọng, Thái tử chỉ quan tâm đến việc hắn ta có thể leo lên được ngôi vị kia không thôi.

Nếu là Khanh gia ngày trước, cho dù Khanh Vân Ca có là phế vật, hắn ta cũng sẽ miễn cưỡng chấp nhận.

Nhưng bây giờ, thế lực của Khanh gia đã suy yếu, không giúp được gì cho hắn ta cả.

Nếu không phải mẫu hậu một mực che chở cho thứ phế vật kia, hắn ta cũng không cần đợi đến ngày hôm nay mới xuống tay.

Nếu như thực sự cưới Khanh Vân Ca làm thái tử phi, đêm về nằm đối diện với gương mặt xấu xí kia, hắn ta không tài nào cảm thấy hứng thú nổi.

Vậy nên sau cùng, hắn ta quyết định phải đem thứ chướng tai gai mắt này đi tiêu diệt.

Lan Tâm Nhiên không biết những toan tính trong lòng thái tử, nàng ta đang rất cao hứng, nhất thời không thể kiềm chế mà lộ ra dáng vẻ tự đắc.

Một nam nhân bình thường cũng biết phải chọn nàng ta, nếu có người coi trọng loại nữ nhân xấu xí như Khanh Vân Ca, người đó tuyệt đối là bị mù.

“Thái tử ca ca, chờ thị vệ giải quyết Khanh Vân Ca trở về, chúng ta có thể ở bên nhau vĩnh viễn rồi.” Lan Tâm Nhiên vừa cười vừa nói: “Lúc đó, chúng ta còn có thể…”

Lời nói của Lan Tâm Nhiên như bị nghẹn lại trong cổ họng, nàng ta nhìn chằm chằm phía sau lưng thái tử, vẻ mặt hoảng sợ tột độ.

Thứ phế vật kia, không phải đã…

“Tâm nhiên, muội sao vậy?” Thấy dáng vẻ của Lan Tâm Nhiên, thái tử cảm thấy có chút kì quái, không vui: “Bộ trên mặt ta có thứ gì đó đáng sợ lắm hay sao?”

“Thái tử ca ca, người, người quay lại đằng sau…” Lan Tâm Nhiên mặt trắng bệch, môi run run, thật lâu mới nói ra được lời này.

“Quay người lại? Đằng sau ta có…” Thái tử lơ đễnh quay người lại, miệng thuận tiện buông vài lời độc thoại.

Kết quả, câu nói của hắn ta cũng bị chặn lại ở cổ họng.

Người mà bọn họ cho rằng đã chết, lúc này lại đang thản nhiên đi về phía họ.

Quỷ, là quỷ sao?

Còn có vẻ chân đi không chạm đất.

Trong phút chốc, Thái tử cảm thấy rợn người, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra.

Khanh Vân Ca di chuyển một lúc lại gặp hai người mặc đồ cổ trang đang nhìn chằm chằm vào người cô.

Lại là một cặp diễn viên nữa sao?

Nhưng xung quanh đây không có đoàn phim nào, họ làm gì ở đây?

Thôi kệ họ.

Khanh Vân Ca cũng chưa từng nhìn kỹ hai người họ, tiếp tục đi tới.

Nhìn thấy nữ nhân mặc váy đỏ ngày càng bước tới gần, Lan Tâm Nhiên như muốn quỵ xuống.

Nàng cố gắng tỏ ra vẻ không sợ sệt, vịn lấy tay thái tử mạnh miệng nói: “Khanh Vân Ca, ta thừa nhận là ta đã hại ngươi, ai bảo thứ phế vật như nhà ngươi cứ muốn chiếm lấy vị trí thái tử phi!”

“Nhưng ngươi chết rồi lại hóa quỷ hại người thì đó là lỗi của ngươi, khôn hồn thì cút đi nhanh lên, bằng không ta sẽ gọi người đến bắt ngươi!”

Lan Tâm Nhiên ngoài mạnh trong yếu, nói một hơi mà không dám thở hơi nào.

Cùng lúc đó, thái tử cũng tiếp lời: “Khanh Vân Ca, ngươi biến ngay cho bản cung, còn không thì đến cơ hội luân hồi cũng không có!”

Nghe vậy, Khanh Vân Ca nhíu mắt lại nhìn hai con người kia, sát khí bừng bừng trong ánh mắt, họ đúng là lạ lùng.

Chuyện gì lại đang xảy ra vậy?

Đúng lúc này, trong đầu cô bỗng nhiên đau nhói.

Giờ đây, sâu trong tâm trí cô hiện lên một đoạn ký ức của ai đó, vô số hình ảnh lướt qua nhanh chóng làm đầu cô đau dữ dội.

Khanh Vân Ca, tiểu thư của Khanh gia nước Chu Tước, từ nhỏ đã được gia tộc nuông chiều hết mực.

Tuy nhiên trong thời đại dùng thực lực để nói chuyện thì nàng lại không thể tu luyện vì bị đứt kinh mạch.

Năm tuổi, tu vi của nàng vẫn là cấp thấp nhất, đúng là đệ nhất phế vật.

Không tu luyện được thì cũng thôi đi, nữ nhân thời này mà có dung mạo ưa nhìn một chút là có thể gả vào một nhà tốt, sống một đời an nhàn.

Nhưng nào ngờ đến năm mười hai tuổi, bên má phải nàng tự nhiên nổi lên một cái bớt màu đỏ trông gớm ghiếc vô cùng.

Từ đó khuôn mặt nàng ma chê quỷ hờn, người người đều tìm cách tránh né.

Mấy năm qua Khanh gia tìm về không ít đại phu tiếng tăm, nhưng không một ai chữa được cho Khanh Vân Ca, dần dà cũng nản chí bỏ cuộc.

Nhưng một nữ nhân có dung nhan như vậy lại cứ một mực muốn chiếm lấy vị trí thái tử phi mà mọi nữ nhân hằng ao ước.

Đương nhiên một người như thái tử càng không thể cưới loại nữ nhân như Khanh Vân Ca, nên hắn ta rắp tâm hủy đi mối hôn sự này.

Mẫu hậu nhất định không cho hắn ta từ hôn, nên thái tử đã quyết định âm thầm thủ tiêu Khanh Vân Ca.

Chỉ cần nữ nhân này chết, hôn sự cũng sẽ tự nhiên mà hủy bỏ.

Lan Tâm Nhiên là đồng phạm với thái tử, chỉ nàng ta mới có thể dụ Khanh Vân Ca ra ngoài.

Trước khi ra tay với Khanh Vân Ca, Lan Tâm Nhiên còn lăng nhục đối phương một phen.

Nhìn thấy người được cho là phế vật nằm trên đất với dáng vẻ khó thở, cả hai còn ra sức cười thật lớn.

“Ngươi cho rằng ngươi có thể trở thành thái tử phi?” Nói xong nàng ta liền quất roi, da thịt Khanh Vân Ca chịu không nổi, rách ra: “Nếu gia thế ngươi không tốt thì ngươi đã chết từ lâu rồi.”

“Ngươi muốn làm tỷ muội với ta? Nhưng ai thèm làm tỷ muội với loại xấu xí như người, làm bẩn mắt ta!”

“Nói ngươi là phế vật không sai chút nào, huyền lực không có, huyền thú cũng không, ngươi lấy cái gì đòi đấu với ta?”

“Loại phế vật như ngươi, không đáng để sống tiếp trên đời này.”

Hình ảnh mà Khanh Vân Ca đang thấy chính là hình ảnh thiếu nữ đang mất kiểm soát và ngã ra xuống đất.

Con ngươi của cô co lại, trái tim như bị sét đánh, trong phút chốc quặn thắt. Đôi mắt Khanh Vân Ca thấy rõ ràng cảnh thiếu nữ kia bị ngược đãi, bức ép đến chết.

Cảm giác đau đớn như thủy triều đánh tới như lúc nằm trong quan tài, một loại hận thù bỗng nhiên bao trùm toàn não bộ của cô.

“A..!”

Một tiếng thét vang vọng trong đầu, đây là tiếng thét tận cùng thống khổ của người bị thương đến cực hạn.

Đây không phải ký ức của cô, càng không phải là cơ thể của cô.

Nhưng toàn bộ cảm xúc bên trong cơ thể này cùng lúc bộc phát ra.

“Phế vật? Xấu xí?” Khanh Vân Ca nghiến răng cười lạnh, chầm chậm bình tĩnh “Rất tốt!”

Đường đường là đệ nhất sát thủ mà giờ bị coi như vậy, làm sao mà thoải mái được.

Thiếu nữ trong bộ váy đỏ nhìn bốn phía với ánh mắt đầy sát khí, giọng nói hung hãn: “Hai tên cặn bã này, dám hãm hại tôi?”

Ngay khi những lời này được thốt ra thì…