Khanh Thiên dù lo lắng cho con trai, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì Khanh Phong Gia lúc đó là thiên tài số một của nước Chu Tước, chưa đầy ba mươi tuổi đã đạt cảnh giới Linh Giai, đột phá khỏi ranh giới giữa phàm và tiên.
Hơn nữa, Phong Gia còn là một vị tướng tài, có thể đoán trước được hành động của địch. Thân là bậc thầy về Linh Trận, có thể lấy ngàn người mà đánh vạn quân.
Thế nhưng mọi thứ đã ngoài dự liệu, ba tháng sau, thứ quay về không như Khanh Thiên mong đợi, nó hoàn toàn không phải tin chiến thắng mà là một lá thư đẫm máu.
Bức thư vỏn vẹn mười sáu chữ đó khiến Khanh Thiên suýt ngất xỉu.
“CON CHÁU KHANH GIA ĐỀU TỬ TRẬN, HÀI CỐT KHÔNG CÒN, XIN HÃY NÉN ĐAU THƯƠNG!”
Nén đau thương….Hay cho câu nén đau thương!
Nén đau thương có thể khiến con cháu của ông sống lại sao?
Nén đau thương có thể làm Khanh gia nối tiếp huy hoàng hay sao?
Nén đau thương có thế làm ông khi về già có thể trải qua cảm giác con cháu quây quần hay sao?
Chết là chết, sao lại có cái gọi là nén đau thương!
Đúng là buồn cười!
Khanh Thiên nghĩ tới đây không khỏi bật cười, nhưng nước mắt thì không ngừng chảy ra, nhỏ giọt xuống đất, trong lòng buồn vô hạn.
Ông đã dành cả đời để cống hiến cho đất nước, nhưng cuối cùng, đứa con trai trưởng của ông đã tử trận trên chiến trường chết không rõ nguyên nhân. Các con thứ cũng cùng chung số phận, chôn thây nơi biên ải, không thể tìm được thi thể.
Gia tộc Khanh gia tồn tại hàng trăm năm, giờ gần như đã kết thúc.
Điều này làm ông đau đớn, buồn bã và tổn thương đến dường nào.
Khi hay tin dữ, Khanh Thiên rất tức giận, muốn đến hoàng cung tìm hiểu, ông không tin rằng con trai mình đã chết trong cuộc chiến.
Tuy Thú Tộc rất mạnh, nhưng dưới sự bảo vệ của con kênh thần, cộng thêm thực lực của Phong Gia, cho dù không đánh lại cũng không dễ gì chết đi. Nhi tử của Khanh Thiên nhất định đã bị hãm hại.
Tuy nhiên, Hoàng tộc không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, chỉ giải quyết qua loa bằng việc trợ cấp một số tiền lớn và….hết.
Sở dĩ ông cùng Hoàng tộc đính ước cuộc hôn nhân cho Khanh Vân Ca và thái tử hiện tại cũng vì thế lực của Khanh gia suy tàn, khi ông trăm tuổi già, sẽ không thể nào bảo vệ được cháu gái.
Đáng tiếc…
“Gia gia, người đừng khóc…”
Lúc này Khanh Vân Ca dùng tay đỡ lấy vai Khanh Thiên, lòng bàn tay vô cùng ấm áp, ngón tay thì mềm mại, nàng hạ giọng nói: “Còn có Vân Ca ở đây.”
Khanh Thiên đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình liền tỉnh táo trở lại, ông nhận ra mình đã mất bình tĩnh. Ông tự trấn an và nhìn lại đứa cháu gái mười lăm tuổi trước mặt mình, khẽ thở dài: “Ừ, may mà còn có con ở đây.”