Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Thế Ngự Linh Sư

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi đó, Khanh Thiên biết rằng khi đứa trẻ này lớn lên, nó chắc chắn sẽ là một đứa hơn người, như cá chép hóa rồng.

Nhưng thật không may, ông đã thất vọng với suy nghĩ đó trong mười lăm năm qua.

Nếu như... Phong Gia – con trai ông – còn sống thì tốt biết mấy, Khanh gia sẽ không rơi vào tình cảnh này.

Khanh gia dù sao cũng từng là đệ nhất gia tộc Huyền Pháp của Chu Tước, tuy không đến mức quyền thế ngập trời, nhưng tính ra cũng là dưới một người và trên vạn người.

Khi đó con cháu Khanh gia không tàn lụi như giờ, thế hệ ông cũng có vài người, thế hệ của Phong Gia cũng không dưới vài chục người.

Con cháu quây quần, nhiều thế hệ chung một mái nhà, gia tộc của ông hưng thịnh như mặt trời ở phương Đông.

Thế nhưng tất cả đã bị phá hủy trong một cuộc chiến mười lăm năm trước, mọi thứ thuộc về Khanh gia đều tan biến ở thành Thương Lan.

Đó là năm Huyền Vũ thứ 477.

Đó là năm Khanh Vân Ca tròn một tuổi, Thú Tộc thực hiện cuộc xâm lược biên cương loài người trên diện rộng.

Lúc lâm nguy, Khanh gia nhận nhiệm vụ của Hoàng tộc, cử Khanh Phong Gia làm nguyên soái, cùng các tướng lĩnh đại diện của Chu Tước, dẫn binh xuất chiến.

Nào ngờ, cuộc chiến này là một đi không trở lại.

Nào ngờ, cuộc chiến này, từ đầu đến cuối là âm mưu ám hại Khanh gia.

Càng không ngờ, đích đến cuối cùng chính là mạng của Khanh Phong Gia – phụ thân của Khanh Vân Ca.

Thế giới rộng lớn này được chia làm chín phần, gọi là Cửu Tộc, lần lượt cai trị từng khu vực. Lãnh thổ của các tộc được phân chia chặt chẽ, không được phép tự tiện tiến vào đất của tộc khác.

Lãnh thổ của loài người – Nhân Tộc, được gọi là Lục địa hỗn độn. Nơi đây là vùng đất màu mỡ nhất, với những cánh đồng bạt ngàn và ao hồ xinh đẹp, sản vật phong phú, linh mạch khắp nơi, rất thích hợp cho việc tu luyện.

Tám tộc còn lại đều để mắt tới lãnh thổ của loài người, nhưng những người bảo vệ xa xưa đã lập ra quy định từ lâu. Không được tự ý đem quân tấn công tộc khác, nên họ có thèm nhỏ dãi cũng chỉ dám để trong lòng, không dám có bất kỳ động tĩnh gì.

Nhưng ngoại trừ Thú Tộc.

Họ là chủng tộc mạnh nhất và to lớn nhất. Lúc họ để mắt tới Lục địa hỗn độn, thế giới đã lâm vào tình thế hỗn loạn.

Con người vốn yếu thế hơn, không thể địch lại Thú Tộc.

Hơn nữa, Thú Tộc nhiều lần được sự ưu ái của Huyền thú, trong khi họ vốn là những bậc thầy huấn luyện thú. Nên chỉ trong thời gian ngắn, họ tập hợp vô số quân đoàn thần thú và hành quân đến lãnh thổ của loài người.

Đích đến của họ là thành Thương Lan, một thành thị không bị cai quản bởi quốc gia nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »