Tô Linh Sanh không có mở miệng, bộ dáng như đang cam chịu, mày lại nhíu chặt biểu hiện nội tâm như đang điên cuồng đấu tranh.
Cảm tưởng như, việc lật lọng không thực hiện hứa hẹn không phải do nàng, nàng chỉ đang nghe theo "tâm nguyện" của mọi người mà thôi.
Quý Phong Yên cười khẽ lắc lắc đầu, lại một lần giương mắt nhìn về phía Tô Linh Sanh, ánh mắt bất cần đời đột nhiên trở nên sắc bén dị thường, phảng phất muốn đem tầng tầng lớp ngụy trang của Tô Linh Sanh lột xuống.
Nàng thong thả ung dung sửa sang cổ áo của mình, chậm rãi nói: “Con người của ta, luôn luôn không thích phiền toái, nhưng là nếu có người một hai phải tới tìm ta gây phiền toái, ta cũng sẽ không khách khí, nháo sự cho đã hiện tại liền muốn chạy, ta đây cũng không có quy củ như vậy... ”
“Vậy ngươi muốn thế nào? Nha đầu nhà ngươi không khỏi cũng quá khư khư không bỏ, nơi nào sẽ có người ác độc nào như ngươi?” Lão bản nhịn không được mở miệng nói giúp Tô Linh Sanh.
Ánh mắt Quý Phong Yên đột nhiên quét về phía lão bản còn đang lải nhải, chỉ một ánh mắt, nguyên bản lão bản còn muốn nói tiếp gì đó, lập tức im bặt, giọng nói của hắn giống như bị người phong trụ lại, nửa chữ cũng không nói được.
“Ta có cho phép ngươi nói chuyện?”
Lão bản há miệng thở dốc, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, lại một chữ cũng nói không nên lời.
“Các ngươi như vậy thật là,... rất nhàm chán.” Quý Phong Yên ánh mắt chuyển về trên người Tô Linh Sanh.
Tô Linh Sanh cắn chặt hàm răng, giận dữ trừng mắt nhìn Quý Phong Yên.
“Linh Sanh?” Trong lúc mọi người còn đang bối rối không biết phải làm sao, đột nhiên một thanh âm truyền vào trong tai mọi người.
Một thân ảnh thon dài từ trong đám người đi ra, sải bước đến trước mặt Tô Linh Sắc sắc mặt còn đang rất khó coi.
Tô Linh Sanh hơi hơi sửng sốt, giương mắt nhìn đến hình bóng quen thuộc, căm hận cùng không cam lòng nơi đáy mắt, trong khoảnh khắc hóa thành ủy khuất cùng sầu bi, đôi mắt nàng hơi hơi rũ xuống, dùng thanh âm khiến người nghe mềm lòng, nói: “Mân.”
Lôi Mân nhìn vẻ mặt ủy khuất của Tô Linh Sanh, biểu tình rất là khẩn trương, hắn mới vừa rồi đột nhiên nhận được tin tức từ hạ nhân trong cửa hàng, đã chạy nhanh lại đây, kết quả vừa tới, nhìn đến nữ tử mình bình thường sủng trên tay, thế nhưng sầu bi, ủy khuất đứng trong đám người.
“Linh Sanh, ngươi làm sao vậy?” Lôi Mân trong mắt chỉ có bóng hình Tô Linh Sanh, mọi thứ xung quanh đều không nhìn đến.
Tô Linh Sanh mím môi, bộ dáng cam chịu ủy khuất, không dám nhiều lời, chậm rãi lắc lắc đầu.
Lôi Mân đến, làm lão bản nhẹ nhàng thở ra một hơi, đến bên cạnh Lôi Mân, nói: “Thiếu thành chủ, cuối cùng ngài cũng đến, ngày xem, vị khách nhân này nhất quyết muốn đấu đổ thạch cùng Tô tiểu thư, còn đề ra nhưng yêu cầu cực kỳ khó xử, vận may của nàng rất tốt, thắng Tô tiểu thư, thế nhưng buộc Tô tiểu thư phải quỳ xuống hai tay giao tín vật, này cũng thật là...."
Lão bản hất toàn bộ nước bẩn lên đầu Quý Phong Yên, khi nói chuyện còn cố tình duỗi tay chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng, thần sắc hiện rõ chán ghét.
Lôi Mân lúc này mới nhận ra sự tồn tại Quý Phong Yên, Tô Linh Sanh “uy khuất” rũ mắt đứng ở bên người hắn, khuôn mặt kiều mị tràn ngập đau thương, ngược lại với thân ảnh khô gầy của Quý Phong Yên đang khí phách ngồi ở trên ghế, bộ dáng “hùng hổ dọa người”.
Tức khắc, Lôi Mân trong lòng liền có suy đoán, ánh mắt nhìn Quý Phong Yên càng thêm bất mãn.
“Rốt cuộc ngươi nháo đủ chưa!” Câu đầu tiên Lôi Mân nói với Quý Phong Yên, là sự chất vấn đầy phẫn nộ!