Sau khi Lăng Hạc đem người tiễn đi, đám thị vệ lập tức tiến lên vây quanh, mồm năm miệng mười nói thầm bên tai Lăng Hạc.
"Làm sao bây giờ? Đôi phu tử vương bát đản kia rõ ràng muốn khi dễ tiểu thư, con nai con đó sao có thể làm tọa kỵ được."
“Lão đại, huynh mau đi khuyên nhủ tiểu thư đi.”
Lăng Hạc bị làm ồn đến mức đau đầu, vẫy vẫy tay, "Yên tâm, tiểu thư chúng ta cũng không ngốc, nhất định nàng đã nhìn ra tâm tư của bọn vương bát đản kia, cố ý làm bọn hắn khó chịu, các ngươi cứ chờ, ta đây liền tìm tiểu thư hỏi một chút."
Nói xong, Lăng Hạc chạy nhanh tìm Quý Phong Yên.
Thời điểm hắn đi vào trong phòng Quý Phong Yên, thấy Quý Phong Yên đang chữa trị miệng vết thương trên đùi của tiểu nai con, bộ dáng chuyên tâm kia miễn bàn có bao nhiêu ôn nhu.
"Tiểu thư". Lăng Hạc thanh thanh lại giọng, nói.
Quý Phong Yên quay đầu, cười nói: “Lăng đại ca, tìm ta có việc?”
Lăng Hạc gật gật đầu, đi vào phòng, nói: “Vừa rồi tiểu thư làm không sai, nếu để Lôi Tự tùy ý tiếp tục ra oai phủ đầu, nhất định tiểu thư sẽ chịu thiệt thòi, hiện tại tiểu thư lấy lui làm tiến, tuyển tiểu vật nhỏ này, đến phiên Lôi Tự phải đau đầu, dù cho hiện tại hắn cũng được xem là lão đại ở Quý Thành, không ai làm gì được hắn, nhưng nếu ngày sau tiểu thư thượng chiến trường, để bệ hạ biết tọa kỵ của người chỉ là một con tiểu thú tầm thường, chỉ sợ đến lúc đó, đủ cho tên vương bát đản Lôi Tự chịu một trận đòn lớn, ta nghĩ hiện tại Lôi Tự hẳn buồn bực phát khóc rồi, hừ, lẽ ra từ đầu nên để tiểu thư chọn một con tọa kỵ tốt thì cũng đâu ra cớ sự này."
Lăng Hạc càng nghĩ càng hả giận, quả nhiên vẫn là tiểu thư bọn họ thông minh, bức cho Lôi Tự không thể không thành thành thật thật đem tọa kỵ đưa lại đây.
“Lăng đại ca.” Quý Phong Yên nhìn vẻ mặt đắc ý của Lăng Hạc, trầm mặc một chút mới nói: “Cái kia…… kỳ thật ta không hề nghĩ tới việc đối phó Lôi Tự, lời ta nói đều là sự thật, ta muốn tiểu gia hỏa này làm tọa kỵ của ta."
“……” Hiện tại đến phiên Lăng Hạc hoàn toàn ngốc, một đôi mắt trừng to như muốn rớt ra, rất giống như đang thấy quỷ.
Không đợi Quý Phong Yên tiếp tục mở miệng, Lăng Hạc liền nhảy dựng lên, “Tiểu thư! Người không thể nói giỡn như vậy, tọa kỵ có quan hệ mật thiết đến an toàn ngày sau của người trên chiến trường, há có thể là trò đùa!!”
Quý Phong Yên nhìn Lăng Hạc trong nháy mắt biến thành bộ dáng xù lông, có chút dở khóc dở cười, tiểu nai con nằm trên bàn vừa bình tỉnh một chút, bị tiếng thét thất thanh của Lăng Hạc, giật mình từ muốn trên bàn nhảy xuống, bất chấp trên đùi còn có vết thương, may mắn Quý Phong Yên tay chân nhẹn đem nó chụp lấy, chỉ thiếu chút nữa phải rớt xuống mặt đất.
“Lăng đại ca, huynh đừng kích động như vậy a, dọa đến Bạch Trạch rồi. ” Quý Phong Yên khẽ cười nói.
“Bạch…… Bạch cái gì?” Lăng Hạc lại sửng sốt.
“Bạch Trạch.” Quý Phong Yên cười híp mắt nói: “Truyền thuyết nói, xưa có thần thú Bạch Trạch, thông vạn sự, hiểu quỷ thần, vạn thú kính sợ. Có phải rất tuấn tú hay không rất?”
“……” Lăng Hạc vẻ mặt rối rắm nhìn tiểu thư nhà mình lại bắt đầu nổi điên, truyền thuyết gì đó hắn căn bản chưa từng nghe qua, còn nữa…… “Tiểu thư, nó chỉ là một tiểu nai con bình thường.”
Quý Phong Yên cười cười, nhẹ nhàng trấn an tiểu bạch lộc trong ngực.
“Lăng đại ca, huynh không cảm thấy…… màu lông của nó thực đẹp sao?"
Vậy thì nó cũng chỉ là một con lộc bình thường! Lăng Hạc cố gắng kiềm chế nói thầm trong lòng.
Quý Phong Yên biết Lăng Hạc đang thay mình bất bình, bất quá, ngày sau nàng sẽ cưỡi trên bạch lộc... hình ảnh này thật quá mỹ, quá tiên, ai cũng không thể ngăn cản nàng!
“Nó hiện tại tuy rằng bình thường, nhưng là ngày sau…… Ai có có thể nói chính xác đâu?” Quý Phong Yên đáy mắt hiện lên một tia sáng, nhìn tiểu bạch lộc ngây thơ trong lòng, khóe miệng hiện lên một mạt ý cười.
Liền tính là chỉ bạch lộc bình thường thì như thế nào?
Tiểu gia nàng ngày sau sẽ có biện pháp đem nó biến thành một con tiên lộc cực phẩm độc nhất vô nhị!